Chương 99. LẠI ĐẾN MŨ PHÁN QUAN
[[ ]]
Bước vào trong phòng tôi, cái rương gỗ đổ ra đất, ghế, bàn cũng đổ loạn cả lên.
Quả nhiên, trong rương, những món đồ nào có thể cắp được đều bị cắp đi hết, chỉ còn lại cái kéo, cân số mệnh và trấn sát phù.
Cái kéo sợ là do mèo không cắp được, cân số mệnh thì dùng để cân mạng của âm thai, cũng chẳng phải thứ mà mấy con mèo tạp chủng đó có thể cắp lên được.
Còn về trấn sát phù, thì hóa ra bị dính tận mấy bãi nước đái mèo! Phù văn đều nhòe hết cả...
Ngoài ra thì, áo khoác da mèo, hai cái găng tay tiên xám, chỗ bổ âm tán còn dư, và một số món đồ nhỏ nhỏ, toàn bộ đều biến mất.
Quan trọng nhất là tôi nhớ lại, Lưu Văn Tam nói, có một con mèo đen to bụng, cắp cái tượng gốm xương mèo của tôi đi!
Tôi chỉ còn dư lại mỗi hai cái tượng gốm xương mèo thôi!
Con gái Trần mù sinh ra âm thai hóa ngọc nên không dùng đến.
Cách làm cái thứ này phức tạp muốn chết, không có chục ngày nửa tháng, là làm không xong được.
Đặc biệt là tôi còn chưa làm thử bao giờ, cũng chẳng dám chắc một trăm phần trăm là mình có thể làm ra được, nói không chừng vẫn cứ phải nhờ bà nội ra tay...
Không thể để lũ mèo này làm hỏng được!
Tôi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn sang Lưu Văn Tam, hỏi: “Chú Văn Tam, mèo hoang ở trong thôn, đều tụ tập ở chỗ nào? Phải đi tìm lấy lại đồ.”
Lưu Văn Tam trầm ngâm một lát, rồi mới mở mồm: “Việc này đơn giản, đợi trời sáng đi tìm là xong, chỉ là mấy con súc sinh này biết trèo tường bới ngói, chúng ta khó đuổi theo.”
“Chủ yếu là Mã Bảo Trung, Thập Lục mày nói chú biết, có phải trên người mày lại có đem đồ gì quý về đây không?”
Tim tôi đập thình thịch, vô thức giữ lấy ngực.
Chuyện cầm được quyển “Cốt tướng” này, tôi đúng là chưa nói với Lưu Văn Tam...
Một là sau khi Trần mù đưa cho tôi, phát sinh một loạt sự việc, tôi chẳng có cơ hội nói.
Hai là, bản năng của tôi cảm thấy, chuyện này không nên nói ra.
Trương Cửu Quái là cao nhân bói mệnh, bói bao nhiêu năm như thế, đem đồ giao cho tôi, lại còn có quan hệ mật thiết với ông nội.
Trong chuyện này chắc chắn có rất nhiều bí mật.
Ăn cơm người chết cũng được một thời gian rồi, tôi cũng biết, cái nghề này có nhân có quả.
Biết nhiều quá, cũng có phiền phức của biết nhiều quá.
Tôi không muốn Lưu Văn Tam bị dính dáng vào trong những chuyện này.
Trong lúc tôi im lặng.
Lưu Văn Tam nói một câu: “Mã Bảo Trung có một thói quen kì quặc, mỗi lần nó đi xin đồ, một lần hỏi chuyện, là xin xỏ để lấy.”
“Nếu như không lấy được, nó sẽ cướp một lần, nếu mà vẫn không cướp được, thì cơ bản là trong thời gian ngắn nó sẽ không đến tìm nữa, phải đợi đến cơ hội lần sau, thông thường là cũng phải cách vài năm.”
“Năm đó lúc nó đến xin đồ của chú, cũng là như thế. Lúc đó chú còn nói luôn, cả đời này nó đừng hòng uống được một bát nước ở nhà chú!”
“Chỉ cần nó không làm được việc này, thì sẽ không bám theo chú được.”
“Lần trước lúc nó đi, chẳng phải mày nói với nó, nó là người chết, người chết đầu chạm đất, đáng lẽ phải ở trong mộ chứ không phải ở trong thôn à? Nếu theo cách nói đó, thì trừ phi mày đi ra khu mộ, thì mới gặp nó được.”
“Thế nhưng nó lại đến tìm mày, như thế chắc chắn trên người mày lại có bảo vật nữa.”
Tôi rùng cả mình.
Chuyện này, Lưu Văn Tam cũng chẳng nói trước với tôi mà...
Tôi gượng cười một cái, rồi mới đem chuyện của Trần mù ra kể.
Tiếp đó tôi cũng mò cái bọc vải ra, mở cho Lưu Văn Tam xem.
Lưu Văn Tam nhìn chăm chăm tận mấy giây, rồi mới cốc mạnh vào đầu tôi, nói tôi đúng là đủ lông đủ cánh rồi, cũng học đòi có chuyện gì là giấu giếm không nói ra!
Tôi cười khổ không thôi, nói tôi cũng chẳng biết, chỉ là có một thứ trực giác bảo tôi đừng nói ra.
Lưu Văn Tam nheo mắt, châm một điếu thuốc, bập bập rít hai hơi rồi mới nói: “Nếu mà thế, thì bắt buộc phải giải quyết tên ăn mày chó chết Mã Bảo Trung này rồi.”
“Nó lại hỏi chuyện một lần. Không xin xỏ được, sẽ còn đến tìm mày lần nữa!”
“Chú đoán là, trong tay mày có nhiều đồ quý như thế, nó phải nghiêm túc đánh thật, giết người đoạt bảo.”
Trong lòng tôi như có tảng đá lớn treo trên đầu, vô cùng bức bối.
“Thế chú Văn Tam, làm thế nào mới giải quyết nó được? Nó dữ lắm, cũng không dễ đối phó.”
Nhớ lại lần đánh tay đôi với Mã Bảo Trung, tôi suýt nữa thì mất mạng.
Ban nãy lúc ở chỗ cây hòe già đó tôi cũng đã nghĩ rồi, nếu có cơ hội, thì nhất định phải khử bỏ Mã Bảo Trung!
Lưu Văn Tam nghĩ ngợi một lúc, rồi nói: “Chó đuổi quỷ, mèo trộm xương, giờ còn lại cái đàn bà chết đòi nợ, không nói cái khác, chứ cái mồm quạ của Mã Bảo Trung thì cũng linh thật, đàn bà chết đòi nợ xong, thì nó sẽ đến tìm mày.”
“Không được cứ phòng bị như lần trước nữa, chú Văn Tam đại khái cũng biết, bình thường nó trốn ở chỗ nào.”
“Giờ vẫn còn chưa gặp đàn bà chết đòi nợ, quá nửa là nó chuồn về trốn đợi sáng mai mới mò ra.”
Dừng lại một lát, Lưu Văn Tam nheo mắt nói: “Nếu đã thế, thì đêm nay không cho nó được yên luôn!”
Tim tôi cũng thình thịch đập nhanh hẳn lên, gật mạnh đầu: “Được! Chú Văn Tam, thế thì cứ làm theo lời chú nói!”
Biểu cảm trên mặt Cố Nhược Lâm thì hiện rõ vẻ rất lo lắng và sợ hãi, Hà Thái Nhi khẽ khuyên cô ta, nói không sao đâu.
Tôi do dự một lát, rồi mới nói: “Thế chú Văn Tam, chúng ta lúc nào thì đi? Việc không nên chậm trễ, càng nhanh càng tốt đúng không? Trong vườn nhà cũng phải bố trí cẩn thận, cái trảm quỷ đao, chúng ta để ở nhà có được không?”
Lưu Văn Tam thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai tôi.
Tôi thì bị động tác này của lão làm cho hơi hoảng.
Giây tiếp theo, Lưu Văn Tam liền nghiêm túc nói: “Yên tâm đi Thập Lục, chú Văn Tam mày biết thừa, lo cho Nhược Lâm chứ gì? Vợ chú Văn Tam mày cũng ở nhà mà.”
“Trảm quỷ đao chắc chắn phải treo trên đầu cổng, đảm bảo đến nửa con quỷ quái cũng chẳng vào trong nhà mà hại người được.”
Hòn đá đè trong lòng tôi coi như dỡ xuống được một nửa.
Cũng chẳng còn tâm trí đâu mà bật lại lời trêu đùa của Lưu Văn Tam.
Đại khái làm hết các khâu chuẩn bị, Lưu Văn Tam treo trảm quỷ đao, các loại thừng đỏ chu sa và một loạt các món đồ lên cổng xong, rồi bảo Hà Thái Nhi và Cố Nhược Lâm cùng vào nghỉ ngơi trong một căn phòng.
Tôi cũng do dự một chút, trước tiên vào trong phòng một lần, thận trọng đem Trạch Kinh và cả Âm sinh cửu thuật nhét vào cái bọc vải cất quyển Cốt tướng kia.
Rồi lại cẩn thận nhét cái bọc vải xuống dưới gậm giường.
Cũng chẳng phải là tôi không tin tưởng Lưu Văn Tam.
Mà là tôi chẳng có mấy chút tự tin đối với mình, và đối với cả lão nữa...
