Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 101: Linh sủng gặp rắc rối

Chương 101: Linh sủng gặp rắc rối

Nghe thấy Tứ Bình đạo trưởng nói, Trần Hạo không biết nói gì.
Tam hành chứ không phải là tam ẩn nha!
Bất quá ngẫm lại, dường như không có liên quan.
Người xưa nói: Đại ẩn vu triêu, trung ẩn vu thị, tiểu ẩn vu dã.
Ba loại cách nói dường như phù hợp đạo môn tu hành nhỉ, chẳng lẽ nói Tam Ẩn cũng là người trong đạo môn?
- Tứ Bình tiền bối, tam hành là có ý gì?
Trần Hạo khiêm tốn thỉnh giáo.
Tứ Bình đạo trưởng nói:
- Tam hành này đều có chỗ bất đồng, nhất hành nhìn trời đoán vận, nhị hành hồng trần luyện tâm, tam hành sơn thủy nhập đạo.
Trần Hạo bừng tỉnh, cười nói:
- Nói như vậy thì vãn bối hiểu được. Xem ra vãn bối muốn hành đạo chỉ có thể lựa chọn hồng trần luyện tâm.
Dù sao lưng đeo hệ thống đại lão, yêu cầu làm nhiệm vụ, rời xa thế nhân là không được, thế nhưng hắn chả biết thuật phong thuỷ, cũng không muốn ngắm trời ngắm sao xem biến hóa, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có "trung ẩn vu thị" là phù hợp với hắn.
Tứ Bình đạo trưởng noi:
- Hồng trần luyện tâm cũng là lựa chọn đầu tiên của đại đa số người đạo môn lần đầu hành đạo, dù sao sơn thủy nhập đạo quá khó khăn, nhìn trời đoán vận càng cần phải có thêm thu vi và đạo tâm, bằng không ắt gặp phản phệ. Đạo hữu lựa chọn con đường này, tôi có một đề nghị.
Trần Hạo hỏi:
- Tiền bối mời nói.
Tứ Bình đạo trưởng đạo:
- Cách mỗi ba năm vào giữa tháng bảy, ở một hòn đảo nhỏ hồ Khúc Gian sẽ tổ chức Đạo Nguyên Hội, là sự kiện các tân binh tinh tú của đạo môn tụ họp, tính toán thời gian vừa đúng lúc là năm nay, đạo hữu ít khi tiếp xúc với tu hành giới vậy có thể đi chuyến này để tăng thêm kiến thức.
Nhãn tình Trần Hạo sáng lên, đây chính là ý kiến hay. Dù sao mình quen biết người trong tu hành vẫn là quá ít, nhân cơ hội làm quen thêm với một vài người, cũng có thể tích góp từng mối quan hệ.
- Tứ Bình tiền bối, tham dự Đạo Nguyên Hội cần có yêu cầu gì không?
Trần Hạo hỏi.
Tứ Bình đạo trưởng nói:
- Yêu cầu không cao, chỉ cần tu hành nhập đạo, đồng thời niên kỷ không cao hơn ba mươi tuổi là có thể tham dự, năm đó lão đạo đã tham gia một lần, cũng coi như có tham gia một ít hoạt động náo nhiệt của đạo môn.
Trần Hạo nói:
- Đã như vậy, vậy vãn bối hành đạo liền đi về hướng Khúc Giang.
Tứ Bình đạo trưởng cười nói:
- Từ đây đến lúc đó còn một khoảng thời gian nữa, không cần phải vội, Trần đạo hữu không bằng tại Bạch Hạc Quan dừng mấy ngày, Bạch Hạc Quan của tôi có một gian Tàng Thư Các, ghi chép không ít cảm ngộ tu hành lúc trước, Trần đạo nhìn qua một chút nhất định có lợi cho việc tu hành.
Trần Hạo chần chờ nói:
- Tứ Bình tiền bối, như vậy không tốt lắm đâu.
Tứ Bình đạo trưởng lạnh nhạt nói:
- Có cái gì không tốt, bất quá là một phần tàng thư đạo gia và nhàn tản bút ký mà thôi, lại không phải truyền thừa Bạch Hạc Quan tôi, Trần đạo hữu cũng không phải là người thứ nhất lật xem tàng thư của Bạch Hạc Quan đạo hữu, không cần đa tâm.
Trần Hạo lúc này mới gật đầu:
- Tiền bối thịnh tình, vãn bối từ chối thì bất kính.
Sau đó Tứ Bình đạo trưởng liền an bài nơi ở cho Trần Hạo.
Đừng thấy Bạch Hạc Quan không lớn nhưng hậu viện sương phòng lại không ít, hiển nhiên thật lâu trước đây, Bạch Hạc Quan cũng coi như là một môn phái không nhỏ, chỉ là cho tới bây giờ mới biến thành đơn mạch truyền thừa.
Sau đó Tứ Bình đạo trưởng dẫn Trần Hạo đi tới Tàng Thư Các, chỉ điểm cho Trần Hạo tàng thư.
Trong thư các toàn bộ đều là sách cổ, chừng hơn một nghìn quyển sách, bất quá đại đa số đều là đạo kinh thông thường, chỉ có một phần là bút ký ghi chép tay.
Trần Hạo tùy ý rút một quyển sách, phát hiện lại là một quyển sách giới thiệu yêu ma quỷ quái trong thiên hạ, ánh mắt nhất thời bị hấp dẫn.
Tứ Bình đạo trưởng còn đang giới thiệu lại phát hiện Trần Hạo bị thư tịch hấp dẫn, nhất thời khẽ mỉm cười, cũng không quấy rầy mà lặng yên rời khỏi gian phòng.
Mèo mun và gà ngốc vốn rất nhàm chán chạy đi theo nhìn thấy chủ nhân bị lão đạo sĩ lừa đi đọc sách, nhất thời hai nhóc xoay mặt nhìn nhau, mắt mèo trừng mắt gà.
Dùng nhãn thần giao lưu, dường như đạt thành nhất trí, một mèo một gà, len lén ra khỏi gian phòng, sau đó lặng lẽ chạy ra bên ngoài đạo quan.
Tứ Bình đạo trưởng phát hiện động tác hai tiểu tử kia cũng không có ngăn cản.
Dù sao cũng là linh sủng, không cần lo lắng lạc đường hoặc là bị người ta khi dễ.
Bên trong thư các, Trần Hạo hoàn toàn bị sách hấp dẫn.
Hắn nửa đường tu hành, cái gì cũng đều là kiến thức nửa vời mà thôi, nhiều lần hoàn thành nhiệm vụ đều toàn dựa vào chém gió.
Mà bây giờ thấy quyển sách giới thiệu yêu ma quỷ quái, Trần Hạo mới hiểu được thiên hạ to lớn thế nào, thực sự là không thiếu cái lạ.
Thiên địa vạn vật, tất cả đều có đạo của mình.
Chim bay cá nhảy, thảo mộc núi đá, chỉ cần có thể mang theo linh cơ là có thể mở ra Linh Trí, bước vào con đường tu hành.
Mà các loại yêu ma quỷ quái cũng không giống nhau.
Thiên sinh địa dưỡng cũng có thể hình thành ra vô số tồn tại kỳ dị.
Bên trong một quyển sách bày ra giới thiệu trên trăm loại hình yêu ma quỷ quái cùng phương pháp đối phó bất đồng khiến Trần Hạo sợ hãi than liên tục.
Hai ngày sau đó Trần Hạo an tâm ở lại Bạch Hạc Quan, ngoại trừ mỗi ngày bắt buộc luyện chữ bút lông cùng Thiên Cương Bộ, những thời gian khác đều dùng để đọc sách, hắn dường như bọt biển hấp thu các loại thường thức cơ bản của tu hành giới.
Trần Hạo hoàn toàn chìm vào trong sách, hắn không có chú ý mèo mun và gà trống hai con hàng này ngày nào cũng đi sớm về trễ, mỗi ngày đều là cười gian vô cùng.
Ngày này buổi chiều, Trần Hạo đang xem một quyển sách cổ Ma Y Tướng Mạo, đột nhiên một tiếng mèo kêu bén nhọn vang lên.
Meo meo ô!
Trong tiếng mèo kêu mang theo sụ kinh hoảng và gấp gáp, Trần Hạo nghe thấy trong nháy mắt hoàn hồn, lập tức đứng dậy.
Là mèo mun? Xảy ra chuyện gì?
Trần Hạo vội vàng chạy ra thư các, sau đó liền thấy mèo mun.
Vừa nhìn, Trần Hạo cũng hít một hơi lạnh.
Chỉ thấy trong hậu viện mấy cái rễ cây to như cái chén quấn quanh mèo mun và gà ngốc, mặc cho hai vật nhỏ giãy giụa như thế nào cũng không cách nào chạy ra.
Mà cái rễ cây vũ động dài đến mấy chục thước, từ dưới đất lộ ra, chẳng biết bản thể của nó là gì.
Tình huống gì thế này? Khiên Ngưu Sơn còn có yêu ma ẩn núp sao?
- Sơn Linh!
Lúc này Tứ Bình đạo trưởng cũng bị hấp dẫn đến, vừa nhìn thấy rễ cây liền kinh hô lên một tiếng.
Trần Hạo nghe vậy, trong đầu hiện lên một đoạn tin tức.
Sơn Linh thuộc loại thảo mộc, hấp thu sơn xuyên linh cơ nhập đạo, tính tình ôn hòa, tâm tính đơn thuần thiện lương.
Đù! Đây gọi là tính tình ôn hòa à?
Nhìn đám rễ cây chằn chịt uốn éo, khóe miệng Trần Hạo co rúm một trận.
Sắc mặt Tứ Bình đạo trưởng ngưng trọng, tay bắt pháp quyết, trong miệng nói lẩm bẩm, một lát sau biểu tình cổ quái nhìn về phía Trần Hạo.
Trần Hạo chợt cảm thấy một loại dự cảm không ổn hiện lên trong lòng.
- Trần đạo hữu, hai con linh sủng của cậu đã gây họa.
Tứ Bình đạo trưởng vẻ mặt bất đắc dĩ.
Trần Hạo cẩn thận, yếu yếu hỏi:
- Tứ Bình tiền bối, có thể nói rõ một chút không?
Tứ Bình đạo trưởng nói:
- Hai con linh sủng này đã ăn trộm Linh Tiên Thảo của Sơn Linh.
Trần Hạo sửng sốt, chợt biến sắc:
- Chính là nơi hạc tiên tích lạc, trăm năm mới hình thành Linh Tiên Thảo thành thục?
Tứ Bình đạo trưởng gật đầu.
Trần Hạo lần này bị chọc tức rồi. Trừng mắt nhìn hai tên tiểu tử bị rễ cây quấn quanh không cách nào nhúc nhích đang làm bộ đáng thương kia, quả thực hận không thể quất chết chúng nó.
Thực sự là ba ngày không chú ý đến tụi bây là bây đem họa lớn đổ lên đầu ca.
Linh Tiên Thảo này là linh vật thiên địa chân chính có thể luyện đan, bình thường người tu hành ăn đều có thể tăng đạo hạnh pháp lực, đối với những yêu tu thuộc loại mộc vô cùng quan trọng. Tụi bây lại đi ăn trộm của người ta! !
Trong lòng Trần Hạo bực bội, bất quá bảo hắn mặc kệ mèo mun và gà gốc thì hắn làm không được.
Cười khổ nhìn tứ Bình đạo trưởng, Trần Hạo nói:
- Đây là do vãn bối không đúng, không có dạy tốt linh sủng, bất quá Tứ Bình tiền bối, ngài có thể câu thông với Sơn Linh một chút được không, vãn bối có thể bồi thường.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất