Chương 108: Nhiệm vụ và phản phệ
Trần Hạo nhân cơ hội tiến lên đoạt lấy tượng hài đồng.
Bức tượng hài đồng sau khi bị chộp lấy thì gấp rút run rẩy bạo phát ra một cổ tà khí, lan tràn lên cánh tay Trần Hạo. Thế nhưng sau khi đụng phải chuỗi hạt khai quang liền cấp tốc lui lại.
Trần Hạo vội vàng móc ra một tấm Trừ Tà Phù trực tiếp dán lên trên bức tượng hài đồng.
Linh quang Trừ Tà Phù lóe lên, bức tượng nhất thời yên tĩnh lại.
Lúc này nữ quỷ đang muốn đoạt lại bức tượng hài đồng đột nhiên cứng lại, hai mắt mê man.
- Tôi đang ở đâu... đây là nơi nào?
Hả!
Trần Hạo nghe vậy, trong lòng nao nao.
Tỉ mỉ quan sát nữ quỷ.
Vẫn là khuông mặt ảm đạm kia, chỉ bất quá sự kinh khủng sốt ruột trên mặt đã biến mất, thay vào đó là một mảnh mờ mịt.
Lúc trước là... bị khống chế?
Trần Hạo như có điều suy nghĩ.
Loại vật tà linh này quỷ dị khó lường, gây ảnh hưởng đến thần trí quỷ vật dường như cũng không phải gì việc khó.
- Trịnh tiểu thư, cô có nhớ mình là ai không?
Trần Hạo nhẹ giọng hỏi.
Nữ quỷ hoàn hồn, theo bản năng hồi đáp:
- Tôi là Trịnh Dung, tôi đã đến nhà của anh rể... A, đừng, đừng, anh rể, đừng...
Nữ quỷ dường như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên biểu tình lần nữa trở nên kinh khủng, hai tay theo bản năng vung vẩy, dường như đang đẩy thứ gì.
Trần Hạo lặng lẽ.
Xem ra nữ quỷ không biết mình bị khống chế, kỳ ức của cô ấy vẫn dừng lại vào thời khắc trước khi chết.
- Trịnh tiểu thư, cô đã chết!
Trần Hạo chăm chú nói.
Nữ quỷ đang vùng vẩy cánh tay bỗng dừng lại, sau một lúc lâu, biểu tình nữ quỷ trở nên dữ tợn:
- Là anh rể, là hắn giết tôi, hắn muốn cưỡng bức tôi, hắn đáng chết. Trong miệng nói, nữ quỷ dùng tay xoa bụng của mình, sau đó cô lại ngây dại, vẻ mặt sốt ruột nói:
- Con của tôi đâu, con của tôi đâu rồi, tại sao không thấy con của tôi?
Trần Hạo thở dài nói:
- Trịnh tiểu thư, con của cô cũng đã mất, nếu như tôi không có đoán sai thì hồn phách con của cô đã bị tà linh cắn nuốt, cho nên cô mới có thể coi nó là con của mình.
Nữ quỷ ngẩng đầu, nhìn về phía bức tượng hài đồng trong tay Trần Hạo, dường như nhớ ra cái gì đó, trên mặt tràn đầy bi thương và thống khổ:
- Tại sao có thể như vậy? Con của tôi còn nhỏ như vậy, nó vẫn còn chưa được sinh ra.
Trần Hạo nói:
- Bây giờ nói chuyện này đã muộn, Trịnh tiểu thư nén bi thương. Bất quá oan có đầu nợ có chủ, ác nghiệp đã gieo nhất định có một ngày sẽ phải nhận lại, Trịnh tiểu thư, cô có muốn báo thù hay không?
Trong mắt nữ quỷ hiện lên một đạo hung quang, cắn răng nghiến lợi nói:
- Tôi muốn báo thù, tôi muốn giết Dương Kỳ!
Ding: Quỷ ngã chết Trịnh Dung, oan quỷ hai tháng, hoàn thành di nguyện ban thưởng năm năm đạo hạnh.
Trần Hạo nghe thấy tiếng "Ding" thật giống như nghe được âm nhạc mỹ diệu, trong lòng thư sướng đến cực điểm.
Sau khi nghe thấy phần thưởng là năm năm đạo hạnh lại càng mừng rỡ.
Xem ra nữ quỷ này mặc dù mới chết không lâu, thế nhưng gặp tà linh cường hóa, lại là mẹ con song vong, oán khí quá nặng, cho nên hệ thống đại lão cho một cái phần thưởng quy cách cao như thế.
Chậc chậc, hệ thống đại lão quả nhiên quả nhiên vẫn rất yêu thương con dân của mình a!
- Tốt lắm, tôi cho cô cơ hội, chỉ cần sau khi cô báo thù, bỏ xuống chấp niệm đi đầu thai là được.
Trần Hạo mở miệng nói.
Nữ quỷ đại hỉ, cô biết mình đã trải qua một khoảng thời gian đần độn, biết mình phạm phải sai lầm lớn, vốn tưởng rằng tội không thể xá, có thể bị vị đại sư trẻ tuổi trước mắt này thu.
Không nghĩ tới đại sư lại thông tình đạt lý như vậy, cho mình một cơ hội trả thù!
Nữ quỷ cảm kích trực tiếp quỳ xuống:
- Cảm ơn đại sư, đại ân đại đức, vĩnh viễn không quên.
