Chương 8. MỘT MÌNH ĐI ĐỠ ÂM LINH
[[ ]]
Bà nội lại im lặng.
Mãi một lúc sau mới nói: “Đây cũng là lý do bà đưa cháu đi theo, bố cháu không biết bị thứ gì làm hại.”
“Cái thứ đấy chắc chắn chẳng tốt đẹp gì, nếu không phải mẹ cháu đưa cháu về, chắc cháu cũng bị nó hại rồi.”
“Người trong thôn, bình thường làm gì dám đánh cháu như thế?” Tôi lập tức cảm giác toàn thân nổi da gà.
Tôi bất chợt nhớ lại mấy gậy mà thợ mộc Lưu đánh tôi, cùng ánh mắt hung hãn của lão, và cả ánh mắt giống nhau của những người khác trong thôn.
Đúng vậy, bao nhiêu năm nay, dân trong thôn đều sợ tôi.
Vụ huyết án của nhà thợ mổ lợn, giống như con dao treo trên đầu mỗi người!
Nhưng bọn họ cũng chỉ là sợ tôi, tránh tôi thật xa, chứ không có thù oán sâu nặng gì với tôi!
Lúc tôi đi vớt xác bố, bọn họ lại như phát điên vậy, có mấy người còn định đánh chết tôi thật!
“Được rồi Thập Lục, bà đưa cháu đến chỗ Lưu Văn Tam, cũng chẳng phải việc gì lớn cả, chỉ là nó vớt xác cả mấy chục năm, đi với nó, sẽ an toàn hơn ở nhà nhiều. Thôi đi ngủ đi.” Bà nội cười cười với tôi.
Tôi về phòng mình, nhưng trong tâm cứ cảm giác có gì đó không đúng.
Bà nội chắc chắn không nói tất cả cho tôi biết. Bà tuyệt đối còn biết thêm gì đó nữa...
Ở trong thôn, rốt cuộc là kẻ nào muốn hại cả nhà chúng tôi? Thậm chí còn không sợ mẫu sát hung dữ như mẹ tôi?
Nằm trên giường, tôi cứ nghĩ ngợi lung tung, cảm giác mệt mỏi cũng ập tới rất nhanh.
Ngày hôm sau, đến lúc tôi tỉnh lại, thì nắng đã chiếu đến mông rồi.
Bụng réo cồn cào, đói đến mức da bụng dính đến tận lưng, mùi cháo thơm lừng bay vào mũi.
Tôi dựng người dậy, qua quýt mặc quần áo vào, rồi đẩy cửa bước ra.
Trên cái bàn gỗ đặt trong sân, bày ba tô cháo, cá muối, quẩy và bánh rán.
Lưu Văn Tam húp cháo sùm sụp, còn bà nội thì ăn từng miếng nhỏ một.
Lão cười gọi tôi: “Thập Lục, nhanh ra ăn sáng!”
Tôi vội đi ra, ăn ngấu ăn nghiến cho đầy bụng, mới cảm giác tinh thần tỉnh táo lại, người coi như cũng lấy lại sức.
“Lưu âm bà, bà nói xem, chúng ta đến lúc nào mới nhận đơn tiếp theo được?”
Lưu Văn Tam đã ăn xong, trong mắt ánh lên vài phần khao khát, nhìn bà nội.
Bà nội cụp mắt: “Cái thân già này, không lăn lộn được như thanh niên chúng mày, cứ nghỉ ngơi vài hôm đã.”
Lưu Văn Tam cười ngượng: “Xong luôn!”
Rồi lão mới giải thích: “Lưu âm bà, không phải Lưu Văn Tam tôi giục bà ra tay, cả đêm qua tôi cũng chẳng ngủ mấy!”
“Tối qua chúng ta vớt vị khách quý ở vũng Lương lên, nhà họ Vương không nói ra ngoài, nhưng người canh tôi thì cả đống, điện thoại của tôi bị gọi cháy máy luôn rồi, tôi mà không cho họ thông tin chính xác, chắc cổng nhà tôi đến bị họ dẫm nát mất.”
Tim tôi đập thình thịch, lí nhí hỏi: “Thế, bà nội, cháu đi thử với chú Văn Tam một chuyến được không?”
Bà nội ngẩng đầu lên, khẽ chau mày: “Thập Lục, vãng sinh chú cháu học thuộc chưa?”
“Có xem qua một lượt, đoạn đêm qua bà niệm cháu thuộc rồi. Phần còn lại cũng không khó nhớ.” Tôi thật thà đáp.
Bà nội trầm ngâm một lúc.
“Thêm ba hôm nữa, mấy ngày này cháu xem xét cho rõ ràng mấy món đồ của bà để trong rương, học thuộc lòng từng đoạn vãng sinh chú.” “Ba ngày sau, nếu con bé nhà họ Vương mà không có vấn đề gì, thì có thể đi.”
Tim tôi lại đập thịch một cái.
Lưu Văn Tam cũng gật đầu nghĩ ngợi.
Buổi sáng Lưu Văn Tam đi ngủ bù một giấc, tôi thì ngồi trong sân học vãng sinh chú.
Vãng sinh chú tổng cộng có mười ba đoạn, đối với từng mức độ oán khí khác nhau của mẫu tử sát, thì có phương thức đối ứng khác nhau.
“Sinh hài linh, tránh dương quan. Thai đủ tháng, đặt hối danh. Mười hai tháng, cống nến hương, đỡ âm linh!”
Tối qua bà nội dùng là đoạn thứ nhất, đại loại như nghi lễ khởi động, là nói rõ với xác mẫu và âm thai, hứa hẹn sẽ giúp âm thai ra đời!
Nếu như thế vẫn không khiến xác mẫu yên lòng, âm thai yên ổn ra đời, thì thuộc vào loại tương đối khó nhằn.
Đoạn thứ hai thì là: “Tử mẫu sát, trời không dung, âm sai đến, vào vạc dầu, lục đạo cấm, ngục tì sống!” Đây coi như là lời cảnh cáo! Nói với xác mẫu tử rằng nếu hóa sát, thì sẽ không được trời đất dung nạp, bị quan âm sai đến bắt bỏ vào vạc dầu, lại còn không được đầu thai, bị đưa xuống mười tám tầng địa ngục chịu khổ!
Đến đoạn sau, tôi đọc rất chậm, ghi nhớ lại càng chậm hơn. Giống như đây không đơn giản chỉ là mười mấy chữ, mà còn bao hàm đạo lý lớn lao vậy.
Cả một ngày trời, ngoài việc ăn cơm do Lưu Văn Tam nấu ra, tôi đều liên tục học vãng sinh chú, nhưng cũng chỉ nhớ được một nửa.
Tôi thấy mình quá dốt. Bà nội thì ngược lại, rất hài lòng, nói tôi rất nghiêm túc, như thế bà mới yên tâm, tôi không phải chỉ là nhất thời bốc đồng nên mới đi làm việc đỡ âm linh. Bởi nếu mà như thế, thì kiểu gì tôi cũng chết trong lúc đỡ âm linh.
Bà nội dường như có được nơi để gửi gắm, rất nhanh thoát khỏi ám ảnh về cái chết của bố tôi. Còn với tôi mà nói, tôi không những phải nhanh nhanh học cách đỡ âm linh, kế thừa truyền thống của bà nội, mà còn phải kiếm tiền cưới vợ.
Tôi cũng muốn giúp đỡ Lưu Văn Tam nhiều một chút, như thế Lưu Văn Tam sẽ nợ tôi món nợ tình nghĩa. Không chừng lão có thể giúp tôi điều tra ra, là ai làm hại bố tôi!
Thời gian ba ngày, chớp mắt đã hết! Cuối cùng tôi cũng thuộc hết cả bài vãng sinh chú, cũng quen hết cả chỗ gia tài trong rương của bà nội.
Đến tối, tôi hưng phấn đến nỗi không ngủ nổi, cứ nói chuyện với Lưu Văn Tam suốt.
Bà nội thì đã đi ngủ từ sớm rồi.
Mặc dù Lưu Văn Tam cười nói tiếp chuyện với tôi, nhưng trên trán lão vẫn hiện vẻ lo âu.
“Chú Văn Tam, chú đang lo lắng gì thế?” Tôi nghi hoặc hỏi Lưu Văn Tam: “Chẳng phải ngày mai chúng ta sẽ đi làm chuyến thứ hai sao?”
“Ài, Thập Lục, ngày mai đúng là chúng ta có thể đi được, nhưng có một đơn hàng lớn, bị bỏ lỡ mất.”
Tôi ngẩn người ra, nói: “Sao lại bị lỡ mất? Có người vớt xác khác đến tranh đơn hàng à?”
Lưu Văn Tam trợn mắt: “Ba mười dặm quanh đây, không, năm mươi dặm, đều là địa bàn của Lưu Văn Tam tao! Đứa nào dám đến tranh? Chán sống rồi à?”
Tiếp đấy, lão lại thở dài: “Là do nguyên nhân khác, cái nghề vớt xác, cũng có một vài kiêng kỵ, không vớt xác vô chủ, không vớt xác lâu năm, không vớt riêng xác mẫu tử. Tóm lại là rất phức tạp.”
“Có loại xác lâu năm, phải trên mười năm mới được coi là lâu, nhưng đối với xác mẫu tử, trên chín tháng, đã được coi là lâu năm rồi.”
“Số chín là cực điểm, sau chính là mười, cũng là khởi đầu của sinh. Mang thai chín tháng bắt buộc phải sinh sản, xác mẫu có thể trì hoãn được từng đấy thời gian, thế những một khi ngâm trong nước quá chín tháng, âm thai sẽ tự mình vào nước, khi đó xác mẫu không những sẽ hóa sát, mà còn thành thủy sát!”
“Hơn nữa, âm thai tuy đã rời khỏi cơ thể mẹ, nhưng vẫn có dây rốn kết nối, đôi bên không cần phải sinh sản, cũng có thể vĩnh viễn không tách rời.”
“Ở sông Dương cách đây mười dặm, có một quý nhân chết đuối, tính thời gian, hôm nay là ngày cuối cùng của chín tháng, qua vài tiếng nữa, là hết phim.”
“Người nhà đấy cũng tìm được một vị tiên sinh hiểu nghề, biết được chuyện này, còn vài ngày nữa là con gái không siêu độ được nữa, sẽ thành u hồn ác quỷ. Mấy hôm nay gọi cho tao mấy chục cuộc rồi, hết nói chuyện phải trái đến cả mắng mỏ dọa dẫm cũng có, tiền thưởng cũng không ít, năm sáu chục vạn!”
“Đây không phải con số ít, xác mẫu tử khác, cho được năm sáu vạn, nhiều nhất được tầm chục vạn là hết cỡ. Vụ vũng Lương nhà đấy là thuộc diện có tiền rồi.”
“Thế này còn không phải là lỡ mất vụ lớn à?” Cảm giác Lưu Văn Tam như đang đấm ngực dậm chân vậy.
Tôi trợn tròn con mắt: “Chú Văn Tam, những năm sáu mươi vạn?”
“Chuẩn đấy!” Lưu Văn Tam gật mạnh đầu.
Tôi cũng như bị người ta cắt mất miếng thịt vậy, cả món tiền lớn như vậy, đến ngày mai cho dù có đi được, thì cũng chẳng còn nữa.
Mà nghe Lưu Văn Tam nói, thì những xác khác đều không đáng tiền mấy, làm tôi lại càng khó chịu.
Lúc này, Lưu Văn Tam liếc ra cửa một cái, rồi ghé vào tai tôi nói nhỏ.
“Giờ cũng gần đủ ba ngày rồi, chú cũng tính rõ rồi, người nhà họ Vương không tồi, chắc chắn sẽ không làm bậy.”
“Hay là, mày đi với chú Văn Tam một chuyến, trốn bà mày đi giải quyết vụ này luôn? Cho Lưu âm bà một bất ngờ luôn?”
“Như thế cũng coi như mày xuất sư luôn mà.”
Tôi nắm chặt nắm tay, tim gần như nhảy cả ra ngoài.