Chương 103: Bản đồ Tiên môn Thượng Cổ
Vẫn trong tòa phủ đệ xa hoa đó.
Một người trung niên phúc hậu ngồi trên ghế thái sư đang xem tình báo trong tay, nội dung bên trên không dài nên hắn nhanh chóng đọc xong.
Hắn nhíu mày nói: “Điều tra mấy này nay mà chỉ được có chút vậy thôi sao?”
Trong bóng tối chỉ có sự im lặng.
Người trung niên phúc hậu đó dùng sức xoa mày rồi khẽ lẩm bẩm: “Lần đầu tiên xuất hiện là ở Thiên Thuỷ thành, bên cạnh Liên Sơn, Liên Sơn…”
Động tác trên tay hắn bỗng nhiên dừng lại, sau đó nói: “Bảo người đi điều tra tất cả tình báo về Liên Sơn.”
Lúc này, trong bóng tối vang lên một tiếng trả lời: “Vâng.”
Người trung niên phúc hậu vẫn cứ nhắc mãi: “Tô Thanh Chỉ, Từ Nhược Mai, Sở Tích Nguyệt… Xem ra người này thích nữ sắc, vậy thì dễ thôi…”
Trong lòng hắn nhanh chóng có tính toán.
…
Buổi tối cùng ngày, trong Trung châu thành, Nguyên Trân Trân - hoa khôi đang nổi danh đi tới trước Tiền phủ đưa bái thiếp xin được gặp Cố Dương.
Nguyên Trân Trân vốn là người của Giáo Phường ti(1) của Thần Đô, sau đó lại được một thanh lâu ở Trung châu mua về bằng một số tiền lớn làm đại diện thanh lâu, ở đại hội hoa khôi năm nay còn lấy được vị trí đầu.
Không ai biết thân phận thật sự của nàng là gián điệp của nội vệ.
Nàng vốn dĩ là quan viên phạm tội, bị đưa tới Giáo Phường ti, nếu không có nội vệ sắp xếp thì sao có thể thoát khỏi Giáo Phường ti?
Không biết nội vệ đã rải bao nhiêu gián điệp như nàng ra ngoài để nghe ngóng tin tức.
Nguyên Trân Trân khoác một chiếc áo choàng, sau khi vào phòng khách mới cởi áo choàng ra để lộ ra diện mạo thật sự.
Trong lòng Cố Dương cảm thấy có hơi thất vọng khi nhìn thấy người thật.
Tuy nàng đã rất xinh đẹp, khí chất cũng không hề tầm thường, nhưng mà so với mấy người trên Hồng Nhan bảng vẫn kém một chút.
Không thể không nói, Hồng Nhan bảng không hổ danh là đỉnh cao của giá trị nhan sắc ở thế giới này.
Trong số những nữ nhân mà hắn từng gặp, quả thật mấy người trên Hồng Nhan bảng có thể nói là nghiền ép những nữ nhân khác.
Hoa khôi trước mắt đẹp thì đẹp đó, nhưng so với Tô Thanh Chỉ thì thiếu mất vài phần kiêu ngạo, so với Tào Y Y thì thiếu vài phần quyến rũ, so với Từ Nhược Mai thì thiếu vài phần lạnh lùng, so với Sở Tích Nguyệt lại thiếu vài phần xinh đẹp.
Nhưng tất nhiên Cố Dương sẽ không biểu hiện ra cảm xúc của mình ở trên mặt. Hắn tò mò hỏi: “Nguyên cô nương, không biết ngươi tìm ta là có chuyện gì?”
Nguyên Trân Trân chịu huấn luyện ở một nơi như Giáo Phường ti từ nhỏ, lại ở một nơi như thanh lâu nên đã quá quen với việc nghiền ngẫm suy nghĩ của nam nhân.
Nàng vừa nhìn vào ánh mắt của nam nhân trước mặt đã nhạy bén phát hiện ra hắn không hứng thú với mình.
Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy kỳ lạ, không phải nói rằng người này yêu thích sắc đẹp sao?
Suy nghĩ trong đầu Nguyên Trân Trân nhanh chóng thay đổi, nhưng trên mặt vẫn không để lộ ra bất cứ điều gì. Nàng sửa sang y phục rồi hành lễ: “Thật ra thiếp thân là được người khác nhờ tới đây để hỏi công tử vài câu.”
Nàng bỏ qua những thủ đoạn quyến rũ ban đầu mà nói thẳng ý đồ mình đến đây.
Không phải trước kia nàng chưa từng gặp nam nhân nào làm lơ vẻ đẹp của mình, dùng những thủ đoạn đó sẽ chỉ làm đối phương càng thêm phản cảm thôi.
“Ồ?”
Quả nhiên Cố Dương nghe thấy nàng nói vậy thì lập tức có hứng thú. Hắn hỏi: “Không biết cô nương nhận sự nhờ vả của ai?”
Nguyên Trân Trân nói với vẻ mặt khó xử: “Công tử đừng làm khó thiếp thân.”
“Thôi được rồi, ta không hỏi.”
“Công tử thật sự định nhúng chân vào vũng nước đục của Tiền gia sao?”
Cố Dương nghe vậy cũng đoán được nàng do ai phái tới, nghĩ thầm cuối cùng cũng tới rồi.
Hắn cười tủm tỉm hỏi: “Cô nương định đến đây can ngăn sao?”
“Thiếp thân chỉ là một nữ tử phong trần, cũng không có tư cách này, chỉ là tới để thăm dò ý của công tử thế nào thôi.”
Cố Dương cảm thấy nàng thật sự là một người kì lạ, thế mà lại nói thẳng nhiệm vụ của mình ra như vậy. Hắn hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy sao?”
“Mấy ngày nay đại tiểu thư Tiền gia vẫn luôn liên hệ với người của hai thương hội, hình như muốn bán cổ phần của hai thương hội này. Thiếp thân to gan đoán nàng chạy đi chạy lại như vậy là vì công tử đúng không?”
Cố Dương khen: “Ngươi rất thông minh.”
Hắn cũng không phủ nhận, bởi hành động của Tiền Hi Vân không thể lừa được người khác.
Thế giới này không thiếu người thông minh, có thể đoán được cũng không kỳ lạ.
Nguyên Trân Trân nhân cơ hội nói: “Nếu công tử bằng lòng rời khỏi Trung châu thành, thiếp thân bằng lòng giới thiệu mối cho công tử, bảo đảm có thể cho công tử một giá cả phù hợp.”
Cố Dương lắc đầu: “Điều kiện này không đủ. Ta và Tiền cô nương là đồng bạn cùng trải qua sống chết.”
“Ý của công tử là?”
“Phải thêm tiền!”
…
“Hắn đòi tiền?”
Trong toà phủ đệ xa hoa đó, người trung niên phúc hậu cảm thấy ngoài ý muốn sau khi nhận được câu trả lời của Nguyên Trân Trân.
Trong mắt hắn, dường như chuyện này đang cho hắn một bậc thang.
Với võ giả mà nói, tiền bạc là thứ vô dụng nhất.
Nhưng mà hắn lại cảm thấy khá khó giải quyết.
Lí do vị nào đó trong cung muốn mạo hiểm ra tay với Tiền gia trong khi vị Kiếm Thánh kia vẫn chưa chết chính là vì số bạc của Tứ Hải tiền trang.
Chi nhánh của Tứ Hải tiền trang trải rộng toàn bộ Đại Chu, trong kho của mỗi chi nhánh đều có một số lượng bạc khổng lồ. Đó là một khối tài sản kếch xù khó có thể tưởng tượng nổi.
Nương nương vốn muốn điều động một phần bạc trong kho ra, nhưng lão già chết tiệt kia lại ngăn cản.
Chuyện này là lí do hắn phải chết.
Bây giờ, Tiền gia và Tứ Hải tiền trang đều rơi vào tay nội vệ, Tiền gia và số bạc cất trong kho của Tứ Hải tiền trang Trung châu thành đều đã bị dời đi.
Nói cách khác, hiện tại hắn hoàn toàn không có tiền.
Phải làm thế nào để thoả mãn Cố Dương kia đây?
Đúng là đau đầu.
Nương nương vừa mới hạ lệnh là hắn không cần phải dây dưa với Cố Dương, miễn làm hỏng chuyện lớn.
Có thể thấy rằng, ngay cả nương nương cũng rất kiêng kị người này.
Hắn sâu xa nói: “Xem ra chỉ có thể lấy tiền ở nơi khác…”
Những thứ khác thì Trung châu thành không có nhiều, nhưng người có tiền thì rất nhiều.
…
Hai ngày sau, Cố Dương đã bán cổ phần của hai thương hội kia, tổng cộng được ba trăm vạn lượng.
Hắn chưa bao giờ giàu như bây giờ, cho nên tâm trạng rất vui vẻ.
Đổi số tiền này ra rồi lại bán thương hội kia của Tiền Hi Vân đi là dư để đột phá tới nhất phẩm.
“Quả nhiên Nguyên cô nương làm việc rất đáng tin.”
Sau khi tiền tới tay, Cố Dương rất tán thưởng với hiệu suất làm việc của Nguyên Trân Trân.
Cổ phần vốn chỉ trị giá hai trăm vạn lượng lại bán được ba trăm vạn lượng, giá cả này cũng là thành ý của thế lực sau lưng nàng.
Nguyên Trân Trân nói: “Mong công tử sẽ tuân thủ lời hứa.”
Cố Dương cười nói: “Yên tâm, nói cho người sau lưng ngươi rằng đêm nay ta sẽ đi.”
Hắn vốn dĩ không muốn ở lại Trung châu thành quá lâu.
Mấy ngày nay hắn nhìn Tiền Hi Vân gặp khó khăn khắp nơi, cũng biết phân nửa là nàng không đấu lại vị ca ca kia.
Dựa vào tính cách của Tiền Hi Vân thì sao có thể để yên, cuộc chiến sau này sẽ chỉ càng ngày càng kịch liệt.
Cố Dương cũng không muốn bị cuốn vào.
Duyên phận của hắn và Tiền Hi Vân cuối cùng cũng chỉ là ba trăm vạn lượng mà thôi.
Cố Dương đang định cáo từ thì đột nhiên nghe thấy Nguyên Trân Trân nói: “Thiếp thân muốn dùng thân phận cá nhân để làm một cuộc giao dịch với công tử.”
“Ồ?”
Hắn cảm thấy thú vị bèn hỏi: “Giao dịch gì?”
Nguyên Trân Trân lấy một thứ ra rồi nói: “Đây là một tấm bản đồ gia truyền của thiếp thân, được lưu truyền từ thời đại Thượng Cổ tới nay. Gia phụ dùng mười mấy năm, tìm đọc vô số điển tịch, cuối cùng cũng tra ra được vị trí đánh dấu trên bản đồ. Theo gia phụ phỏng đoán, đây hẳn là vị trí của một tông môn trong Tiên môn Thượng Cổ.”
Tông môn trong Tiên môn Thượng Cổ?
Cố Dương cảm thấy khá thú vị, nhưng điều hắn càng tò mò là: “Ngươi muốn dùng tấm bản đồ này để đổi cái gì?”
Nguyên Trân Trân nói: “Thiếp thân có một đệ đệ hiện giờ là người làm một số việc lặt vặt ở Võ viện Thần Đô, chỉ xin công tử hãy dẫn hắn ra khỏi Thần Đô, thoát khỏi thân phận hèn kém, truyền cho hắn một chút võ công để có thể bảo vệ bản thân, thiếp thân đã cảm thấy mãn nguyện rồi.”
“Ngươi không sợ ta cầm đồ của ngươi rồi mặc kệ đệ đệ ngươi à?”
“Công tử đưa đại tiểu thư Tiền gia tới Trung châu thành, hành hiệp trượng nghĩa, giết chết nhất phẩm đã truyền khắp thiên hạ từ lâu. Thiếp thân tin công tử.”
Vậy nên là nổi tiếng một chút vẫn có ích lợi.
Cố Dương nói: “Được rồi, ta sẽ giúp ngươi làm chuyện này. Tên của đệ đệ ngươi là gì?”
Chuyện này với hắn mà nói không phải là chuyện gì khó khăn.
Dù sau hắn cũng phải tới Thần Đô một chuyến.
“Đạ tạ công tử, hắn tên là Viên An, năm năm trước vào Võ viện, trên cánh tay trái còn có một nốt ruồi đỏ.” Nàng nói xong bèn đưa tấm bản đồ đó vào tay Cố Dương.
…
Cố Dương nói lời giữ lời, ngay trong ngày hôm đó đã dẫn Lỵ Lỵ và Hàn Mộng Linh rời khỏi Trung châu thành. Ba người mỗi người cưỡi một con ngựa biến mất trên đường lớn.
Hắn vừa đi, rất nhiều người trong Trung châu thành đều thở phào nhẹ nhõm.
Quy củ cũ, trên đường trở về, Cố Dương không ngừng lấy ngân phiếu ra đổi thành ngân lượng rồi nạp tiền vào trong hệ thống.
Nhưng mà lúc này hắn lại cảm thấy không đúng lắm.
Hình như Tứ Hải tiền trang bắt đầu thiếu ngân lượng.
Khi hắn muốn đổi mấy vạn lượng, quản sự tiền trang nhà nào cũng nói phải đợi hai ngày.
Có vấn đề.
Mười ngày qua, hắn chạy mười mấy nơi cuối cùng cũng chỉ đổi được hơn sáu vạn lượng.
“Vô lý, tính cả số tiền ta đổi lúc trước với số tiền khoảng thời gian trước trộm tổng cộng cũng chỉ mấy trăm vạn lượng, sao có thể đào rỗng Tứ Hải tiền trang được?”
Cố Dương cảm thấy rất có vấn đề.
Hắn cảm thấy hơn nữa có thể chính là do cuộc nội đấu bên trong Tiền gia.
Lần này, Cố Dương không thể ngồi yên được, vì lỡ như Tứ Hải tiền trang đóng cửa thì số ngân phiếu này sẽ thật sự biến thành những tờ giấy không có giá trị.
Hắn không vội vàng hội họp với nhóm người Sở Tích Nguyệt mà vòng đường xa chạy tới mấy nhà tiền trang khác, mất một tháng mới đổi được toàn bộ ba trăm bảy mươi vạn lượng ngân phiếu thành bạc, nạp tiền vào trong hệ thống.
Số tiền trong hệ thống đã lên tới ba trăm chín mươi vạn.
Chẳng qua Cố Dương vẫn hơi lo lắng: “Không ngờ ta còn chưa lên nhất phẩm đã bắt đầu thiếu tiền, xem ra sau này lấy tiền tốt nhất là phải lấy bạc thật, không lấy ngân phiếu.”
Sau khi số dư đủ đầy, ngay đêm đó, tắm gội rồi, thắp hương cầu nguyện xong, Cố Dương mở máy mô phỏng ra, dự định một hơi đột phá cảnh giới nhất phẩm.
“Có muốn sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần, tốn mười vạn tiền tài.”
“Có.”
[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã ở tu vi nhị phẩm. Ở Trung châu thành, ngươi một đao giết chết nhất phẩm Hình Côn làm thiên hạ khiếp sợ, được tôn là cường giả đứng đầu nhị phẩm.]
[Một tháng sau, Dịch Nhất - người đứng đầu Thiên Kiêu bảng tới khiêu chiến ngươi. Sau mười chiêu, thấy mình sắp chết dưới đao của ngươi, sống chết ngay trước mắt, hắn đột phá tới cảnh giới nhất phẩm, dùng tuyệt học Vô Cực Chuyển Sinh của Thiên Thánh môn giết chết ngươi tại chỗ. Hưởng thọ hai mươi hai tuổi.]