Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 57: Nữ quỷ không đầu và phần thưởng đạo hạnh

Chương 57: Nữ quỷ không đầu và phần thưởng đạo hạnh

Theo ánh mắt Trần Hạo, Chu Cương nhìn kỹ lại.
Đây là một con đường bình thường ở ngoại ô, không có đèn đường, hai bên là đất hoang, lúc này trên con đường trước sau cũng không còn một chiếc xe nào khác.
Một mảnh mờ mờ tối, lại có thể thấy trong màn sương mù mỏng cách đó không xa, có một bóng người đang đứng lẳng lặng.
- Có người!
Chu Cương trợn to hai mắt.
Nơi đồng hoang đất trống, sắc trời gần tối, tại sao lại có thể có người xuất hiện? Chẳng lẽ là người ở mấy thôn làng xung quanh?
Bất quá nhìn biểu tình ngưng trọng Trần Hạo, trái tim Chu Cương đột nhiên đập mạnh, có loại dự cảm xấu.
- Hả? Phía trước có vật gì à?
Vương Chấn tò mò hỏi.
Trần Hạo nói:
- Chúng ta trúng tà rồi, không nên lộn xộn.
- Trúng tà thì sợ gì, chỉ là ….hểh!
Thân thể Vương Chấn chấn động, cũng hít một hơi lạnh.
Đặc biệt vừa mới thấy một con quỷ, hiện lại phải thấy con thứ hai sao? Thấy nhiều thứ này quá có xảy ra vấn đề gì không vậy?
- Hạo Tử, con quỷ này có vấn đề sao?
Chu Cương ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, thấp giọng hỏi.
Trần Hạo gật đầu:
- Đây là một con lệ quỷ, các ngươi nhìn không thấy, trên người nó oán khí, đều hình thành oán vân rồi, ừm, đừng nói chuyện nữa, nó tới rồi, hai người cầm cái này.
Trần Hạo rất nhanh móc ra hai viên ngọc Quan Âm đưa cho Chu Cương và Vương Chấn.
Đại sư đều ngưng trọng như vậy, hai người tự nhiên không dám chần chờ, vội vàng nhận lấy.
Nhưng mèo mun chỉ liếc mắt một cái, ở trong lòng Trần Hạo uốn éo một cái tư thế thoải mái hơn, hài lòng nheo mắt lại, tư thái thản nhiên, thật giống như từ lúc trong mộ cung đi ra, tên này đã có được năng lực lớn, cô hồn dã quỷ như vậy hoàn toàn không thể lọt vào miêu nhãn của nó.
Lúc này, ba người thấy bóng người kia từ từ tới gần.
Khoan hãy nói, bóng người trong sương mù này không phải đi bằng chân, mà nó cứ chớp lóe lên một cái là lại xuất hiện ở một chỗ khác, sau khi chớp chớp được vài cái thì nó đã xuất hiện ở cách đầu chiếc xe 1m rồi.
Khoảng cách gần như vậy, nhục nhãn phàm thai như Chu Cương và Vương Chấn đều có thể nhìn thấy thập phần rõ ràng.
Nhưng lúc thấy rõ rồi thì hai người cũng thiếu chút nữa bị dọa cho đái trong quần.
Đây là một... nữ quỷ không đầu!
Trên chiếc cỗ trắng bệch hoàn toàn trống rỗng, mắc một chiếc váy liền áo ngắn tay, vết máu loang lổ.
Thậm chí có thể thấy được trên cánh tay nữ quỷ không đầu xuất hiện vết máu vằn vệnh dữ tợn, thoạt nhìn giống như sau khi bị chặt xác mới được nối lại.
Quỷ hồn kinh khủng như vậy, so với Triệu Nguyên lúc trước hoàn toàn hình thành tương phản một trời một vực, làm cho cả người Chu Cương và Vương Chấn như nhũn ra, một chút điểm khí lực đều không thể dùng được.
Trần Hạo cũng sợ đến hết hồn.
Trong đám quỷ hồn mà hắn gặp được, đậu má, đây là quỷ hồn kinh dị nhất đó, hoàn toàn giống như trong phim hay chiếu, dùng hai chữ để hình dung chính là, buồn nôn.
Bất quá cho dù sợ hãi như thế nào đi nữa thì Trần Hạo cũng không thể giống như Chu Cương và Vương Chấn, hắn là đại sư đó, còn có pháp khí hộ thân, cho dù là lệ quỷ cũng không thể đến gần, phải bình tĩnh, thần thái phải thong cmn dong mới được.
Yên lặng bình phục kinh hoàng trong lòng, Trần Hạo mặt không thay đổi cùng lệ quỷ nhìn nhau... what, hiện tại là mặt đối mặt sao?
Xem một hồi, nữ quỷ không đầu không biết nghĩ như thế nào, đột nhiên quay người lại, biến mất.
Vùng xung quanh lông mày Trần Hạo khẽ nhúc nhích, hắn cảm giác được khí tức lệ quỷ rất nhanh đã biến mất, hiển nhiên thực sự rời đi.
Bất quá có chút kỳ quái, khi nãy Trần Hạo đã mơ hồ cảm nhận được, khoảng cách còn xa nhưng sau đó lại đột nhiên hiện thân ngăn cản, hiện tại lại đột nhiên biến mất?
Giở trò quỷ gì?
- Hạo Tử, lệ quỷ khi nãy đâu? Làm sao không thấy đâu nữa?
Chu Cương khẩn trương hỏi.
Trần Hạo nói:
- Nó đi rồi, nhưng rất kỳ quái, quỷ hồn này hẳn là chết oan, cho nên oán khí rất lớn. Bất quá oan có đầu nợ có chủ, nó dù cho không cam lòng cũng nên đi tìm kẻ thù của mình chứ? Làm sao lại chặn đường chúng ta?
- Chặn đường? Hạo Tử, ý của chú là nói lệ quỷ cố ý hiện thân ở trước mặt chúng ta?
Chu Cương vẻ mặt sợ hãi chấn kinh.
Trần Hạo gật đầu nói:
- Có lẽ vậy, nếu như cái chết của nó không phải có liên hệ với chúng ta, vậy chắc hẳn có nổi oan cực lớn muốn đến tìm anh để giúp cô ấy giải oan á.
Khóe miệng Chu Cương giật một cái, cả mặt đen thùi.
Đù mé, cô ta ngay cả đầu cũng bị chặt, còn có thể nhận ra bố là cảnh sát sao?
- Nhất định là tìm A Cương anh để giải oan rồi, chúng ta cũng không phải là người làm xằng làm bậy, làm sao có thể hại chết người ta.
Vương Chấn khẳng định nói.
Chu Cương tức giận liếc mắt Vương Chấn một cái:
- Cái đó thì chưa chắc à, tiểu tử cậu khắp nơi phong lưu, không biết đã hại biết bao thiếu nữ rồi, nói không chừng đây là một người trong số đó thì sao.
- A Cương, anh là cảnh sát, cũng không thể ăn nói lung tung được, cho dù tôi thông đồng với muội muội, vậy cũng là đôi bên ta tình ngươi nguyện.
Nhất thời khuôn mặt Vương Chấn đều đen như đít nồi.
Nữ quỷ không đầu vừa nhìn đã biết chết rất thảm, một người thương hương tiếc ngọc như ta làm sao có thể làm ra loại sự tình này?
- Được rồi, em chỉ là suy đoán như vậy thôi, có thể người ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, chúng ta trùng hợp gặp được.
Trần Hạo chấm dứt tranh chấp.
Chu Cương cùng Vương Chấn liếc nhau, không nói thêm gì nữa.
Hai người đều cảm thấy sự tình không có đơn giản như vậy.
Trước đây chưa từng gặp nhau một lần, đột nhiên lúc này lại hiện thân trước mặt, nếu mà nói không có chuyện, bố thằng nào tin.
Sau đó Chu Cương tiếp tục lái xe, lo lắng đề phòng, kết quả không còn gặp phải tình huống ngoài ý muốn gì, sau cùng đã đến nhà của Chu Cương.
Bởi vì sự xuất hiện của nữ quỷ không đầu nên trong lòng cả ba người đều rất nặng nề, nguyên bản còn muốn náo nhiệt ăn liên hoan, nhưng chỉ làm cho qua loa sau đó ai về nhà nấy.
Trần Hạo lúc về đến nhà đã là đêm khuya. Đang định tắm một cái rồi ngủ, đột nhiên một tiếng vang truyền đến.
- Ding: Quỷ hồn Triệu Nguyên, oan hồn 103 năm, nhiệm vụ di nguyện hoàn thành, ban thưởng mười năm đạo hạnh.
Bước chân Trần Hạo dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Nhiệm vụ đạo hạnh hoàn thành, đậu móa, lão tử rốt cục có đạo hạnh rồi, lão tử rốt cục đã trở thành đại sư chân chính rồi.
Đang lúc ngạc nhiên mừng rỡ, trong đầu trống rỗng hiện lên các loại tin tức, ngoài ra còn có một cổ lực lượng dương cương tinh thuần to lớn trống rỗng xuất hiện trong đan điền Trần Hạo, sau đó cuộn trào mãnh liệt lưu chuyển toàn thân.
Cảm giác này thật giống như trong cơ thể xuất hiện một luồng năng lượng chạy nhanh, làm cho kinh mạch xuất hiện cảm giác ăn no phồng.
Cũng may cũng không có gì không thích ứng, trái lại có chút thư sướng.
Trần Hạo yên lặng cảm ứng.
Một lúc lâu, luồng lực lượng hoàn thành một lần lưu chuyển trong cơ thể Trần Hạo, về tới bên trong đan điền.
Trần Hạo thở dài một hơi, ánh mắt lóe lên, ngạc nhiên mừng rỡ đến phát điên.
Tin tức xuất hiện, luồng năng lượng nhỏ kia chính là pháp lực, cũng chính là đạo hạnh.
Cái gọi là đạo hạnh chính là một năm khổ tu tích lũy, cuối cùng tu luyện thành pháp lực, chính là một năm đạo hạnh.
Phần thưởng Trần Hạo mười năm, chính là mười năm khổ tu pháp lực, có thể nói một bước lên trời.
Cũng chớ xem thường mười năm đạo hạnh.
Thiên địa đại biến, người bình thường tu hành, một năm pháp lực quá mức pha tạp, căn bản là không đạt được một năm đạo hạnh tiêu chuẩn, thiên phú tốt, tài nguyên đầy đủ, có thể hai ba năm, ba năm rưỡi tích lũy mới có khả năng tích góp thành một năm đạo hạnh chân chính.
Tựu như Long đại sư, khổ tu hơn bốn mươi năm, dựa theo tiêu chuẩn Trần Hạo cũng bất quá mới hơn mười năm đạo hạnh.
Trần Hạo có thể nói là trong nháy mắt liền đi xong con đường hơn ba mươi mấy bôn mươi năm của Long đại sư.
Đương nhiên, mười năm đạo hạnh cũng không nhiều, nhìn Long đại sư tại bên trong mộ huyệt ứng đối cũng có thể thấy được, tu vi cũng chỉ là một tấm màn mỏng, không có gì đặc biệt hơn người.
Hơn nữa, Trần Hạo còn có hạn chế không giống như tu sĩ bình thường, đó chính là hắn không cách nào tự mình tu luyện tích lũy đạo hạnh.
Tin tức ban thưởng nhắc nhở, Trần Hạo có thể sử dụng đạo hạnh, mà lộ tuyến vận chuyển trước đó chính là cách thức để khôi phục.
Nói cách khác, Trần Hạo tiêu hao đạo hạnh có thể chậm rãi khôi phục, thế nhưng khôi phục được mười năm đạo hạnh cũng sẽ không tăng lên thêm nữa, chỉ có thể dựa vào làm nhiệm vụ để thu được đạo hạnh.
Sau khi xem xong tin tức, Trần Hạo thở dài một tiếng.
Đời này, chú định sẽ dây dưa với hệ thống giúp quỷ rồi.
MinhLâm - Lục Đạo


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất