Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 48: Vô Song Quan Nhị Gia

Chương 48: Vô Song Quan Nhị Gia

Theo thần thông khẩu quyết tuôn ra, Trần Hạo chỉ cảm thấy tinh thần của mình như thác lũ bị cuống đi, gào thét tuôn ra, trong khoảnh khắc liền biến mất không còn một mảnh, trong đầu đau nhức, trước mắt đều biến thành màu đen.
Trong nháy mắt ý thức Trần Hạo chìm vào trong bóng tối, Trần Hạo tiếp nhận tin tức hiệu quả sau khi khai quang thành công.
Thần tượng Quan Đế, linh khí khai quang: Hiệu quả gia trì... Vô Song.
Tục truyền: Vô Song Quan Nhị Gia, Khả Trảm Thiên Hạ Tà.
- Cho mời Quan Công trảm Yêu tà.
Sau khí dùng một chút ý niệm còn sót lại để thỉnh truyền, trước mắt Trần Hạo tối sầm, triệt để té xỉu trên mặt đất.
Một màn này diễn ra ở trong mắt người khác, liền đưa tới một trận kinh hô.
Sắc mặt Long đại sư càng đại biến, vãi chưởng, không phải nói ngươi có thể đối phó sao? Đối phó kiểu đéo gì thế này? Cmn không phải là lại hố chúng ta nữa chứ.
Còn không chờ hắn có động tác, một trận tiếng vó ngựa vang lên.
Lộc cộc! Lộc cộc! Lộc cộc!
Thanh âm từ nhỏ thành lớn, càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng âm vang.
Thanh âm dọa sợ mọi người, ngay bộ xương mãng xà chuẩn bị triển khai trả thù đều cuộn mình lại, dường như đang sợ hãi.
- Đây là...
Long đại sư theo tiếng nhìn lại, nhất thời trợn to hai mắt.
Cái tiếng vó ngựa này chính là do thần tượng trên mặt đất đang nhảy lên, càng lúc càng nhanh, lúc này mô phỏng ra âm thanh cùng loại với móng ngựa.
Thế nhưng thần tượng làm sao có thể tự mình chuyển đông được? Hơn nữa cư nhiên còn tản mát ra linh quang.
Đây là... Linh Khí!
Không có khả năng, thần tượng chỉ là vật bình thường, lúc trước mình tuyệt đối không có nhìn lầm, nó làm thế nào có thể biến thành linh khí!
Trong lòng Long đại sư rít gào, không dám tin tưởng.
Tu hành hơn bốn mươi năm, loại tình huống quỷ dị này mới nghe lần đầu, ngay cả thấy đều chưa từng thấy qua, quả thực đánh nát thường thức của Long đại sư.
Thế nhưng ngay sau đó, Long đại sư cũng trợn tròn mắt, ngốc trệ, phát mộng.
Chỉ thấy thần tượng đột nhiên từ mặt đất nhảy lên, bạo phát quang mang cường liệt mắt thường có thể thấy được.
Trong ánh sáng, một con ngựa to lớn màu đỏ thẫm đang từ trong hư không giẫm lộc cộc, chạy ra, tiếng vang hí luật luật hí.
Bên trên con ngựa to lớn ngồi một vị tráng hán thân to tám thước, mặt đỏ râu dài, cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao trong tay, đầu đội chiếc khăn búi tóc màu xanh, mặc chiến bào Bích Mạt Truy Vân, bên ngoài chiếc áo xanh lục có mặt chiến giáp, khí vũ hiên ngang, khí thế lạnh lùng.
Loáng thoáng, mọi người hoảng hốt nghe được âm thanh niệm từ.
- Xuân vương chính nguyệt, nguyên niên giả hà? Quân chi thủy niên dã. Xuân giả hà? Tuế chi thủy dã. Vương giả thục vị? Vị văn vương dã. Hạt vi tiên ngôn vương nhi hậu ngôn chính nguyệt? Vương chính nguyệt dã. Hà ngôn hồ vương chính nguyệt? Đại nhất thống dã. . . .
- Đây là Xuân Thu Công Dương Truyện!
Long đại sư là hạng người có học thức phong phú, vừa nghe qua liền biết lai lịch.
Đây là Quan Đế thần linh, làm sao có thể, làm sao có thể, thần linh không tồn, tu hành giới sớm đã công luận, Quan Đế làm sao có thể xuất hiện được!
Thường thức vốn đã rách của Long đại sư, lần nữa bị nghiền ép nát bấy, đầu đều phình to như cái đấu, cảm giác như muốn nổ tung.
Mà Quan Công cũng không dừng lại chút nào.
Bên trên con ngựa màu đỏ to lớn, ánh mắt của hắn liền phong tỏa bộ xương mãng xà, sát khí hư ảo nhưng tựa như hóa thành thực chất, mãnh liệt cuộn trào ra.
Bị sát khí kích thích, mãng xà dường như bị đạp phải đuôi mèo, bộ xương màu trắng xoay liên tục, điên cuồng trốn vào trong chỗ sâu trong cung điện.
- Thiên hạ yêu tà, chém tận!
Một câu nói hùng hậu nghiêm nghị vang lên, huyết mã to lớn chạy nhanh trong hư không, nhanh như thiểm điện, xông thẳng xà cốt. Mà cánh tay Quan Công run lên, Thanh Long Yển Nguyệt Đao bá một cái lóe qua người xà cốt.
Nhất thời, bộ xương mãng xà một phân thành hai, thân thể tan vỡ, hóa thành bột phấn tán đi.
Chết rồi?
Long đại sư há to mồm, trợn mắt hốc mồm.
Thật mạnh, thật đáng sợ, đây chính là Quan Đế sao?
Hểh, Quan Đế!!!
Long đại sư giật mình hoàn hồn một cái, đang muốn mở miệng thì liền kinh hãi phát hiện, Quan Đế sau khi chém giết mãng xà xong thì liền bạo liệt.
Trong ánh sáng kèm theo một phần mảnh vỡ gỗ.
Long đại sư ngơ ngác nhìn, sau một lúc lâu đột nhiên nhớ tới một ghi chép truyền thuyết trong sư môn bí điển.
Chúng Sinh Ý Niệm-Tạo Hóa Vạn Tượng, có thể làm cho thần vật hóa linh.
Đây không phải là Quan Đế, đây là linh tính của bản thân quan đế thần tượng, bị thần thông nào đó kích hoạt, từ đó hóa thành một đạo hư ảnh Quan Đế.
- Thì ra lúc đầu đây không phải là truyền thuyết, đây là thật, tiểu tử này tới cùng là ai?
Ánh mắt Long đại sư nhìn về phía Trần Hạo đang hôn mê, trong mắt có hiếu kỳ, có lay động, cũng có kiêng kỵ.
Trên người không có đạo hạnh, lại có thể làm phép thần tượng, đây cũng không phải là thứ bất học vô thuật bàng môn tà đạo có thể làm được.
...
Hỗn loạn, hốt hoảng, phù phiếm vô lực, trời đát quay cuồng.
Trần Hạo trong mơ hồ nghe được có người kinh hô, tỉnh, tỉnh, nhanh báo tin cho bác sĩ, đại sư tỉnh rồi.
Mình đang ở đâu?
Trần Hạo miễn cưỡng mở mắt ra, ánh mắt mờ mờ nhìn thấy được một mảnh màu trắng.
Tròng mắt hơi chuyển động, hắn nhận ra đây là phòng bệnh.
Mình vào bệnh viện?
Ý niệm trong đầu khẽ động, vô số tin tức hiện lên.
Không bao lâu, Trần Hạo phản ứng kịp.
Đã rời khỏi mộ huyệt, mình không chết, thật sự là quá tốt.
- Anh không có sao chứ? Có muốn uống nước hay không?
Một giọng nói bên cạnh vang lên.
Trần Hạo quay đầu nhìn lại, liền thấy một khuông mặt mỉm cười xinh đẹp của cô gái chừng hai mươi, đang ngạc nhiên mừng rỡ nhìn hắn.
