Chương 47. TÂM NGƯỜI ÁC HƠN QUỶ
[[ ]]
Không chỉ nôn hết những thứ vừa ăn ban nãy, tôi cảm giác đến gan mật cũng nôn hết cả ra, trong mũi không còn là mùi xác thối, mà là mùi cay nồng kèm với dịch vị chua loét.
Lúc ngẩng đầu lên, Trần mù đã lôi xác chết trong phòng Cố Nhược Lâm ra.
Hai xác chết đặt nằm cạnh nhau, Trần mù đột nhiên nói: “Cố Khai Sơn không phải bị kinh động xác chết, cũng không làm loạn, nó cũng không phải bị chết đuối.”
Tôi run rẩy đứng dậy, ngơ ngác nhìn Trần mù.
Miệng Cố Khai Dương liên tục run rẩy, rõ ràng ông ta cũng đang rất sốt ruột.
“Chú Trần, chú nói thế là ý gì?”
Trần mù chỉ vào xác chết Cố Khai Sơn, bình thản nói: “Nếu là quỷ tác quái, thì xác chết không có chuyện ở lại đây. Nếu kinh động xác chết hóa sát, thì người nó phải mọc lông trắng, xác chết cứng như thanh sắt.”
“Chân quỷ không chạm đất, xác cứng khó qua bậu cửa, Thập Lục chắc mày hiểu ý chú nói chứ?” Trần mù bất chợt nhìn sang tôi.
Tôi vô thức nói: “Quỷ dùng mũi chân để đi, gót chân không chạm đất, mà dựa vào bay lơ lửng, thân thể xác chết cứng đờ đến việc nhấc chân cúi người cũng không làm được... Vì thế nhà ở ngày xưa đều có bậu cửa là vì lý do này, xác chết dựng dậy thì không vào được trong nhà.”
Trần mù gật đầu, rồi nói: “Cố Khai Sơn không phải xác cũng không phải quỷ, thì không phải là chuyện chúng ta quản, người âm có quy tắc của người âm, người sống có quy tắc của người sống, nhà họ Cố cần tìm dương sai, chứ không nên tìm kẻ ăn cơm người âm như chúng ta.”
“Thập Lục, đi về thôi.”
Tôi hoàn toàn không ngờ đến việc, Trần mù nói một hồi xong, cuối cùng lại bảo tôi đi về...
Cố Khai Dương bịch một cái quỳ xuống đất, vô cùng sợ hãi nói: “Trần tiên sinh, ông với La âm bà không được đi! Khu nhà cổ đã thành như thế này, quỷ quái vào nhà rồi! Bây giờ con gái tôi Nhược Lâm cũng không thấy đâu nữa, hai vị không thể nói không quản là không quản được....”
Tôi cũng thấy khó xử, bất an nói: “Chú Trần, bây giờ chúng ta không đi được...”
Trần mù im lặng một lát, chợt nói: “Thập Lục, chú dẫn đường âm hơn nữa đời người, gặp không biết bao nhiêu yêu ma quỷ quái, đôi mắt này tuy trông như mù, nhưng ở đây thì nhìn rất rõ.”
Lão chỉ vào vị trí tim, nói: “Tâm nhãn nhìn rõ, thì có thể phân biệt rõ ràng là người hay là quỷ, nhà họ Cố gây chuyện với kẻ có tâm địa độc ác hơn quỷ quái, thì bắt buộc phải tự mình giải quyết, chúng ta không có lý gì để quản cả.”
Những lời này của Trần mù, càng khiến tôi trở nên mất tự nhiên.
Nhưng lão nói không hề sai, dẫn đường âm hơn nửa đời người, có thứ gì mà lão chưa gặp qua?
Ban nãy tôi bị dọa cho, là bởi đột nhiên nhìn thấy hai cái xác chết.
Nhưng giờ nhìn lại, hai cái xác chết ngoan ngoãn nằm yên dưới đất, nếu bọn nó là quỷ thật, lại chịu để chúng tôi đứng đây nhìn?
Nếu định hại người, lại chẳng nhanh chóng hốt cả ổ luôn à?
Hồi ở vũng Lương và bãi lau Liễu, tôi thực sự được chứng kiến sự khủng khiếp của Vương Mộng Kỳ!
Tôi chỉ đứng bên bờ bãi lau Liễu, mà còn suýt nữa thì bỏ mạng ở đấy, nếu không phải lúc đó tôi kịp thời lắc chuông, thì Lưu Văn Tam cũng đã bàn giao tại bãi lau Liễu rồi, với cả đêm qua lúc cùng Trần mù đi dẫn đường âm, suốt chặng đường nhìn thấy những người đi đường kì dị...
Hai xác chết trên nền đất, ngoài việc chúng là xác chết khiến người ta sợ hãi, mùi xác thối rất khó ngửi ra, hoàn toàn không tồn tại tý cảm giác âm u kì dị nào!
“Thập Lục, nghe một câu khuyên của chú, chuyện người sống quản ít thôi, đến lúc đi rồi.” Lão quay người đi về phía nhà chính, rõ là qua đó lấy đồ.
Tôi cắn chặt răng, không đi theo sau.
Cố Khai Dương càng lo lắng rõ rệt. Tôi hiểu lời Trần mù nói, nhưng ông ta không hiểu.
“La âm bà... Trần tiên sinh có phải có gì không vừa ý với nhà họ Cố chúng tôi không, hay tại chưa bàn chuyện thù lao? Cậu giúp tôi cầu xin ông ấy! Phương diện tiền bạc không vấn đề gì, nhất định phải giúp chúng tôi giải quyết phiền phức này... Hơn nữa Nhược Lâm giờ cũng không thấy đâu...”
Tôi hít sâu một hơi rồi nói: “Cố nhị đương gia cứ yên tâm, tôi không đi đâu cả, ông cứ làm theo lời tôi dặn.” Cố Khai Dương gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
“Trước tiên là gọi cảnh sát, đem chuyện Cố đại đương gia gặp nạn kể rõ cho cảnh sát biết, rồi nói chuyện xác chết xuất hiện ở nhà họ Cố, còn xác chết kia... Chắc là ông già nhà họ Trương.” Tôi chỉ xác chết lão già nằm trên đất, có thể thấy rất rõ, lão chính là người trong di ảnh!
“Không phải là quỷ thật, thì là có người giả quỷ gây chuyện, ai tìm được nhà Đường Tiểu Thiên ở đâu không, tôi phải qua đó xem, có phải là hắn giở trò bắt Cố tiểu thư hay không.” Tôi nói thật nhanh những lời này.
Ánh mắt Cố Khai Dương rõ ràng có hơi ngơ ngác, nhưng ông ta hoàn toàn nghe theo những gì tôi sắp xếp, lập tức nói: “Tôi biết phải làm gì rồi, có cần cho bảo vệ đi theo cậu không?”
“Có! Bảo cả tám người đều theo tôi!” Tôi gật mạnh đầu.
Tôi cũng không dám bỏ lỡ thời gian, thực ra trước khi xác chết Cố Khai Sơn xuất hiện, Trần mù đã nhắc đi nhắc lại hai lần với tôi rằng, có người tâm địa độc ác, thì còn đáng sợ hơn quỷ!
Lão đã đoán ra từ lâu, chỉ là nhìn thấy xác chết thì mới có chứng cứ xác nhận,
Rất nhanh, tôi và Cố Khai Dương đã đến tiền viện.
Bảo vệ đều đứng ở vị trí cổng chính, đang căng thẳng ngó vào trong.
Sau khi chúng tôi đi ra, bọn họ còn gọi La âm bà và nhị đương gia, sắc mặt rõ là hốt hoảng.
“Quản gia đâu? Gọi ông ta ra dẫn đường! Đưa La âm bà qua nhà Đường Tiểu Thiên, mấy người cũng đi cùng với La âm bà!” Cố Khai Dương cũng không giải thích, lập tức ra lệnh.
Như thế này, tám người bảo vệ này không còn lộ ra nét hoảng loạn nữa, ngược lại còn có chút vui mừng.
Đối với bọn họ mà nói, trong khu nhà này có quỷ! Chỉ sợ bị Cố Khai Dương sai đi vào trong làm việc, có thể đi nơi khác, thì không còn gì tốt bằng!
Chưa tới hai phút, đã có bảo vệ gọi điện gọi quản gia ra.
Ông ta vội vội vàng vàng dẫn tôi vào thị trấn.
Tám người bảo vệ thì quây thành một vòng đi sau lưng tôi, khiến người ta có cảm giác vô cùng áp lực.
Đi qua đường chính vào thị trấn, rồi rẽ vào một ngõ trên phố cổ, lúc này trời đã tối đen, hoàn toàn dựa vào ánh trăng mới nhìn rõ được đường đi.
Phố cổ ngõ ngách chằng chịt, rất nhiều nhà có gác xép gỗ, có nhà còn là nhà vách đất, một vài nhà còn có người ở, một số thì đã bỏ hoang rất nhiều năm.
Thậm chí trên một số cánh cửa gỗ, còn sơn chữ “Công xã” và “Khoán sản phẩm”.
Chẳng mấy chốc, đã đi đến cuối phố cổ, chỗ này không khác gì so với nông thôn. Bên ngoài mấy căn nhà đổ nát vẫn còn rào hàng rào.
Căn nhà vách đất cuối cùng còn nguyên vẹn, trước cửa cắm một hàng rào tre, bên trên buộc không ít dây vải trắng, trên đầu cổng còn treo hai chiếc đèn lồng trắng, trên đèn lồng viết chữ Hỉ, đung đưa trong gió thổi, u ám kì dị.
Cửa căn nhà đất bên trong đóng chặt, cửa sổ cũng đóng kín mít.
Tôi hít một hơi thật sâu, nói: “Mấy người, đi vây căn nhà này lại, nếu có ai định chạy ra, thì chặn lại!”
Tôi chỉ bảy người bảo vệ cùng với quản gia.
Còn lại một người bảo vệ tên Tạ Cường, lúc nãy trên đường đến đây, tôi có cảm giác hắn to gan hơn những người khác chút ít, thân hình cũng cường tráng hơn, tôi bèn bảo hắn cùng tôi vào trong nhà!
Uỳnh! Tôi lấy chân đạp mở cổng, cánh cổng cũ nát suýt nữa thì rời cả ra.
Rõ ràng với chuyện như thế này, mấy người bảo vệ kia không hề sợ hãi, thậm chí bọn họ cũng biết đây là nhà của Đường Tiểu Thiên, nhưng đến một chút tư tưởng sợ hãi cũng không có.
Đối với tôi mà nói, cảm giác Đường Tiểu Thiên rất kì dị, không nên tiếp xúc nhiều.
Nhưng đối với mấy người bảo vệ này mà nói, Đường Tiểu Thiên chỉ là một gã nông thôn xảo quyệt.
Nếu chuyện của Cố Nhược Tầm mà xảy ra ở nhà bọn họ, không có chuyện đỡ âm linh nguy hiểm, thì Đường Tiểu Thiên đã bị đánh chết từ lâu rồi.
Bảy người bảo vệ kia cùng với quản gia, tản ra vây lấy căn nhà, còn chúng tôi đã đi đến trước cửa căn nhà đất.
Tôi đang định đạp cửa, thì Tạ Cường đã nhe răng cười, giữ tay tôi lại: “La âm bà, mấy chuyện này để đấy cho tôi là được.”
Tạ Cường không cần dùng đến chân, chỉ đẩy mạnh một cái, cánh cửa đã mở két ra ngay.
Trong nhà xộc ra thứ mùi nến hương nồng nặc.
Ánh sáng bóng tuýp vì công suất thấp, trông có hơi tối mờ.
Trên tường đối diện với cửa bày một tấm bài vị, bên trên ghi: “Đường Kim Khoa chi vị.”
Đằng sau đó là một cái tượng gốm xương mèo, đằng trước có ít hoa quả cúng như táo, quýt, và còn một vài món đồ chơi trẻ em.
Ở giữa nhà đặt một cỗ quan tài.
Cỗ quan tài này không phải là loại quan tài màu đen hay đỏ, trông rất ghê người, khiến người ta không dám lại gần, mà ngược lại nắp quan tài màu trắng trong, bên trong còn có ánh sáng hắt ra.
Tôi từng thấy qua loại quan tài này, hồi đó thôn Tiểu Liễu có một nhà cũng có tiền, ông bố qua đời.
Lúc đó là mùa hè, bọn họ định chôn vào khu nghĩa trang trong thành phố, nên người ở lò thiêu bèn dùng loại quan tài này đến đặt xác, hồi đó người trong thôn còn bàn tán rất lâu, rằng xã hội tiến bộ rồi, quan tài còn dùng đến chức năng giữ đông như tủ lạnh nữa. Đó là băng quan! Giá cả đắt đỏ, nhưng có thể đảm bảo xác chết không thối rữa!
Trong quan tài có chậu đốt vàng mã, trong chậu là một đống tro đen xì, ngoài ra còn có một chậu đất cắm rất nhiều cán nến đỏ đã cháy hết. Chỉ còn lại vài cây, đã cháy hết hơn nửa, sắp tắt hẳn.
Mặt chính của băng quan toàn hơi sương, bên trong còn mập mờ nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ, rõ ràng là Cố Nhược Tầm nằm ở trong.
Tạ Cường có hơi hoảng, mất tự nhiên nói: “Gã Đường Tiểu Thiên này bệnh à... Không phải nên chôn tiểu thư ngốc luôn à, còn đặt ở trong nhà... Nó không thấy rợn người hả?”
Mí mắt tôi giật mấy cái, hít một hơi nói: “Tìm, xem xem tiểu thư Cố Nhược Lâm có ở đây không.”
Tạ Cường lại ngẩn người ra nói: “Tiểu thư Nhược Lâm?” Đúng lúc này, cánh cửa phòng bên cạnh chợt mở.
Người bước ra, là Đường Tiểu Hoa, đang mặc một bộ đồ ngủ, cô ta dụi con mắt ngủ dở giấc, ngạc nhiên nhìn tôi và Tạ Cường.
“La âm bà? Sao cậu lại ở trong nhà tui?” Đường Tiểu Hoa còn ngáp một cái.
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, căn bản không thèm để ý, ra hiệu cho Tạ Cường.
Mấy người bảo vệ như Tạ Cường, sợ là sợ quỷ, chứ không sợ người, đẩy luôn Đường Tiểu Hoa ra, đi thẳng vào phòng ngủ của cô ta. Đường Tiểu Hoa giật cả mình, lập tức hét lên, bảo bọn tôi đi ra ngay, nếu không cô ta gọi người bây giờ.
Tôi không quản cô ta, tiếp tục đi sang phòng khác tìm.
Tìm đã gần hết nửa nhà bọn họ rồi mà vẫn không thấy gì, cũng chẳng nhìn thấy Đường Tiểu Thiên.
Tôi cũng rất cẩn thận, chỉ sợ Đường Tiểu Thiên từ đâu nhảy ra đập trộm tôi một gậy, hoặc đâm tôi một dao!
Đường Tiểu Hoa thì nổi khùng lên, đuổi theo sau tôi và Tạ Cường, bảo bọn tôi lập tức ra khỏi nhà cô ta, nếu không kể cả chúng tôi là người nhà họ Cố, cô ta cũng báo cảnh sát!
Cũng vào lúc này, phía ngoài đường vọng lại tiếng cãi nhau, có cả tiếng chửi bới và gào thét!
Tôi rùng mình, vội cùng Tạ Cường lao ra ngoài.
Đường Tiểu Hoa cũng trợn tròn mắt, hốt hoảng đuổi theo sau chúng tôi.
Vừa chạy ra, tôi đã nhìn thấy vị trí bên phải, ánh đèn rất hỗn loạn, mấy người bảo vệ dường như đẩy ngã một người, rồi ấn chặt xuống đất! Bên cạnh người đó còn có một cái bao tải, quản gia đang mở bao tải ra.
Người đó, chính là Đường Tiểu Thiên!