Trần Hạo lạnh nhạt nói:
- Cũng không cần, bản đại sư hành sự không phân biệt âm dương, chỉ phân thiện ác. Thiện giả thiện báo, ác giả ác báo. Dương Kỳ này hại mẹ con cô tử song vong, tội ác tày trời, chết không có gì đáng tiếc. Bất quá cô cũng phải nhớ kỹ, tôi cho ngươi cơ hội cũng không phải là cho cô giết người vô tội, bằng không đừng trách tôi độc ác vô tình, cho cô hồn phi phách tán vĩnh viễn không siêu sinh.
Nữ quỷ gật đầu:
- Đại sư yên tâm, ngoại trừ Dương Kỳ, tiểu quỷ tuyệt không làm thương hại bất kỳ người nào khác.
Dứt lời, nữ quỷ trịnh trọng dập đầu một cái, sau đó quay người lại, biến mất.
Meo meo ô!
Nữ quỷ vừa đi, mèo mun liền đi tới bên cạnh Trần Hạo, nhìn bức tượng hài đồng trong tay hắn, thật giống như đang nhìn thấy một món vô cùng ngon, liếm miệng mèo một cái, ánh mắt tràn đầy khát vọng.
Gà trống cũng đi đến, vẻ mặt nhìn về phía bức tượng hài đồng tràn ngập sự chán ghét, sau đó len lén liếc mắt mèo mun một cái cũng chướng mắt không thôi, lặng lẽ dời đi vài bước, tỏ vẻ lập trường kiên định với đảng của mình.
Trần Hạo nhìn bức tượng hài đồng, âm thầm suy nghĩ.
Căn cứ cổ thư ở Bạch Hạc Quan, tà linh loại này chỉ có huyết khế mới có thể thúc giục được, nếu như phá hủy tà linh thì tên thầy cúng kia chắc chắn sẽ không dễ chịu gì.
Bất quá tà linh thoạt nhìn cũng không có lợi hại giống như bên trong ghi chép, có thể là mới luyện chế không lâu, nếu như bị tà linh phản phệ không nhất định sẽ mất mạng, ý nghĩ của mình cũng không thành công.
Đối với tên thầy cúng ác đôc thế này nhất định phải làm cho hắn tổn thất thảm trọng, chỉ là thụ thương thì lợi cho hắn quá.
Nhìn một chút vẻ mặt mong đợi Hắc Miêu, Trần Hạo hỏi:
- Tiểu Hắc, mày có thể căn cứ khí tức tà linh tìm đến chỗ tên thầy cúng này được không?
Mèo mun liền vội vàng gật đầu.
Trần Hạo kinh ngạc:
- Thực sự có thể?
Mèo mun trợn trắng mắt, tui đã gật đầu thế rồi mà ông còn hoài nghi tui, có phải bình thưởng bản meo meo ẩn giấu quá tốt nên ông đã quên mất sự lợi hại của tui rồi không?
Trần Hạo nở nụ cười:
- Đã như vậy, vậy vật này liền giao cho mày.
Nói xong, ngón tay Trần Hạo điểm Trừ Tà Phù một chút, Trừ Tà Phù bốc cháy thành tro bụi bạo phát ra một cổ linh quang.
Sau một khắc, bức tượng hài đồng vỡ nát, một đạo hư ảnh trống rỗng hiển hóa, chính là tà đồng kia.
Không đợi tà đồng có động tác, mèo mun trực tiếp há mồm hút một cái, tà đồng liền bay vào trong miệng nó, nhấm nuốt mấy cái rồi nuốt vào bụng.
Ăn một thứ đại bổ như vậy, trên mặt mèo mun lộ ra biểu tình vui vẻ, trên người óng ánh quang mang trở nên mãnh liệt một phần.
Nhìn thấy một màn này, gà trống sửng sốt, chợt tội nghiệp nhìn về phía Trần Hạo.
Không được a, thật vất vả mới thoát khỏi cảnh bị con mèo chết chèn ép, tạo thành thân phận bình đẳng.
Hiện tại mèo chết lại mạnh hơn một chút, cứ tiếp tục như vậy thì địa vị của bản kê sẽ tràn ngập nguy cơ.
Chủ nhân à, mọi người đều là linh sủng, ông làm sao có thể phân biệt đối xử như vậy, tuy rằng tui không có dễ thương như con mèo chết tiệt kia, thế nhưng tui có thể kiếm gà cho ông mà.
Trần Hạo đâu còn lo lắng gà ngốc, vẻ mặt mong đợi nhìn về phía mèo mun.
Mèo mun thích vô cùng liếm miệng một cái, gọi một tiếng rồi xoay người chạy như bay.
Trần Hạo vội vàng đuổi theo.
Ra khỏi biệt thự đi không tới một nghìn mét, Trần Hạo liền thấy một căn nhà bỏ hoang.
Đến nơi này, mèo mun lần nữa gọi một tiếng.
Ánh mắt Trần Hạo lóe lên, Âm Dương Nhãn kiểm tra, quả nhiên, hắn cảm giác được bên trong phòng ốc có một khí tức yếu ớt.
Cười lạnh một tiếng, Trần Hạo bay vút tiến vào nhà hoang, sau đó hắn thấy được một cái pháp đàn được bố trí quỷ dị.
Ở phía sau pháp đàn có một người đàn ông trung niên mặc đồ đen vóc người gầy yếu té trên mặt đất, trong miệng còn đang có máu chảy ra, ánh mắt trắng dã, thân thể giật giật, thoạt nhìn không chết cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.
Trần Hạo nhìn thấy, vẻ mặt không biết nói gì.
Cmn đã bị phản phệ đến tình trạng này rồi, làm ca vừa rồi còn suy nghĩ nghiêm túc như thế! Không có bả lĩnh mà cũng dám chơi loại tà thuật cao cấp này, bị thế là đáng đời.
MinhLâm - Lục Đạo