- Cô là?
Trần Hạo hỏi.
Cô gái vội vàng nói:
- Chào đại sư, em tên là Chu Ngọc Châu, là Bạch tổng phân phó em ở chỗ này chiếu cố ngài.
Bạch tổng, Bạch Như?
Trần Hạo trầm mặc một chút, hỏi:
- Chuyện ở công trường thế nào rồi?
Chu Ngọc Châu cười nói:
- Đại sư yên tâm đi, đã giải quyết rồi, ngày hôm qua liền bắt đầu tái khởi công, mộ huyệt kia rất thần kỳ, toàn bộ Thạch Thành đều bị oanh động, có người còn muốn làm hạng mục khái phá mộ cung nữa đó, à phải rồi, đại sư ngài có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không, ngài đã hôn mê năm ngày rồi đấy.
Năm ngày? Qua lâu như vậy à!
Trong lòng Trần Hạo thở dài.
Không có đạo hạnh, hoàn toàn dựa vào tinh thần đi khai quang thực sự là quá hung hiểm.
Cũng may bản thân thần tượng có linh tính, tinh thần của mình chỉ đưa đến tác dụng câu dẫn ra mà thôi, bằng không dù đem mình ép khô, chỉ sợ thần tượng cũng không cách nào khai quang được.
Quả nhiên, không có bản lĩnh thật sự, sau này tốt nhất là không nên đâm đầu vào chỗ chết, bằng không gặp phải phiền toái lớn cũng không phải lần nào đều may mắn như vậy.
Nói Chu Ngọc Châu rót cho mình một chút nước, sau đó Trần Hạo hỏi thăm một chút chuyện xảy ra lúc mình hôn mê.
Chu Ngọc Châu cũng không biết gì nhiều, thế nhưng lúc đó có không ít người ở đó, chính mắt thấy toàn bộ quá trình huyền huyễn, dĩ nhiên đã lưu truyền ra ngoài.
Tuy rằng tập đoàn Song Long và phía chính phủ Thạch Thành nghiêm cấm loạn truyền, thế nhưng trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, dưới sự chém gió của truyền thông và quần chúng ngồi cắn hạt dưa phán đoán, các loại tin tức cũng bay đầy trời.
Chu Ngọc Châu là người nội bộ, sự tình biết rõ ràng hơn một chút.
Từ trong miệng nàng, Trần Hạo biết sau khi mình hôn mê, pháp tướng thần tượng Quan Công biến ảo, một đao chém giết bộ xương mãng xà, sau đó bạo liệt.
Mãng xà vừa chết, toàn bộ mộ cung liền không còn uy hiếp gì, sau khi Long đại sư kiểm tra một phen, tập đoàn Song Long cùng phía chính phủ Thạch Thành liên hợp tiến vào, lúc này mới phát hiện, toàn bộ địa cung cư nhiên có càn khôn khác.
Long Huyệt quá nhỏ, bất quá chỉ hơn trăm trượng, thế nhưng phía sau Long Huyệt lại có một chỗ hang động đá vôi dưới lòng đất, lăng tẩm chính là nằm trong hang động đá vôi này, đáng tiếc lăng tẩm đứng đầu, gặp phải Long Huyệt phản phệ, mộ thất bị nước bao phủ, sớm đã bị mục nát không còn hình dáng, ngoại trừ một phần đồ bồi táng, cái khác thứ gì cũng không tìm được.
Đối với mộ huyệt, Trần Hạo không có quá nhiều hứng thú, ngược lại là Quan Công, hắn càng thêm quan tâm.
Chỉ là một linh tính thần tượng biến ảo, lại có uy năng như vậy, quả nhiên không hổ là thiên thu tán dương, trung nghĩa vô song Quan nhị Gia.
Đọc Xuân Thu, trảm quỷ mị, trấn Hoàng Hán, quét càn khôn.
MinhLâm - Lục Đạo
* * *
*Xuân Thu Công Dương Truyện chính là cuốn sách Quan Nhị Gia hay cầm đọc.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất