Chương 107: Con đường bằng phẳng
Ban đêm, vầng trăng khuyết cong như lưỡi liềm phản chiếu trên mặt sông êm dịu, bị dòng nước chảy kéo ra không còn hình dạng gì.
Thuyền hoa lững lờ xuôi dòng.
Trong phòng nào đó, Sở Tĩnh Nguyệt đang tĩnh tọa luyện công đột nhiên giật mình tỉnh lại, hơi hoài nghi nhìn về phía nào đó.
Ngay mới vừa rồi, nàng cảm ứng được khí tức của Cổ Dương đột nhiên suy yếu.
Lòng nàng giật thon thót, đứng phắt dậy, định đi qua xem.
Đúng lúc này, một bàn tay đặt lên trên vai nàng.
“Đừng đi, hắn đang luyện công.”
Sở Tích Nguyệt nghe ra được đây là giọng tiểu di, ngẩn ra: “Luyện công?”
“Thứ hắn đang tu luyện chính là ‘Phượng Vũ Cửu Thiên’ của Thẩm gia.”
Sở Tích Nguyệt nói: “Môn thần công tuyệt thế trăm năm trước bị ảnh đạo trộm mất, không ngờ rằng hắn lại lấy được. Nhưng mà hắn bị sao vậy? Chẳng lẽ tẩu hỏa nhập ma ư?”
Giọng nói trong bóng tối kia nói: “Không phải. Môn công pháp “Phượng Vũ Cửu Thiên” này cực kỳ đặc thù, mỗi lần đột phá một cảnh giới phải niết bàn một lần, bắt đầu luyện lại từ đầu.”
“Cái gì?”
Sở Tích Nguyệt không thể tưởng tượng nổi nói: “Chẳng phải có nghĩa là muốn tu luyện tới nhất phẩm phải trùng tu chín lần hay sao?”
Công pháp như vậy, nàng mới nghe lần đầu.
“Không sai, hơn nữa môn công pháp này tu luyện cực kỳ chậm. Mỗi một ngàn năm, các thế hệ Thẩm gia đều phải lựa chọn đệ tử xuất chúng nhất tu luyện môn công pháp này, nhưng không một ai có thể tu luyện đến nhất phẩm.”
“Lão quái vật Thẩm gia kia coi trọng môn công pháp này như thế, bên trong nhất định có bí mật gì. Nếu hắn biết được một người ngoài mới ngoài hai mươi tuổi đã tu luyện môn công pháp này đến nhị phẩm có tức chết không đây?”
Trong giọng nói của nàng hàm chứa tràn đầy hả hê.
Cuối cùng Sở Tích Nguyệt đã hiểu được: “Mới vừa rồi Cố huynh vừa niết bàn sao?”
“Không sai, một khi niết bàn, tu vi của hắn sẽ thụt lùi xuống cửu phẩm… Ái chà, không đúng, sao hắn lại là lục phẩm?”
Người trong bóng tối nói đột nhiên kinh ngạc thốt lên.
Khi nói chuyện, khí tức bên gian phòng kia lại một lần nữa tăng lên.
Lần này, người trong bóng tối vô cùng ngạc nhiên: “Ngũ phẩm? Sao có thể như vậy?”
Từ khi Cố Dương niết bàn đến khi hắn khôi phục lại cảnh giới ngũ phẩm chỉ trong vài giây.
Trong thiên hạ tuyệt đối không có ai có thể có tốc độ tu hành nhanh như vậy.
Trong lúc nàng ngạc nhiên, khí tức bên kia lại bắt đầu không ngừng tăng lên.
Gần như cách vài giây lại tăng lên một lần.
Trong phòng không còn tiếng động, chỉ còn hai tiếng hít thở hơi nặng nề.
Tứ phẩm…
Tam phẩm…
Nhị phẩm…
Khi Cố Dương lại đột phá đến nhị phẩm một lần nữa, nữ nhân trong bóng tối, đã ngẩn ngơ cả người.
Chốc lát sau, khí tức của hắn đạt đến đỉnh phong.
Ầm một tiếng!
Trong toàn bộ thuyền hoa, trước mắt mọi người xuất hiện một con phượng hoàng bay lượn, toàn thân tắm ngọn lửa màu đỏ.
Cảnh tượng này quá mức kinh hãi lòng người, tất cả người chèo thuyền đều cho rằng gặp được thần vật, ai nấy đều quỳ xuống, không dám nhúc nhích.
Chỉ có mấy người như Sở Tích Nguyệt, Ô Hành Vân, Từ Nhược Mai xuất thân từ thế lực lớn mới biết được cảnh tượng trước mắt có ý nghĩa như thế nào.
Con phượng hoàng này chính là ý chí võ đạo của Cố Dương hiển hóa, mà việc khiến nó hiển hóa ra đồng nghĩa với việc hắn đã chính thức bước vào cảnh giới nhất phẩm.
Ô Hành Vân khiếp sợ: “Nhất phẩm!”
Từ Nhược Mai mê man: “Nhất phẩm?”
Hàn Mộng Linh thì thào tự nói: “Nhất phẩm…”
Lỵ Lỵ hưng phấn tới cực điểm: “%&*#…”
“Hắn tới nhất phẩm rồi…”
Sau khi dị tượng biến mất, trong phòng, Sở Tích Nguyệt khẽ nói.
Trong bóng tối, tiểu di Sở Ngân Tinh của nàng khiếp sợ đến nói không ra lời.
Vậy đã nhất phẩm rồi?
Chẳng phải người ta nói rằng chưa từng có ai có thể tu luyện “Phượng Vũ Cửu Thiên” đến cảnh giới nhất phẩm sao?
Chẳng lẽ những truyền nhân các thời kỳ của Thẩm gia kia đều là thùng cơm à?
Điều khiến cho nàng không cách nào tiếp nhận nhất chính là đối phương mới vừa vào nhất phẩm mà ý chí võ đạo đã linh động như thể sống lại, rõ ràng căn cơ đã ổn định đến trình độ cực kỳ thâm hậu.
Sau này, con đường đến Thần Thông cảnh của hắn sẽ là một đường bằng phẳng.
Sở Ngân Tinh bước vào nhất phẩm đã mấy chục năm, còn chưa ngưng luyện được ý chí võ đạo đến mức độ như vậy.
Nàng kẹt ở bình cảnh trước mắt đã rất nhiều năm.
Nếu như không có cách nào đột phá bình cảnh này, có lẽ tu vi cả đời này của nàng cũng không tiến lên được nữa.
Cho nên khi nhìn thấy một nhị phẩm dễ dàng bước vào nhất phẩm, sau đó vượt trên nàng, đả kích khổng lồ này, thật sự khó có thể hình dung.
Sở Ngân Tinh hiểu rất rõ, cho dù hiện giờ Cố Dương có thực lực kém xa nàng, nhưng cho hắn một chút thời gian tích lũy, tu luyện cương nguyên, vượt trên nàng chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
…
Người bị đả kích không chỉ có một mình Sở Ngân Tinh.
Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân mới chịu đả kích lớn nhất.
Hai tháng trước, khi lần đầu tiên bọn họ gặp Cố Dương, hắn vẫn chỉ ở cảnh giới tam phẩm, nhưng đã một đao đánh bại hai người, gần như để lại bóng ma trong lòng bọn họ.
Mấy ngày sau, Cố Dương đã đột phá đến nhị phẩm.
Như vậy còn có thể lý giải vì trước đó hắn đã tích lũy được.
Hiện giờ, còn chưa đến hai tháng, Cố Dương đã bước vào cảnh giới nhất phẩm.
Tốc độ tu hành như vậy thật sự hệt như thần thoại.
Đừng nói bọn họ, kể cả những thiên kiêu trên Thiên Kiêu bảng kia, lâu nhất là Dịch Nhất xếp hạng đầu tiên cũng đã ở nguyên trên bảng mười năm.
Thiên Kiêu bảng là một bảng đặc thù nhất trong phần lớn các bảng danh sách, mặc dù có hạn chế tuổi, nhưng nếu quá tuổi cũng sẽ không xuống bảng.
Xuống bảng chỉ có hai tình huống, một là đột phá đến Thần Thông cảnh, hai là tử vong.
Xếp hạng trên Thiên Kiêu bảng là sắp xếp dựa theo thứ tự lên bảng, cộng với việc một khi lên bảng, xếp hạng sẽ không thay đổi, trừ khi có người xuống bảng.
Nếu có ai chậm chạp không cách nào đột phá đến Thần Thông cảnh thì có thể sẽ ở trên bảng vài chục năm.
Mười năm trước, lúc Dịch Nhất lên bảng là nhị phẩm, hiện giờ vẫn là nhị phẩm.
Rất nhiều công pháp tuyệt thế, khi cảnh giới càng cao, muốn đột phá lại càng khó khăn. Tương tự, một khi đột phá, căn cơ sẽ đánh càng vững chắc.
Chính bởi vì như thế, trong thời gian hai tháng, Cố Dương từ tam phẩm vượt qua nhị phẩm, bước thẳng vào nhất phẩm, đúng là nghe quá rợn người.
Trên thuyền hoa, không ít người đều có cảm giác như đang ở trong mộng, hầu như không thể tin được đây là sự thật.
Trong mọi người, bình tĩnh nhất là Tô Thanh Chỉ và Trương Tiểu Hải. Hai người này theo Cố Dương lâu nhất, phát hiện ra động tĩnh thì mở to mắt nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục tu luyện.
Chuyện này đã không phải là lần đầu tiên.
Chẳng có gì đáng nói.
…
Sau khi phượng hoàng kia bay về trong thân thể Cố Dương, hắn chậm rãi mở to mắt, trong đôi mắt lộ ra một tia sáng khiến người ta sợ hãi.
“Đây là nhất phẩm sao?”
Hắn cúi đầu nhìn bàn tay mình, chỉ thấy nơi lòng bàn tay ngưng tụ ra một luồng chân nguyên, cảm nhận được sức mạnh khủng bố trong đó.
Sau khi đến nhất phẩm, chân nguyên trong cơ thể hóa thành cương nguyên, có thể thật sự được gọi là đánh đâu thắng đó, cho dù là bách luyện tinh cương cũng có thể phá hủy một cách đơn giản.
Đến cảnh giới này có thể chân chính gọi là đại sát khí hình người, kể cả rơi vào trong đội quân toàn thân giáp nặng, trước khi chân nguyên hao hết thì căn bản không ai có thể ngăn cản được.
Nếu thật sự muốn chạy trốn, quân đội phổ thông căn bản không ngăn cản được.
Điểm cường đại của nhất phẩm không chỉ vẻn vẹn vậy.
Cố Dương không cần ngẩng đầu nhìn đã có thể rõ ràng nắm giữ được tình huống trong mấy thước chung quanh, kể cả một con muỗi bay qua từ phía sau cũng có thể lập tức cảm ứng được.
Hắn có cảm giác phạm vi mấy thước quanh thân chính là lĩnh vực của bản thân, có thể tùy ý khống chế.
Cố Dương khép bàn tay, tỉnh táo lại.
“Chỉ như vậy còn chưa đủ.”
Hắn lại mở hệ thống ra một lần nữa, nhắc nhở lập tức bắn ra.
[Có muốn sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Một lần sử dụng, tiêu hao năm mươi vạn tiền tài.]
Năm mươi vạn!
Cố Dương hít sâu một hơi.
Đúng là quá đáng, hắn mới chỉ là nhất phẩm, nếu đến Thần Thông cảnh thì chắc lên tới trăm vạn hả?
Tiếp tục như vậy, nếu hắn muốn đến Thần Thông cảnh thì có lẽ kim loại quý toàn thế giới đều không đủ cho hắn.
Mà bây giờ số dư của hắn chỉ còn lại sáu mươi vạn, chỉ đủ sử dụng một lần này.
Hắn thở dài, nói: “Có.”
Thật ra hắn không có lựa chọn khác. Với thực lực hiện giờ của hắn, đương nhiên không sợ tên Dịch Nhất kia nữa.
Mấu chốt là cường giả Thần Thông cảnh sau lưng Dịch Nhất kia. Nếu đối phương nhúng tay, phiền toái sẽ lớn hơn.
[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã đến cảnh giới nhất phẩm, hạng nhất Tiềm Long bảng, chấn động thiên hạ.]
[Ngươi từ biệt đám người Sở Tích Nguyệt, mang theo mấy người Tô Thanh Chỉ và Lỵ Lỵ đến Thần Đô, gia nhập nội vệ, trở thành phó thống lĩnh nội vệ.]
[Từ đó về sau, ngươi tìm người luận bàn khắp bốn phía Thần Đô, không ngừng tôi luyện đao pháp, thường xuyên đi thỉnh giáo vị Kiếm Thánh kia, tu vi đao pháp càng ngày càng tiến bộ!.
[Tám năm sau, Giang châu sinh phản loạn, ngươi phụng mệnh đến thảo phạt…]Chương 108: Vượt qua ngưỡng cửa này
[…Một năm sau, trong trận quyết chiến cuối cùng với quân phản loạn, ngươi và Tô Thanh Chỉ liên thủ, giết chết trùm thổ phỉ tại chỗ, bình ổn phản loạn.]
[Ngươi lập nhiều công lớn, được phong làm Bình Giang hầu, lên chức thống lĩnh nội vệ.]
[Chín năm sau, ngươi nhận được mệnh lệnh, dẫn theo bốn cường giả nhất phẩm tiến hành vây giết Lăng Linh hạng nhất Nhất Phẩm bảng.]
[Trên đường, ngươi và Tô Thanh Chỉ đột nhiên đánh lén, chém giết cả bốn cường giả nhất phẩm, chạy đến tụ họp với Lăng Linh.]
[Lăng Linh bắt đầu đột phá Thần Thông cảnh, lúc sắp thành công, biến cố bất ngờ ập đến, một cường giả Thần Thông cảnh tìm tới. Ngươi và Tô Thanh Chỉ liên thủ chặn lại.]
[Sau mấy giây, Lăng Linh chính thức bước vào Thần Thông cảnh, đánh lui vị cường giả kia, sau đó ba người các ngươi cao chạy xa bay.]
[Cùng năm, Tần gia khởi binh phạt Chu, thế như chẻ tre, lúc sắp đánh vào Thần Đô, Định Hải Thần Châm Lạc vương của Đại Chu xuất hiện, bắt đầu trận chiến lớn kinh thiên động địa với lão tổ Tần gia Tần Vũ.]
[Tần Vũ và Lạc vương đều đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân, trận chiến lớn đánh đến mức trời đất đảo ngược. Đột nhiên, hai cường giả Thiên Nhân cảnh gia nhập vào trận chiến.]
[Dưới một đòn đánh cuối cùng của bốn vị Thiên Nhân, một phong ấn cổ xưa rung chuyển, mở ra một thông đạo dị giới. Từ đây, Vũ Hóa môn đến từ thế giới động thiên kia xâm lấn trên quy mô lớn.]
[Ngươi và Tô Thanh Chỉ cùng Lăng Linh trốn trên đảo nhỏ nào đó ở Đông Hải. Mười năm sau, Tô Thanh Chỉ bước vào Thần Thông cảnh, động tĩnh kéo đệ tử Vũ Hóa môn đến, các ngươi bị truy sát liên tiếp. Mấy tháng sau, cuối cùng bọn họ cũng đuổi kịp, một trận đại chiến nổ ra, các ngươi đều chết trận tại chỗ. Hưởng thọ năm mươi tuổi.]
Không dễ dàng mà, cuối cùng vượt qua ngưỡng cửa bốn mươi tuổi này, sống đến năm mươi tuổi rồi.
Cố Dương thầm có chút vui mừng.
Nhưng mà Vũ Hóa môn kia là cái quỷ gì?
Thế giới động thiên…
Thế giới võ đạo đã nói đâu?
Lần này thay đổi phong cách à.
Kể cả bốn cường giả Thiên Nhân cũng không thể ngăn cản Vũ Hóa môn sao? Thực lực của môn phái này mạnh tới mức độ nào vậy?
Cố Dương không đoán ra được bao nhiêu tin tức có ích từ lần mô phỏng này.
Thôi, không nghĩ nữa.
Dù gì đó cũng là chuyện của gần hai mươi năm sau.
[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]
[Một, cảnh giới võ đạo năm năm mươi tuổi.]
[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm năm mươi tuổi.]
[Ba, trí tuệ nhân sinh năm năm mươi tuổi.]
Cố Dương không do dự, lập tức chọn hai.
Hắn mô phỏng lần này chính là vì tôi luyện đao pháp.
Gia nhập nội vệ cũng xuất phát từ mục đích này. Hoàng hậu kia còn có thể giúp hắn thỉnh giáo một cường giả Thần Thông cảnh. Thần Đô có rất nhiều nhất phẩm, bằng vào thân phận phó thống lĩnh nội vệ cũng có thể tìm những người đó luận bàn, không cần lo lắng bị hạ độc thủ.
Tuy bí cảnh bên Thiên Trụ sơn tốt, cũng đủ an toàn, nhưng chỉ có hai người là hắn và Tô Thanh Chỉ, xa rời thực tế, đao pháp tiến bộ có hạn.
Sau một khắc, trong đầu Cố Dương tự nhiên xuất hiện thêm vô số chiêu thức võ công, còn có kinh nghiệm chiến đấu.
Hắn hoàn toàn đắm chìm trong biển tri thức võ học, tiến vào một cảnh giới quên cả người lẫn vật.
Thu hoạch lớn lần này vượt xa tưởng tượng của hắn.
Không kể đến khi hắn ở trong nội vệ đã luận bàn với rất nhiều cường giả nhất phẩm, sau khi rời khỏi nội vệ còn có cường giả Thần Thông cảnh là Lăng Linh này bên cạnh.
Suốt hai mươi tám năm, đao pháp của hắn đã hoàn toàn lột xác, tiến vào một cấp độ mới.
Cố Dương bế quan ròng rã ba ngày.
Trong thuyền hoa không có bất kỳ ai đi quấy rầy hắn, thậm chí khi mỗi người nói chuyện đều vô ý nhỏ giọng đi, sợ quấy nhiễu đến hắn.
…
Thần Đô, sau mấy ngày mưa dầm liên tiếp, cuối cùng cũng trời quang mây tạnh.
Sáng sớm, ngoài cửa Võ viện, hai người trẻ tuổi khí thế bất phàm bước tới.
Hai người đó đã tới từ một tháng trước, một là thế tử Tần gia Tần Thượng, người còn lại là Cố Vân Phi của Cố gia Thần Đô.
Hai người nhìn bên cạnh bảng danh sách có không ít người đứng đó, trông có vẻ là hạ nhân các thế gia tới tìm hiểu tin tức.
Cố Vân Phi giải thích: “Mấy tháng này thay đổi bảng mấy lần, có vài người rảnh rỗi nhàm chán nên phái hạ nhân tới đây trông chừng, một khi trên bảng danh sách xuất hiện thay đổi thì có thể nhận được tin tức trước tiên.”
Tần Thượng bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Thì ra là thế.”
Cố Vân Phi cười nói: “Bọn họ đang uổng phí công phu. Dựa vào tần suất thay đổi danh sách trước kia, thường thì một hai năm mới đổi bảng một lần. Chính vì sự xuất hiện của một quái thai, cho nên trong mấy tháng ngắn ngủi, bảng danh sách đã thay đổi những ba lần.”
Nhắc tới quái thai kia, sắc mặt Tần Thượng biến thành hơi phức tạp.
Dùng tu vi nhị phẩm, lấy đao chém nhất phẩm!
Một tháng trước, khi tin tức kia truyền đến Thần Đô đã dẫn tới chấn động cực lớn.
Lần đầu tiên khi Tần Thượng nghe được chuyện này, phản ứng đầu tiên chính là không tin.
Bản thân hắn chính là nhị phẩm đỉnh phong, tu luyện công pháp gia truyền tuyệt thế, tự nhận thực lực bản thân đã gần đến nhị phẩm đỉnh phong.
Hắn biết rõ giữa nhị phẩm và nhất phẩm, chênh lệch lớn đến cỡ nào.
Nhị phẩm giết nhất phẩm!
Cũng chỉ có tổ tiên nhà hắn từng có chiến tích như vậy.
Nhưng mà tổ tiên nhà hắn là ai chứ? Là cường giả Thần Thông cảnh đỉnh phong, nửa bước đạp đến Thiên Nhân cảnh.
Sao người khác có thể so sánh được?
Sau khi Ô tiền bối của Hồng Lâu trở lại Thần Đô, chi tiết về trận chiến ấy mới truyền ra.
Tần Thương không tin cũng phải tin. Hồng Lâu tiếng tăm lẫy lừng, nếu Ô lão đã tận mắt nhìn thấy, vậy thì tuyệt đối không thể là giả.
Hắn mới ý thức được suy nghĩ trước đó của mình nực cười biết bao, thật ra bản thân mình còn xa mới đến được nhị phẩm đỉnh phong.
Chẳng qua cho dù như thế nào hắn cũng không thể nghĩ ra được làm thế nào mà tên Cố Dương kia ở cảnh giới nhị phẩm đã nắm giữ được một chiêu đao pháp cấp bậc Thần Thông cảnh?
Gần đây có nhiều người nhắc đến cái tên Cố Dương ở trước mặt Tần Thượng, mỗi lần đều khiến hắn cảm thấy không được thoải mái.
Cố Vân Phi chú ý tới thần sắc của hắn hơi tối tăm, tự biết nói lỡ miệng, vội vàng đổi chủ đề: “Tần huynh muốn rời khỏi Thần Đô nhanh như vậy ư, sao không ở lại thêm một thời gian nữa?”
Cố Vân Phi tự nhiên biết rõ vì sao Tần Thượng chán ghét Cố Dương kia như thế.
Gần đây có tin tức truyền ra, Sở Tích Nguyệt và Cố Dương kia ở cùng trên một con thuyền, rõ ràng là một đôi tình nhân.
Là vị hôn phu của Sở Tích Nguyệt, trong lòng Tần Thượng không chướng mắt Cố Dương kia mới là lạ.
Tần Thượng nói: “Gia phụ có việc gọi, không thể không về.”
Chuyến này, hắn tới nói lời từ biệt viện trưởng Võ viện. Khi tới, hắn trước tiên đến thăm hỏi, khi đi cũng cố ý tới nói lời từ biệt.
Có thể thấy được địa vị của viện trưởng Võ viện trong lòng hắn.
Hai người đang tán gẫu, đột nhiên nghe được tiếng bàn tán, vô ý thức nhìn sang chỗ bảng danh sách kia, chỉ thấy một lão giả quen thuộc khập khiễng thẳng bước sang đây.
Hắn chính là lão giả phụ trách đổi bảng, dưới nách kẹp một tờ danh sách mới.
Trong đầu hai người đều không hẹn mà cùng hiện lên một suy nghĩ: “Không phải chứ, lại đổi bảng?”
Sau đó, chỉ thấy lão giả kia đi đến trước Tiềm Long bảng.
Lại là Tiềm Long bảng!
Cố Vân Phi vô ý thức nói: “Không thể lại là hắn chứ?”
“Tuyệt đối không thể.”
Tần Thượng vô ý thức đáp lại một câu.
Tiềm Long phát sinh thay đổi, hoặc là thứ hạng của người nào đó tăng lên, hoặc cảnh giới tăng lên, hoặc là đã chết.
Người kia đã đứng đầu, về phần cảnh giới tăng lên thì càng không có ai nghĩ đến phương diện này, hắn đột phá đến nhị phẩm mới bao lâu chứ?
Trừ khi hắn đã chết!
Hai người đều nhìn chằm chằm vào lão giả què chân kia, xem hắn chậm rãi gỡ bảng cũ xuống, sau đó bôi hồ dán, cuối cùng dán bảng mới lên.
Với thị lực của bọn họ, cho dù cách hơn mười thước cũng có thể thấy rõ chữ trên bảng, cho nên bọn họ nhanh chóng nhìn quét qua.
“Chậc, thứ hạng không hề thay đổi… shhh…”
Cố Vân Phi nói xong, đột nhiên hít vào một luồng khí lạnh.
Trên bảng danh sách, thứ hạng không hề thay đổi gì.
Thay đổi duy nhất chính là Cố Dương đứng đầu bảng, tu vi biến thành nhất phẩm.
Nhất phẩm?
Hắn đã nhất phẩm rồi?
Tần Thượng nhìn chằm chằm vào bảng danh sách, hai chữ “nhất phẩm” kia sao mà chướng mắt đến vậy. Trong phút chốc, hắn cảm thấy suy nghĩ của mình trống rỗng.
Cuối cùng ngưng tụ thành một nghi vấn, sao có thể chứ?
…
Nơi trung tâm nhất Thành Đô, chính quyền trọng yếu của Đại Chu, hoàng cung.
Sở dĩ Thần Đô được gọi là Thần Đô, chính bởi vì có hoàng cung này tồn tại.
Trong sử sách, nơi đây chính là hoàng cung của các thời kỳ hoàng triều, trung tâm hoàng quyền chân chính.
Vô Cực điện là một trong những chủ điện của hoàng cung.
Bên cạnh là một noãn các(1), được gọi là Phượng Tê các, là nơi hoàng hậu xử lý chính vụ hàng ngày.
Một hàng rèm châu thật dài ngăn cách trong ngoài.
Sau rèm châu, một bóng dáng duyên dáng sang trọng ngồi trên một chiếc giường êm, trong tay mở một tờ giấy. Sau khi nhìn thoáng qua, nàng tiện tay vê thành bột phấn, một lát sau mới mệt mỏi thở dài một tiếng: “Nhất phẩm à…”
--
(1)noãn các: lầu các có lò sưởi