Chương 53: Chuyện cũ của Bạch Như
Khổ tu không có thời gian, chỉ chớp đã hơn mười ngày trôi qua.
Mấy ngày này, sau khi hoàn thành các thủ tục mua bán, Trần Hạo không để ý đến chuyện bên ngoài nữa, một lòng đắm chìm trong việc tu hành, rèn luyện thân thể, tu luyện Thiên Cương Bộ, luyện chữ bút lông, mỗi một ngày đều tận dụng tối đa thời gian, Chu Cương hai lần hỏi chuyện ăn cơm đều bị Trần Hạo dời lại. Về phần các lời mời của Bạch Như, Trần Hạo tự nhiên là không chút khách khí cự tuyệt.
Vài lần sau đó, Trần Hạo không nhịn được trực tiếp tắt máy, không để ý tới bất kỳ quấy rầy nào.
Hơn mười ngày trôi qua, Trần Hạo thu hoạch thật lớn.
Đầu tiên là Thiên Cương Bộ trải qua kích thích sinh tử trong mộ huyệt, thân thể đối với Thiên Cương Bộ đã có ký ức dung hợp bước đầu, làm cho Trần Hạo tu luyện tìm được phương hướng chính xác, Thiên Cương Bộ đột nhiên tăng mạnh.
Quan trọng nhất chính là luyện chữ.
Trần Hạo viết chữ cũng không kém, bằng không lão sư lúc sơ trung cũng không khuyến khích hắn, dù sao có cơ bản mới có thể dạy được, dạy được rồi thì phụ huynh mới không cảm thấy tiền tiêu oan.
Sau khi tốt nghiệp đại học không bao lâu, Trần Hạo vẫn chưa trả sạch hết kiến thức cho trường học, cho nên hơn mười ngày nỗ lực đã có tiến bộ chút ít, chỉ cần kiên trì, chắc chắn không bao lâu sẽ có thể bắt đầu vẽ bùa chú.
Tu hành tiến bộ thập phần rõ ràng, làm cho Trần Hạo rất hài lòng. Hắn cảm giác, một cánh cửa đại sư chân chính đang mở ra ở trước mặt hắn.
Ngày hôm nay.
Sinh hoạt giống như mười ngày trước đó, sáng sớm mèo mun tỉnh dậy trước, từ bên trong cánh tay Trần Hạo chui ra ngoài, uốn éo thân thể, đi kéo rèm cửa sổ ra, sau đó cũng không quản Trần Hạo bị ánh sáng kích thích tỉnh dậy, vẻ mặt khó chịu, quen cửa quen nẻo đi tới toilet, cư nhiên bắt đầu rửa mặt.
Toàn bộ quá trình rất đơn giản, liếm liếm kem đánh răng, sau đó súc miệng, còn hắng giọng một cái.
Rửa mặt xong hết, mèo mun chạy ra tha thức ăn ngoại mà Dương Tuệ đã mua, bắt đầu phối chế bữa sáng.
Khoan hãy nói, đồ ăn ngoại này rất hợp khẩu vị của mèo mun, nó mỗi lần đều ăn không ít, bất quá có một chút khiến Trần Hạo rất ngạc nhiên chính là, tên này hiện tại ăn nhiều, nhưng càng ngày càng gầy, rõ ràng có thể thấy được đám thịt mỡ lúc trước dần tan đi, bắt đầu phát triển theo hướng hình chữ nhật.
Bên này mèo mun hưởng thụ, Trần Hạo cũng bị ánh sáng kích thích thức tỉnh, nâng thân thể giương vai một cái, xoay xoay thắt lưng, vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng lại không nổi giận.
Buổi sáng như vậy, mười mấy ngày hôm nay đều là như thế.
Cũng không biết nói gì, đều mua cho nó một cái giường đặc biệt cho mèo rồi, thoạt nhìn nó cũng rất thích, thế nhưng chẳng biết tại sao cứ đến lúc ngủ là mò lên giường của mình? Chẳng lẽ là khuyết thiếu cảm giác an toàn à?
Bĩu môi, Trần Hạo đứng lên bắt đầu rửa mặt.
Chờ hắn làm xong, mèo mun vừa vặn ăn xong, một người một mèo cũng không cần lên tiếng liền một trước một sau ra cửa, đi ăn sáng.
Cách tiểu khu không xa có một chỗ bán đồ ăn sáng, chủ cửa tiệm là một cặp vợ chồng già, bán chủ yếu là bánh bao sữa đậu nành và mỳ hoành thánh. Bởi vì tay nghề tốt nên sinh ý không tồi.
Trần Hạo đã bị đồ ăn trong tiệm hấp dẫn, mỗi sáng sớm đều đến đúng giờ.
Mấy phút sau, lão bản cho Trần Hạo một bát mỳ, một lồng bánh bao nhỏ, hai chén sữa đậu nành.
Trần Hạo tiện tay đem một chén sữa đậu nành đưa đến trước mặt mèo mun, để cho nó chậm rãi liếm, mình thì cầm lấy chiếc đũa, vô cùng thích thú hưởng thụ bát mỳ.
Đang ăn, đột nhiên một bóng người ngồi xuống trước mặt.
Trần Hạo ngẩng đầu nhìn lại, nhất thời không biết nói gì.
Người tới lại là Bạch Như.
Cô gái này sao cứ như âm hồn bất tán thế? Cô không phải đã thăng chức tăng lương rồi sao, tập đoàn Song Long to lớn như vậy mà không có việc gì làm sao?
- Trần đại sư, đã lâu không gặp.
Bạch Như nhìn Trần Hạo biểu tình không muốn gặp mặt, nhưng cô vẫn tươi cười như trước, không để lộ ra một chút khó chịu gì.
Trần Hạo lạnh nhạt nói:
- Bạch tổng tới tìm tôi, không biết là tập đoàn Song Long các vị lại xảy ra chuyện gì sao??
Bạch Như hé miệng cười, lần này đối với sự trào phúng Trần Hạo cư nhiên không có một chút thần sắc hờn giận nào.
- Gặp chuyện không may nhưng đã chuyện biến tốt, hiện tại tập đoàn Song Long đã phát triển theo quỹ đạo, mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ công trường Thanh Khê Sơn hoàn thành là có thể nhất phi trùng thiên.
Lông mày Trần Hạo giương lên, có chút ngoài ý muốn.
Á đù, vài ngày không gặp, đạo hạnh nữ nhân này lại tăng lên rồi, cư nhiên mượn trào phúng của mình chuyển hóa thành ca ngợi, chậc chậc, nữ nhân quả nhiên rất đáng sợ, loại tiến bộ này đúng là hù chết người.
- Vậy thì thật là đáng chúc mừng.
Trần Hạo mắt thấy mồm mép chiếm không được tiện nghi, lúc này ngưng hẳn chủ đề.
Bạch Như cười đắc ý.
Tưởng rằng bà vẫn còn dễ dàng tức giận như lúc trước sao, trong khoảng thời gian này xem qua rất nhiều thư tịch, cũng học hỏi rất nhiều, đối phó với loại nam nhân như chú, chị đây hiện tại có mấy chục loại biện pháp.
- Trần đại sư, tôi vẫn tìm cơ hội mời anh ăn cơm để cảm tạ, anh luôn hẹn lần hẹn lượt, lần này tôi đã tự mình đến mời, không lẽ anh vẫn không nể tình như thế??
Bạch Như thẳng vào chủ đề.
Trần Hạo cười hỏi:
- Nếu như tôi từ chối, có phải cô sẽ xoay người rời đi không?
Bạch Như:
- ...
Trần Hạo tiếp tục nói:
- Quên đi, uyển chuyển một chút, tôi không có thời gian, lần sau đi.
Bạch Như:
- ...
WTF, chú nói thế có khác gì không nói đâu?
Trần Hạo liếc mắt lại muốn mở miệng, trực tiếp ngắt lời nói:
- Nếu như cô nhất quyết muốn mời, được rồi, thịnh tình này không thể chối từ, hiện tại cô thanh toán cho tôi bữa ăn này coi như xong.
Nói xong Trần Hạo tiếp tục ăn mì.
Sắc mặt Bạch Như nhất thời trở nên xấu xí.
Tên khốn này, thời điểm hợp tác cũng không có vấn đề gì cả, vì sao sau khi hợp tác xong liền biến thành như vậy? Bà hình như không làm chuyện gì có lỗi với chú mà?
- Trần đại sư, lẽ nào giữa chúng ta thực sự chỉ có một con đường hợp tác như vậy?
Bạch Như yếu ớt mở miệng.
Trần Hạo nở nụ cười:
- Thì ra Bạch tổng cô vẫn còn tự biết được, nói thật, nữ nhân như cô rất đáng sợ, vì thành công mà ngay cả tính mạng của mình cũng không quan tâm, cho dù là hợp tác tôi đều có chút lo lắng hồi hợp, lo sợ bị cô gài bẫy. Cho nên nếu mà Bạch tổng không bỏ cái tâm tính này đi, như vậy chúng ta không có cách nào ngồi nói chuyện phiếm, nếu như cứ cứng rắn, vậy thì đến cả hợp tác đều không dễ làm.
Bạch Như nói:
- Tốt lắm, vậy chúng ta liền hợp tác, Trần đại sư, hiện tại trên tay tôi có một khoảng tiền, anh có thể chỉ điểm cho tôi một chút nên đầu tư vào đâu không?
Trần Hạo sửng sốt, hồ nghi nhìn Bạch Như.
Giờ khắc này, Bạch Như mỉm cười như hoa, híp mắt lại như hồ ly.
Ghê gớm thật, bị mê hoặc rồi, biểu hiện lúc trước của cô gái này là giả, cô ta chính là muốn đến hợp tác.
Chậc chậc, ảnh đế, sao cô không chủ động đi đóng phim luôn nhỉ?
Trần Hạo cũng không ăn mì nữa, lau miệng, nhìn Bạch Như nói:
- Bạch tổng, cô bây giờ thăng chức tăng lương, không đi xử lý chuyện công trường Thanh Khê Sơn, còn có tâm làm sinh ý khác? Đây không phải là quá phân tán rồi sao.
Bạch Như nhìn Trần Hạo một hồi, lúc này mới yếu ớt mở miệng:
- Bởi vì tôi đã bị bỏ rơi.
Trần Hạo:
- ...
- Có phải rất giật mình hay không, bất quá Trần đại sư có lẽ đã hiểu lầm, tôi nói bị bỏ rơi, cũng không phải là tình cảm cá nhân, mà là gia đình.
Bạch Như nói xong nhếch miệng cười, nụ cười nhìn rất lạnh.
- Trước đây tôi đã nói với anh cha của tôi thở dài tiếc nuối tôi không phải là con trai, không thể làm nên tích sự gì. Tôi vẫn đang cố gắng chứng minh bản thân mình không kém gì con trai, làm cho cho cha nhìn tôi với cặp mắt khác xưa. Lần này, đại sư cũng nhìn thấy, vì thành công, tôi ngay cả mạng của mình đều không cần, thế nhưng là kết quả thì sao, đổi lấy không phải là vị trí tổng tài, mà là phó tổng tài, ha ha, vốn tôi tưởng rằng không có gì, dù sao Tiết Xông kia cũng chỉ là phó tổng tài, mọi người còn đang chờ đợi một cơ hội cạnh tranh tiếp theo.
Nói đến đây, Bạch Như cười càng nhiều, nụ cười cũng càng lạnh hơn.
- Bất quá, mấy ngày trước mẹ tôi nói cho tôi biết một tin tức, tôi cuối cùng đã hiểu rõ, tất cả mọi cố gắng nổ lực của tôi đều là vô nghĩa, kết quả cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.
MinhLâm - Lục Đạo