Chương 78. ĐOẠN ĐẦU THIÊU XÁC
[[ ]]
Đôi chân trần trụi, làn da trắng xanh, còn mập mờ nhìn thấy mạch máu màu tím nhạt.
Đường Hải kéo quần xuống xong, nhanh chóng mò ở trong ra một thứ đồ.
Hơi thở của tôi trở nên vô cùng gấp gáp!
Đây cũng là một mảnh ngọc, gần giống với mảnh ngọc ban nãy lấy ở trong áo ra...
Gã đem mảnh ngọc đút vào túi, trong chớp mắt, nụ cười trên mặt trở nên đầy tham lam hung hãn.
Giây tiếp theo, gã đạp mạnh một phát vào đầu xác vợ gã!
“Đ-t! Cái con đĩ này! Rốt cục vẫn bị tao lấy lại đấy thôi!”
“Dám đi với trai! Bố mày cho mày tan tành tro cốt!”
Đồng tử của tôi co mạnh lại.
Trong mắt Lưu Văn Tam cũng đầy kinh ngạc, mày lão nhíu chặt.
Trần mù thì bước nhanh về phía Đường Hải.
Vừa hay đúng vào lúc này, thân thể cái xác nữ kia đột nhiên co giật mấy cái.
Trần mù vội đứng lại, không dám tiếp tục bước lên trước.
Từ trong miệng xác nữ, đột nhiên tản ra một luồng khí đen xì.
Luồng khí đó còn kèm theo một thứ mùi vô cùng hôi thối.
Vừa mới tản ra, đã khiến tôi nôn khan một tiếng.
Đường Hải đứng quá gần, luồng khí đó bay thẳng lên mặt gã, sau đó mới dần tan biến...
Trần mù và Lưu Văn Tam thì lùi ra sau tận mấy bước, đồng thời Lưu Văn Tam cũng kéo tôi lùi ra sau hai bước, không lập tức lại gần nữa.
Rõ ràng, trên mặt Đường Hải cũng có một sợi khí đen rỉ ra!
Đương nhiên, cái cảnh này bản thân gã không hề phát giác chút nào.
Ngược lại, trên mặt vẫn toàn là vẻ cười gằn đắc ý.
Tiếp đó Đường Hải ngẩng đầu lên, nét đau buồn trên mặt gã đã hoàn toàn biến mất.
Chằm chằm nhìn Lưu Văn Tam, rồi nói một câu: “Lưu tiên sinh, cũng may nhờ anh mới vớt được con đĩ này lên, tôi đã lấy được thứ tôi muốn lấy.”
“Hai mươi vạn, bây giờ anh xử lý xác con đĩ này luôn, xong rồi chúng ta về chỗ nhà vườn lấy tiền.”
Quả nhiên, Đường Hải có vấn đề!
Chỉ vài câu nói này, cũng đã thể hiện rõ ràng mục đích của gã, còn nữa, gã lừa chúng tôi...
Lưu Văn Tam đột nhiên nheo mắt, nói một câu: “Nó không phải vợ mày?” “Sao lại không phải? Nó đương nhiên là vợ tôi.” Đường Hải mặt cười mắt không cười, gật đầu.
“Vậy tại sao mày lại đối xử với nó như thế?” Lưu Văn Tam tiếp tục hỏi.
Trong mắt Đường Hải vụt qua nét ghê tởm và lạnh lùng: “Nó ngoại tình, trong bụng mang bầu đứa con hoang, lại còn ăn trộm mảnh ngọc gia truyền của nhà họ Đường chúng tôi, nó còn tưởng tôi không biết chuyện này?”
“Tôi biết từ lâu! Vậy nên tôi cố ý để nó mỗi ngày đều ra bến tàu mua đồ, tại vì tôi nghĩ, nó vác cái bụng bầu đi, sớm muốn gì cũng sẽ gặp chuyện!”
“Nó cứ cố giấu tôi, chẳng phải vì muốn lấy tài sản của tôi sao? Nếu tôi ly hôn với nó, nó sẽ được chia tài sản, còn nếu nó gặp chuyện gì bất trắc mà chết, thì tất cả đều chẳng liên quan gì đến tôi, nó cũng chẳng cầm được nửa cắc!”
Im lặng một lát, Đường Hải tiếp tục nói: “Tôi phải cảm ơn anh, Lưu tiên sinh, đã đưa vị Trần tiên sinh này và cả con ngao sói đến, đứa con hoang kia bị ăn luôn rồi, tôi nhìn mà trong lòng thấy hả hê lắm, đúng là hả giận!”
Tôi cũng chẳng biết hiện giờ trong lòng mình là thứ cảm giác gì nữa.
Ngẩn người nhìn Đường Hải, nếu bảo gã độc ác.
Thì vợ gã vừa ngoại tình, vừa mang bầu đứa con của kẻ khác, thậm chí còn định cho gã nuôi.
Nhưng người chết đèn tắt, gã cũng chẳng đến mức phải đối đãi với xác chết như thế...
Chỉ là ngoài chuyện này ra, hình như gã cũng chẳng làm gì sai cả.
Kể cả việc hàng ngày để vợ gã đi ra bờ sông mua tôm cá, trong thâm tâm mong cô ta gặp chuyện.
Nhưng những việc mà vợ gã làm, thực sự cũng khiến một gã đàn ông không thể chịu đựng nổi.
Chỉ có thể nói, cả hai người đều chẳng phải tốt đẹp gì...
Cũng vào lúc này, Trần mù bất chợt nói: “Lưu Văn Tam, con bạch sát này nhả xác khí, giờ đang hít ánh trăng, xử lý nó trước đã, nếu không sẽ có loạn.”
Tiếp đấy Trần mù liếc Đường Hải một cái, lạnh nhạt nói: “Hôm nay số mày may, lấy áo của bạch sát, gây sự với hài linh, giờ hài linh mất rồi, bạch sát cũng sắp bị diệt trừ, hôm nay mày có thể rời khỏi đây được.”
“Nhưng mày nhớ lấy lời tao nói, không làm chuyện khuất tất, không sợ quỷ gõ cửa, người nếu nói tiếng quỷ, thì kể cả nhất thời có thoát được, thì cũng chẳng thoát được cả đời!”
“Đường đêm đèn tối, có quỷ tác quái, mày cũng có hít phải luồng oán khí xác chết ban nãy vợ mày nhả ra.”
“Muốn sống thêm một thời gian nữa, thì lúc trời tối, đừng có ra khỏi nhà!”
Đường Hải chỉ cười khẩy nhìn Trần mù một cái, lạnh nhạt nói một câu: “Cái gì mà oán khí xác chết, nó sắp bị đốt thành tro bụi, đứa con hoang kia cũng bị ăn rồi, tôi còn sợ quỷ làm gì?”
Đầu mày tôi nhíu chặt lại, cái tên Đường Hải này giờ lật mặt triệt để luôn, căn bản không thèm để ý đến lời nói của Trần mù.
Đối diện với loại người như thế này, nói nhiều cũng vô ích, chỉ còn cách xử lý tốt chuyện trước mắt thôi.
Cúi đầu xuống, chăm chú nhìn cái xác nữ trên mặt đất.
Ánh trăng chiếu rọi trên người cô ta, cái cổ cong vẹo bị vặn nguyên một vòng, lúc này tôi mới phát hiện, cô ta nằm úp hướng lưng lên trên, ngực tiếp đất, còn đầu cô ta thì bị vặn hướng thẳng ra chính diện!
Nhả ra luồng oán khí xác chết kia, nên mồm cô ta há rất to.
Đôi mắt thì càng thẫn thờ nhìn bầu trời đêm, đôi mắt lõm lại vì mất nước, cũng có vài phần u ám lạnh lùng.
Lúc này, đôi chân trần không mảnh vải đã chẳng còn nhìn thấy da nữa, mà bị phủ bởi một lớp lông tơ trắng mịn.
Đột nhiên một tiếng két vang lên, trên trán tôi mồ hôi rịn ra, móng tay cô ta chọc trên nền đất, đen xì xì, dường như dài ra thêm đôi phần, khiến ngón tay bị đẩy lên động đậy một chút...
Đồng thời, trên mặt cô ta cũng bắt đầu mọc lông trắng.
Vết thương chỗ ngực, thì càng chẳng còn nhìn xuyên qua được nữa, hoàn toàn bị lông trắng phủ kín!
Lưu Văn Tam đột ngột nói một câu: “Thập Lục, đưa chú mượn con dao của mày.”
“Hả?” Trong lòng tôi có hơi hoảng.
Lưu Văn Tam nheo mắt nói: “Ban nãy Trần mù cũng nói rồi, oán khí của cái xác nữ này không nhỏ, căn bản không chôn được, phải đập gãy xương chặt đứt đầu, dùng lửa thiêu rụi. Hôm nay chú Văn Tam lại phải tổn thọ lần nữa.”
“......”
Tôi không ngờ Lưu Văn Tam lại sẽ lấy con dao găm của tôi.
Nói thật... Đây không phải là một chuyện đơn giản, tôi có thể cầm con dao rạch bụng đỡ âm linh, đấy là bởi tác dụng của bản thân con dao là dùng vào việc này.
Bây giờ bảo tôi đưa nó cho Lưu Văn Tam đi chặt đầu xác nữ, trong lòng tôi thấy khó chịu không tưởng...
Dù gì, con dao này cũng là vật quan trọng khi đỡ tôi ra đời.
Tuy trong lòng than thở bất mãn, nhưng tôi vẫn cứ đưa con dao cho Lưu Văn Tam.
Lão cũng chẳng thèm nhìn Đường Hải, mà ngồi xổm luôn xuống đất, xoẹt một nhát, chặt luôn lên cổ xác nữ.
Giống như chặt một cành củi khô vậy.
Đầu xác nữ rơi xuống đất.
Tiếp đấy Lưu Văn Tam lần lượt dùng sức đạp mạnh mấy cái lên tứ chi của cô ta.
Lúc trước lão bẻ gãy cổ, sống lưng và xương đùi của xác nữ.
Lần này lão đạp gãy hết xương cẳng tay chẳng chân của cô ta.
Tốc độ mọc của lông trắng đột ngột trở nên chậm lại, có điều tôi cảm giác màu máu trên mặt trăng dường như lại bắt đầu ngưng tụ lại.
Bất chợt, một tiếng mèo kêu thảm thiết vang lên.
Tiếng kêu này xuất hiện quá đột ngột, khiến cả người tôi nổi đầy da gà!
Ngoảnh đầu lại, thì nhìn thấy từ trên một cái cây già ở chỗ cầu tàu, đột nhiên có một con mèo hoa nhảy xuống.
Đôi đồng tử dựng đứng tỏa ra từng luồng khí âm u lạnh buốt, nó cứ thế phi thẳng về phía xác nữ!
Cảnh tượng này phát sinh quá nhanh chóng.
Tôi lạnh cả người, cảm giác đây chắc chắn có vấn đề lớn! Nếu để con mèo này chạm vào xác chết, thì tuyệt đối không phải là chuyện vừa!
Lúc nhỏ tôi có nghe người già nói.
Mèo kinh xác, quỷ tác quái.
Nếu như người chết chạm vào mèo, thì sẽ có thể bật xác!
Thông thường nói mèo có chín cái mạng, một khi gặp phải xác chết, bất kể là vừa mới chết, hay là xác chết lâu năm, bọn chúng đều sẽ mượn một cái mạng của mèo, đây cũng gọi là đổi mạng!
Cái xác nữ này quả nhiên hung dữ đến ly kì, lúc này đầu đã rơi rồi, mà vẫn còn gọi được mèo đến.
Trong chớp mắt, con mèo hoa đã chạy đến trước mặt chúng tôi.
Tôi vụt bước lên trước, định chặn con mèo lại, kết quả nó linh hoạt luồn xuống phía dưới chân tôi, rồi chui tọt qua.
Một tiếng mèo kêu thảm thiết đột ngột vang vọng cả trời đêm.
Lòng tôi càng lạnh buốt, còn chưa đợi tôi quay người, đã nhìn thấy một cái bóng bay thẳng xuống dưới cầu tàu, uỳnh một cái, đập thẳng vào gốc cây.
Con mèo hoang lông hoa kia kêu gào thảm thiết bò dậy leo lên cây, nhưng để lại một vệt máu dài.
Tạch!
Tiếng bật lửa vang lên.
Lưu Văn Tam bật lửa lên, rồi vứt thẳng lên người xác nữ, rồi đá luôn cái đầu cô ta vào đó.
Âm thanh tanh tách vang lên, ngọn lửa ánh lên màu xanh nhạt, nhanh chóng thiêu đốt trên người xác nữ.
Không hề có tý củi nào, nhưng chỗ lông trắng kia giống như dầu vậy, trở thành chất trợ cháy!
Bên tai tôi dường như có thể nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết.
Đương nhiên thứ âm thanh này rất trống rỗng, giống như tiếng ảo giác vậy! Tôi lắc lắc đầu, liền biến mất luôn...
Tốc độ cháy quá nhanh, hoàn toàn không bình thường. Trong lò hỏa thiêu, để thiêu hết hoàn toàn một xác chết, sợ là phải dùng lửa mạnh đốt liên tục mấy tiếng đồng hồ.
Vậy mà chỉ sau mười mấy phút, xác chết đã bị đốt cháy sạch sẽ triệt để, trên mặt đất chỉ còn lại một đám tro cốt màu trắng.
Lưu Văn Tam thở hắt một hơi, phủi phủi tay áo.
Tôi thì lại thấy có một thứ cảm giác ngột ngạt.
Cũng chẳng biết là vì sao, cứ giống như từ đáy lòng trào lên vậy.
Vô thức quay ra nhìn mặt sông một cái.
Chỗ máu đã tiêu tan ban nãy nay lại bắt đầu ngưng tụ lại với nhau.
Chỉ có điều theo làn nước sông chảy, dần dần tiêu tan đi.
Trực giác mách bảo tôi, lần tiêu tan này, e là sẽ chẳng bao giờ xuất hiện lại nữa.
Bởi vì xác nữ đã tan thành tro bụi, hồn phi phách tán!
“Xong việc!” Lưu Văn Tam thở hắt ra một hơi, nói.
Tôi mất tự nhiên nói: “Chú Trần, chú Văn Tam, trong người cháu sao cứ như bị đè một luồng khí, không thở ra được, rất khó chịu.”
Lưu Văn Tam im lặng một lát, không nói gì.
Trần mù quay người đi ra cạnh xe ba bánh, ngồi lên trên xong mới nói: “Bởi vì chúng ta làm nó hồn phi phách tán, đấy là thứ oán khí sinh ra trước khi nó bị đốt thành tro, chúng ta đều sẽ tổn thọ, vì dù gì, nó cũng chưa từng hại người.”
“Thập Lục, hôm nay không xuống sông được nữa, có khi một quãng thời gian dài sắp tới, chúng ta đều không dám xuống nước.”
“Chú phải về đường Hàng Giấy, mày đi cùng với chú, hay là đi với Lưu Văn Tam?” Rõ ràng, tâm trạng của Trần mù cũng không vui.
Vốn dĩ tôi cũng còn định đi xem con gái lão, kết cục bây giờ đành phải gác lại...
“Trần mù, ông đi về trước đi, tôi còn phải bảo Thập Lục đi làm chút việc.” Lưu Văn Tam đột ngột nói.
Tôi nhìn lão một cái, rồi cũng gật gật đầu với Trần mù.
Trần mù bèn dẫn theo ngao sói, đạp xe rời đi.
Lưu Văn Tam liếc Đường Hải một cái.
Lúc này tâm trạng Đường Hải rõ ràng trở nên rất vui vẻ, thậm chí còn nheo mắt, cứ nhìn đống tro cốt trên mặt đất mà cười.
“Thập Lục, mày theo ông chủ Đường đi lấy tiền, hai mươi vạn, nhớ đếm kỹ, một xu cũng không được thiếu.”
Tôi không hiểu nhìn sang Lưu Văn Tam: “Chú Văn Tam, cháu đi lấy tiền, thế còn chú?”
Lưu Văn Tam giơ cái chìa khóa trong tay lên, rồi cười cười: “Chú Văn Tam bao nhiêu năm không được bước vào cửa rồi, phải về nhà xem xem.”
Tôi nín thở lại.
Quả nhiên mà, Lưu Văn Tam với bà chủ thiếu phụ của quán ăn đồ sông, quan hệ không đơn giản...
Về nhà?
Lẽ nào, Lưu Văn Tam không phải không kết hôn...
Bà chủ thiếu phụ đó nói phía dưới chân đập sông Dương, còn đè con trai bà ta...
Lẽ nào đấy là con trai của bà ta và Lưu Văn Tam?