Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 87: Ông chủ Ngụy nhờ giúp đỡ

Chương 87: Ông chủ Ngụy nhờ giúp đỡ

Nói xong chuyện, Trần Hạo chuẩn bị đi về.
Sau khi có pháp khí rồi thì cần phải khai quang. Hiện tại phải về nhà thật nhanh để khôi phục công lực, để nhanh có được món linh khí thứ nhất.
Lúc gần tới khu đô thị, điện thoại Trần Hạo vang lên.
Cầm lấy nhìn thì là một chuỗi số điện thoại.
Đang định cúp mát, động tác Trần Hạo dừng lại. Số này anh nhớ là của ông chủ Ngụy.
Lại có chuyện gì nữa?
Trần Hạo cau mày, nhận điện thoại.
- Này ông chủ Ngụy, còn có chuyện gì nữa sao?
Trần Hảo cướp lời, nói một câu chế nhạo.
Ông chủ Ngụy lung túng:
- Ngài Trần đừng hiểu lầm, tôi không phải hối hận vì đổi đồ. Mà vì hối hận không nhận ra ngài sớm hơn.
Trần Hạo sửng sốt:
- Sao? Ông quen biết tôi?
- Ngài Trần, người ngay không nói lời gian, ngài là người tu hành sao?
Ông chủ Ngụy không vòng vo nữa mà vào vấn đề ngay.
Trần Hạo cười:
- Ông chủ Ngụy nói lời này cùng với việc mua đồ có liên quan gì sao?
Ông chủ Ngụy nói:
- Không phải, tôi chỉ là muốn nhờ ngài Trần đây giúp đỡ.
Trần Hạo dừng xe đỗ sang một bên rồi mới trả lời:
- Ông Ngụy nếu đã nói vậy rồi tôi cũng không giả ngu nữa. Tôi chẳng qua là có chút bản lĩnh thôi, chứ không phải cái gì cũng biết để mà giúp.
Ông Ngụy nói:
- Là con gái tôi xảy ra chuyện, mẹ nó còn đang mang thai thì bị tà yêu quấy nhiễu, sinh ra mắt quỷ, được một vị đạo sĩ nhờ pháp khí trấn giữ suốt mười năm nay. Không may là lúc trước, pháp khí bị vỡ, con gái của tôi liền xuất hiện hai hồn, muốn cướp lấy con gái tôi. Lúc trước tôi cũng nhờ vị cao nhân giúp đỡ nhưng thất bại. Lần này mới nhờ đại sư Trần giúp đỡ.
Yêu tà quấy nhiễu, mắt yêu?? Nhất thể song hồn? Nghe thật thú vị!
Mắt Trần Hạo chớp động, miệng nói:
- Nghe việc có chút phức tạp. Nói thật là tôi chưa gặp chuyện này bao giờ nên không có biết rõ.
Ông Ngụy liền mừng rỡ:
- Như vậy Trần đại sư có thể tới đây xem một chút, nếu quả thật không được thì tôi cũng chịu thôi.
Cúp máy xong, Trần Hạo quay đầu xe phóng đi.
Hơn mười phút sau, Trần Hạo dừng lại trước cửa một biệt thự. Ông chủ Ngụy đã đứng ở cửa chờ đợi.
Thấy xe Trần Hạo, mặt ông Ngụy hoan hỉ, bước nhanh tới.
- Đại sư Trần, thật là cảm tạ ngài nhận lời đến đây giúp đỡ, bất kể như thế nào thì Ngụy mỗ cũng không để ngài đến đây vô ích.
Ông Ngụy thành khẩn nói.
Trần Hạo để cho mèo mun và gà trống ở lại xe, rồi mới xuống xe, nói:
- Không cần thiết, tôi cũng phải muốn đồ của ông mà mới tới đây. Nhưng mà ông Ngụy đây làm sao biết tôi là người tu hành, không sợ tôi là người lừa đảo sao?
Ông Ngụy nói:
- Tên lừa đảo có thể tùy tiện lấy ra pháp khí, Ngụy mỗ chưa bao giờ thấy qua.
Lúc này Trần Hạo mới thấy, trong biệt thự có vài người đi lại, một người trong đó có chút quen thuộc, đó chính là Trang Chu. Ngoài ra còn có một ông lão tóc trắng, một lão đạo sĩ và một đạo sĩ trẻ.
Thấy Trang Chu, Trần Hạo coi như là quen biết, bản thân cùng hắn giao dịch ngọc Quan Âm, bị người này phát hiện.
Cười cười, Trần Hạo nói:
- Đi, chúng ta đi xem một chút.
Hai người cùng nhau đi vào biệt thự.
Trang Chu liền cười hắc hắc, nói:
- Chào đại sư Trần, cảm ơn cậu về ngọc Quan Âm.
Trần Hạo cười híp mắt hỏi:
- Sao, tôi không lừa anh chứ?
- Sao có thể, đại sư bán cho tôi pháp khí, giúp tôi tránh được Âm Sát, tôi vui mừng còn không kịp.
Trang Chu vội vàng trả lời.
Trần Hạo nhìn vài người khác, sau đó dừng lại tại lão đạo sĩ, giơ tay làm bộ giống như trên mạng bày, theo đạo lễ xưa mà nói:
- Mạt học hậu bối Trần Hạo, ra mắt tiền bối.
Vì trong những người này, âm dương nhãn của Trần Hạo thấy được hai đạo sĩ có công lực, mà lão đạo sĩ này pháp lực thâm hậu nhất, so với Long đại sư còn hơn vài phần.
Đối với người đồng đạo, bất kể là còn trẻ hay đạt được tu vi, gọi một tiếng tiền bối cũng không quá đáng.
Lão đạo sĩ cười ha ha, đưa tay làm nghi thức xã giao, nói:
- Đạo hữu khách khí, lão là Tứ Bình,đây là đệ tử Ngũ Nguyên của tôi, tu hành tại Bạch Hạc Quan.
Đạo sĩ trẻ vội vàng đáp lễ.
Trong lòng Trần Hạo vui vẻ.
Quả nhiên là người tu hành, đây coi như là được tiếp xúc với môn phái tu hành chân chính, đợi lát nữa phải tìm cơ hội nói chuyện tử tế, tìm hiểu giới tu hành là cái gì.
- Đã để cho tiền bối chê cười, vãn bối tự mình tu hành, đối với giới tu hành không hiểu nhiều, mong được chỉ điểm nhiều hơn.
Trần Hạo khiêm tốn tìm cho mình một lý do.
Đây không tính là nói dối, chính là không muốn nói ra lai lịch của mình, nếu không sẽ không đi đường vòng được.
Không ngờ, lão đạo sĩ nghe xong liền mở to hai mắt, vẻ mặt không tưởng tượng nổi nhìn Trần Hạo.
Vị đạo sĩ trẻ kia cũng y chang vậy.
Trần Hạo bị nhìn liền không biết làm sao, có vấn đề gì hả?
Sau đó, lão đạo sĩ sợ hãi nói:
Tu hành hơn mười năm, hôm nay lão coi như được mở mang kiến thức, đạo hữu đây không có người chỉ dẫn, cũng không nhờ vào linh thạch mà tu hành làm cho lão bội phục.
Linh thạch? Là đồ chơi gì? Lẽ nào trên đời này có con đường dược lưu, linh thạch dành cho người tu hành?
Trần Hạo kinh ngạc.
- Tiền bối quá khen, cũng chỉ là ngẫu nhiên may mắn, không dám nhận lời khen.
Trần Hạo tiếp tục khiêm tốn.
- Khụ, Tứ Bình chân nhân, Trần đại sư, có thể xem cho con gái tôi trước được không?
Ông Ngụy nhịn không nổi, các người đều là cao nhân, sau này có thể chậm rãi hàn thuyên, con gái tôi không đợi được nha.
Trần Hạo phản ứng kịp thời, cười nói:
- Nói cũng phải, chúng ta vào xem.
Đoàn người đi lên phòng ngủ ở lầu hai.
Đến nơi, Trần Hạo thấy trên tường dán đều là bùa, hắn nhận ra đây là bùa trừ tà, mỗi một cái đều là hàng thật, nhưng nhìn uy năng rất yếu, thậm chí là đang suy yếu dần.
Quan sát tỉ mỉ, Trần Hạo phát hiện bùa trừ tà này hơi khác một chút, giống như là bị sửa đổi.
Bùa trừ tà bao quanh phòng ngủ.
Mà trên giường có một cô bé đang nằm im, một miếng vải vẽ hình bát quái đắp lên, rồi có những sợi dây đỏ quấn quanh người.
Đầu giường có để một án đài, trên có ngọn nến, chén, lệnh bài, chuông đồng, kiếm gỗ đào, còn có tượng thần Chung Quỳ.
Nhìn một vòng, Trần Hạo thấy như có thêm kiến thức.
Dù sao tất cả mọi thứ trong phòng đều có công dụng, phù chú, pháp khí, ngay cả vải cô gái quấn quanh người có ẩn chứa linh lực.
Đây là nội tình của môn phái.
Trong lòng sợ hãi, Trần Hạo tới bên giường quan sát tỉ mỉ.
Cô gái nhỏ nhìn chỉ mới mười một mười hai tuổi, khuôn mặt gầy gò, da dẻ trắng tái, thoạt nhìn như đang ngủ say, thế nhưng Trần Hạo phát hiện cô đang run rẩy nhẹ, dường như đang khó chịu.
Mà Âm Dương Nhãn của Trần Hạo thấy được một luồng lãnh khí nằm bên trong ngực cô, như đang bị áp chế không động đậy.
Trần Hạo trầm ngâm, đưa tay vạch mắt cô gái, sau đó mặt liền biến sắc.
Mắt của cô gái, hoàn toàn là màu xanh.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất