Chương 104: Không nói võ đức
Trong lần mô phỏng đầu tiên, Cố Dương vốn định bói một quẻ để xem thử xem sau khi có được nhiều lợi như thế thì sẽ rước lấy những phiền phức như nào.
Được lắm, lập tức chạm mặt với một người mà hình như là vai chính của thế giới này.
Người đứng đầu Thiên Kiêu bảng, đột phá giữa tuyệt cảnh, giết ngược hắn.
Đây không phải là hào quang của nhân vật chính à?
Dịch Nhất, nhị phẩm, xuất thân từ Thiên Thánh tông.
Đây là tất cả thông tin mà Từ Nhược Mai biết về người này, thậm chí người này là nam hay nữ cũng không rõ, có thể nói là cực kỳ bí ẩn.
Nếu không phải là trên Thiên Kiêu bảng có tên của người này thì cả Đại Chu cũng không biết ở Thiên Thánh tông tồn tại một thiên tài tuyệt thế như vậy.
Thiên Thánh tông là một trong sáu môn phái lớn, cũng là môn phái thần bí nhất trong sáu môn phái đó.
Danh tiếng của môn phái này có thể so với danh tiếng của chín danh gia vọng tộc.
Nhưng mà nếu nói môn phái này từng có chuyện gì nổi danh không thì hình như lại không có.
Cũng không có ai biết sơn môn của Thiên Thánh tông ở đâu, rất ít khi nghe nói có truyền nhân của môn phái này xuất hiện.
Ngay cả truyền nhân của Kiếm cung như Từ Nhược Mai cũng không rõ Thiên Thánh tông là môn phái thế nào.
Dường như điều duy nhất có thể chứng minh môn phái này tồn tại chỉ có Nhất Phẩm bảng và Thiên Kiêu bảng.
Dường như mỗi một thế hệ, trên Nhất Phẩm bảng và Thiên Kiêu bảng đều sẽ xuất hiện tên của người trong Thiên Thánh tông.
Giống như đây là một môn phải chỉ tồn tại trên bảng xếp hạng vậy.
Ai ngờ một tháng sau, Dịch Nhất - người đứng đầu Thiên Kiêu bảng chưa bao giờ xuất hiện trên giang hồ lại khiêu chiến hắn.
“Hầy, mệt mỏi vì nổi tiếng.”
Cố Dương cảm thán, hắn trở thành người đứng đầu nhị phẩm, ngay cả truyền nhân của Thiên Thánh tông cực kỳ thần bí cũng bị kinh động.
Người đứng đầu Thiên Kiêu bảng kia tới khiêu chiến hắn, rõ ràng là coi hắn như một hòn đá kê chân, dùng hắn để đột phá tới nhất phẩm.
Thiên tài như vậy, e rằng vừa đột phá tới nhất phẩm thì thực lực cũng sẽ vượt qua tên Hình Côn nội vệ kia.
[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]
[Một, cảnh giới võ đạo năm hai mươi hai tuổi.]
[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm hai mươi hai tuổi.]
[Ba, nhân sinh trí tuệ năm hai mươi hai tuổi.]
Cố Dương không suy nghĩ nhiều mà lập tức chọn hai.
Ngay sau đó, trong đầu hắn đã có thêm một phần kinh nghiệm chiến đấu.
Trận chiến này, hắn tấn công cực kỳ nôn nóng, chân nguyên của đối phương rất mạnh mẽ, kiếm pháp tinh thâm không thua hắn chút nào.
Tới chiêu thứ mười bảy, hắn mới có thể cưỡng chế đối phương bằng Thôn Thiên thức, dường như sắp có thể lập tức giết chết đối phương.
Thế nhưng sau đó, đối phương đột nhiên bùng nổ ra một sức mạnh đáng sợ, đánh tan Thôn Thiên thức của hắn, sau đó giết ngược hắn.
Hắc lắc đầu một cách bất đắc dĩ: “Đúng là không nói đạo lý.”
Loại tình huống này mà cũng có thể giết ngược, quả thật rất quá đáng.
Sau khi Dịch Nhất kia đột phá tới nhất phẩm, chiêu thức hắn sử dụng hẳn là kiếm pháp cùng đẳng cấp với Diệt Thần Cửu Thức.
Điều quan trọng hơn là, sau khi Dịch Nhất tới nhất phẩm, chân nguyên còn thâm hậu hơn hắn, nội công tu luyện cũng đồng nhất với kiếm pháp của đối phương, uy lực rất mạnh mẽ.
Cố Dương thi triển Diệt Thần Cửu Thức và thôi giục chân nguyên Phượng Vũ Cửu Thiên, nhưng suy cho cùng không phải công pháp nguyên bộ thì chắc chắn uy lực sẽ giảm đi vài phần.
Không đánh lại người ta cũng không có gì kỳ lạ.
Nguyên bộ công pháp của Diệt Thần Cửu Thức là Thiên Nguyên Trảm Thần Quyết.
Chẳng qua công pháp này quá tà môn, vừa nhìn đã thấy là không đứng đắn, hắn cũng không định luyện.
“Không biết Phượng Vũ Cửu Thiên có chiêu thức nguyên bộ không?” Cố Dương thầm nghĩ.
Hắn suy nghĩ một lúc, sau đó nghĩ ra một ý tưởng, lại mở máy mô phỏng ra thêm lần nữa.
[…Một mình ngươi lặng lẽ đi tới Ngọc châu, lẻn vào biệt viện của Thẩm Bạch Y, có được ngọc giản, đoạt được truyền thừa Phượng Vũ Cửu Thiên. Cùng lúc đó, ngươi cũng kinh động Thẩm Bạch Y.”
[Sau khi giết chết Thẩm Bạch Y, ngươi tiếp tục diệt khẩu tất cả mọi người trong sơn trang, cuối cùng rời đi.]
[Nửa tháng sau, Dịch Nhất - người đứng đầu Thiên Kiêu bảng xuất hiện trước mặt và khiêu chiến ngươi. Trong trận chiến kịch liệt, Dịch Nhất lâm trận đột phá tới cảnh giới nhất phẩm, giết chết ngươi ngay tại đó. Hưởng thọ hai mươi hai tuổi.]
Lại là hắn?
Rõ ràng Cố Dương đã tách khỏi nhóm người Sở Tích Nguyệt chạy đến Ngọc châu, cuối cùng vẫn đụng phải Dịch Nhất này.
Người này tìm thấy hắn bằng cách nào?
[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]
[Một, cảnh giới võ đạo năm hai mươi hai tuổi.]
[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm hai mươi hai tuổi.]
[Ba, trí tuệ nhân sinh năm hai mươi hai tuổi.]
Hắn chọn hai mà không cần suy nghĩ.
Trong đầu Cố Dương lập tức có thêm công pháp Phượng Vũ Cửu Thiên tầng thứ chín, có thể trực tiếp tu đến Thần Thông cảnh.
Đáng tiếc, công pháp tầng thứ chín lại không có võ kỹ.
Ngoài trừ điều này ra thì hắn còn có thêm ký ức của hai trận chiến, một là trận chiến giết Thẩm Bạch Y, cái còn lại là trận chiến với Dịch Nhất.
Trận chiến với Dịch Nhất lần này hoàn toàn khác so với lần trước.
Cố Dương chỉ dùng chín chiêu đã ép Dịch Nhất tới đường cùng. Nhưng cuối cùng đối phương vẫn bùng nổ, lâm trận đột phá tới cảnh giới nhất phẩm.
Có thể thấy đây không phải là một chuyện có xác suất nhỏ.
Tích luỹ của Dịch Nhất đã cực kỳ thâm hậu, chỉ thiếu một cơ hội là đối phương có thể đột phá tới nhất phẩm.
Mà trận chiến với hắn chính là cơ hội đó.
“Nếu như vậy, ta trực tiếp niết bàn thì hắn hẳn sẽ không gây chuyện với ta nữa.”
Cố Dương thầm nghĩ trong lòng rồi mở mô phỏng lần thứ ba ra.
[…Ngươi tìm một nơi không người bắt đầu niết bàn, tu vi quay trở lại cửu phẩm. Một tháng sau, Dịch Nhất - người đứng đầu Thiên Kiêu bảng xuất hiện trước mặt ngươi, sau khi nhìn thấy ngươi thì không nói một lời, rút kiếm giết ngươi. Hưởng thọ hai mươi hai tuổi.]
Không phải chứ, vậy mà cũng giết à?
Cố Dương thấy khó hiểu, cái tên Dịch Nhất này đúng là không có tí khí độ cao thủ nào, đường đường là người đứng đầu Thiên Kiêu bảng, thế mà ngay cả một cửu phẩm cũng giết.
Quá đáng.
Hơn nữa, hình như cái tên Dịch Nhất này có một kỹ xảo tìm người đặc biệt, chạy trốn cũng không có tác dụng.
Đánh thì không đánh lại, trốn thì không trốn xong, phiền phức lớn rồi.
[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]
[…]
Chọn một chắc chắn là không được, nếu quay trở về cửu phẩm thì ngay cả chút năng lực chống lại nguy hiểm cũng không có.
Chọn hai thì không cần thiết, chẳng lẽ lại muốn có thêm ký ức bị một kiếm đâm chết à?
Vậy nên Cố Dương chọn ba.
Ngay sau đó, trong đầu hắn có thêm một đoạn ký ức khi gặp Dịch Nhất. Hắn rõ ràng nghe thấy trước khi đối phương rút kiếm đã nói mấy chữ: “Phượng Vũ Cửu Thiên?”
Hiển nhiên là Dịch Nhất nhìn ra công pháp tu luyện của hắn.
Từ giọng điệu ngạc nhiên của đối phương, hình như đối phương cũng biết tới công pháp này.
Chẳng lẽ lí do đối phương bắt buộc phải giết mình có liên quan tới công pháp này?
Cuối cùng, trước khi hắn chết trong mô phỏng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Cái tên này không nói võ đức!”
…
Cố Dương suy nghĩ một lúc rồi mở máy mô phỏng ra thêm một lần nữa.
[Ngươi quay về Bình quận thành, tìm tới Lăng Linh còn chưa xuất quan và nói cho nàng biết ngươi gặp phải phiền phức. Nàng xuất quan trước thời hạn, cùng ngươi đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ.]
[Nửa năm sau, Dịch Nhất - người đứng đầu Thiên Kiêu bảng xuất hiện trước mặt các ngươi. Sau trận chiến kịch liệt, hắn lâm trận đột phá, giết chết ngươi. Hưởng thọ hai mươi ba tuổi.]
Cố Dương nhìn đến đây, không khỏi hít sâu một hơi.
Lần này thật sự phiền phức rồi.
Ngay cả năng lực tránh tai họa của Lăng Linh cũng không tránh khỏi sự truy tung của Dịch Nhất.
Trốn được gần nửa năm đã bị hắn tìm tới cửa.
Quan trọng là thứ này lần nào cũng có thể bùng nổ rồi đột phá, căn bản không có cách nào đánh bại.
Đây là lần đầu tiên Cố Dương gặp phải người khó chơi như vậy.
Chủ yếu là thời gian của hắn quá ngắn, cho dù kéo thêm Lăng Linh cũng chỉ có thể trốn nửa năm, cho dù dùng hết tất cả số lần cộng lại cũng chỉ có mười mấy năm.