Gã Mã Bảo Trung đó quá kì quái, nhỡ mà bọn tôi không đối phó nổi với gã, xảy ra chuyện gì bất trắc, thì chẳng phải là tôi đem bản thân mình dâng lên tận mặt gã sao? Đương nhiên, cổ ngọc tôi cũng chẳng đeo trên người, mà cất cả vào trong cái bọc vải!
Cuối cùng bước ra khỏi phòng, tôi cũng chẳng nói cho ai biết.
Bao gồm cả Cố Nhược Lâm!
Trên người không cầm theo những món đồ quan trọng đó, cả người tôi đều thư giãn hơn nhiều.
Cũng có một quyết tâm liều!
Lưu Văn Tam mặc một chiếc áo tiểu quái ngắn màu xanh đậm, quần vải bố bó sát, thắt lưng đeo hai con dao.
Cái bộ dạng đầu trọc, mồm ngậm điếu thuốc ấy, giống hệt như thổ phỉ trên núi.
Tôi cũng giắt cái bàn chải sắt vào thắt lưng.
Lúc này tôi cũng lại khó xử, bởi vì cái đinh sắt, bị tôi đục vào mắt con chó vàng kia rồi.
Lúc đó quá hỗn loạn, nó chạy mất luôn, nên giờ trong tay tôi chỉ còn mỗi cái búa sắt.
Lưu Văn Tam nhìn thấy, cũng hỏi tôi làm gì mà để mất cái đinh sắt.
Tôi kể xong, lão lắc đầu nói luôn tôi là thằng phá nhà, làm trong tay bọn tôi mất đi một món đồ nghề lợi hại.
Đánh giáp mặt với Mã Bảo Trung, cũng phải nhụt đi ba phần!
Trong lòng tôi hối hận muốn chết, Lưu Văn Tam lại khuyên tôi, nói bây giờ có nghĩ gì khác cũng không kịp nữa, bây giờ đi kiếm chuyện với Mã Bảo Trung, phải đánh úp cho gã trở tay không kịp!
Rời khỏi cổng nhà, theo sau Lưu Văn Tam cứ đi thẳng về phía trước.
Chẳng mấy chốc, tôi đã phát hiện đoạn đường này nhìn rất quen.
Lại đi thêm mấy phút nữa, sau khi tầm nhìn rộng ra, mới phát hiện, đây chẳng phải là chỗ chân núi mà ban đầu Liễu Chí định chôn lão Liễu đó sao?
Nhìn từ góc độ này, ngọn núi tròn vành vạnh, giống hệt như một cái mũ đen xì xì.
Hai bên có hai cái rãnh sâu, nằm ngang ôm trăng!
Tôi cũng nhớ lại... Lần trước, lúc tôi từ chỗ này rời đi, Mã Bảo Trung cũng từ phía sau nhìn tôi!
Hóa ra gã lại ở trên đầu mũ phán quan này!
Trong lòng tôi lại sợ hãi thêm đôi chút.
Lưu Văn Tam ngược lại chẳng có chút biểu cảm sợ hãi nào, nghênh ngang bước đi phía trước.
Tôi thì thận trọng hơn nhiều, đi theo sau.
Đại khái đi đến vị trí phía trước cái mộ định chôn lão Liễu lúc trước.
Lúc này chỗ đó vẫn là một cái hố sâu, cái quan tài bên dưới bị nắp quan tai đậy lại một nửa, cũng chẳng lấp đất.
Liễu Chí chết rồi, Liễu Trung Đường thì bị bắt, nhà Liễu Chí chẳng còn ai, thì lấy đâu ra người đến đây lấp cái huyệt mộ trống không này?
Trong thôn cũng không có chuyện có người ra đây kiếm việc xúi quẩy cho mình làm.
Tôi vô thức nhòm một cái.
Giây tiếp theo, da đầu tôi như bung cả ra!
Bên trong cái khe của quan tài, có một con mắt ánh vàng, đang nhìn tôi trân trối!
Tôi túm một phát lấy bả vai của Lưu Văn Tam, hốt hoảng nói: “Chú... Chú Văn Tam... Trong quan tài lão Liễu có thứ gì đó!”
Đồng thời, tôi cũng nắm lấy cái búa, trợn mắt nhìn chằm chằm vào quan tài lão Liễu, đề phòng cái thứ trong quan tài kia đột nhiên vọt ra ngoài!
Đây cũng may là bị tôi nhìn thấy, chứ không chúng tôi mà đi đến ngay phía trước.
Chứ nó mà đột ngột lao ra, rồi giở trò gì sau lưng, thì cả tôi và Lưu Văn Tam đều dính chưởng tại đây luôn!