Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 106: Nhất phẩm

Chương 106: Nhất phẩm
[Ngươi mới vừa vào khu vực ngoài n Khư đã gặp phải một người điên điên khùng khùng, lẩm bẩm nói mấy câu, sau đó đột nhiên đánh úp ngươi, ngươi chết, hưởng thọ hai mươi hai tuổi.]
Quả nhiên nơi đứng đầu trong số năm hung địa không phải nói đùa.
Cố Dương xem được kết cục như vậy thì chỉ có thể chuyển đổi mục tiêu, triển khai mô phỏng một lần nữa.
[…Ngươi gặp phải một hung thú đáng sợ, bị xé sống, hưởng thọ hai mươi hai tuổi.]
[…Ngươi kích động một cấm chế nào đó, lập tức thịt nát xương tan, hưởng thọ hai mươi hai tuổi.]
[…Ngươi bị nhốt trong cấm chế, không tìm thấy đường ra, mấy tháng sau bị đói chết, hưởng thọ hai mươi hai tuổi.]
[…Ngươi gặp phải sao chổi trời giáng, bị đập chết, hưởng thọ hai mươi hai tuổi.]
[…Ngươi vừa đến gần mộ đao, một đường đao ý từ trên trời đến, chém giết ngươi, hưởng thọ hai mươi hai tuổi.]

Cả người Cố Dương đã tê rần, năm lần mô phỏng liên tiếp, lần nào cũng chết một cách khó hiểu.
Cấm địa này thật sự quá nguy hiểm.
Đến lần thứ sau, hắn nhìn nhắc nhở [Có muốn sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không], hắn chậm chạp không lựa chọn.
Cố Dương có một dự cảm, mấy cấm địa khác chắc cũng nguy hiểm giống vậy.
Có lẽ con đường này không thể đi được.
“Giờ phải làm sao?”
Hắn nhìn thoáng qua số dư, còn có hai trăm bốn mươi vạn.
Giờ khắc này dường như, hắn rơi vào tuyệt cảnh.
“Không tìm thấy chỗ dựa, kẻ thù thì khắp nơi đều có, muốn tìm nơi nào mà Thần Thông cảnh cũng không cảm ứng được lại khó khăn đến vậy…”
Cố Dương thở dài, cẩn thận hồi tưởng lại tài nguyên bên người.
Đúng rồi!
Đột nhiên, hắn nhớ tới một việc, lấy một chiếc khăn tay tơ tằm còn mang theo mùi hương từ trong lòng bàn tay ra.
Lúc ở Trung châu thành, hoa khôi Nguyên Trân Trân đã cho hắn chiếc khăn tay này, nói là một phần bản đồ, vị trí đánh dấu là của Tiên môn Thượng Cổ.
Hắn cầm lấy, tiện tay nhét vào trong ngực, cũng không để ý.
Không phải vì hắn hoài nghi sự thật giả của bản đồ, hoàn toàn bởi vì cảm thấy thực lực của bản thân không đủ mạnh, cho nên tạm thời không có ý tưởng đi thăm dò tông môn tiên môn.
“Có lẽ có thể thử tới xem sao.”
Cố Dương mở khăn tay ra, cẩn thận nghiên cứu.
Bản đồ trên khăn tay rõ ràng mới vẽ, chắc là Nguyên Trân Trân vẽ lại bằng trí nhớ, trên đó đánh dấu vị trí bản đồ.
“Hóa ra là ở Giang châu, Thiên Trụ sơn ngoài Giang châu thành…”
Cố Dương ghi nhớ bản đồ, sau khi xác nhận không có sai sót gì thì lại mở hệ thống ra một lần nữa.
[Có muốn sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần, tiêu hao mười vạn tiền tài.]
“Có.”
[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã là võ giả nhị phẩm, hạng nhất Tiềm Long bảng, một đao chém giết một cường giả nhất phẩm, được ca tụng là nhị phẩm đệ nhất.]
[Sau khi tụ họp với đám người Sở Tích Nguyệt ở La Giang, ngày hôm sau, ngươi đã từ biệt các nàng, một thân một mình đến Giang châu, mấy ngày sau đã đến Thiên Trụ sơn.]
[Ngươi đến ngọn núi cao nhất của Thiên Trụ sơn, căn cứ vào hai câu trên bản đồ, thông qua cấm chế của đỉnh núi, tiến vào trong một bí cảnh.]
[Ngươi tìm kiếm trong bí cảnh, thời gian dần trôi qua, ngươi phát hiện nơi này có không ít sinh vật cường đại, nhưng lại không chủ động công kích ngươi.]
[Một tháng sau, ngươi tìm được một động phủ. Ngươi dùng hết tất cả các cách, vẫn không cách nào mở được cánh cổng của động phủ này ra. Ngươi chỉ đành từ bỏ.]
[Ngươi bắt đầu tìm kiếm phương pháp rời khỏi bí cảnh này, một tháng sau, ngươi đã thất bại. Vì vậy, ngươi quyết định niết bàn, tu vi lui về cảnh giới cửu phẩm.]
[Ngươi tiềm tu trong bí cảnh, đói bụng ăn trái cây trong rừng, khát nước uống nước suối trên núi. Ngày qua ngày, năm qua năm.]
[Bốn năm sau, ngươi trở lại cảnh giới bát phẩm.]
[Sáu năm sau, ngươi tu luyện đến cảnh giới thất phẩm.]
[Mười năm sau, ngươi tu luyện đến cảnh giới lục phẩm.]
[Một tháng trôi qua, đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một khe hở, một người xông vào bí cảnh, phát hiện sự tồn tại của ngươi, tiện tay dùng một kiếm đánh chết ngươi. Hưởng thọ bốn mươi ba tuổi.]
Thành công rồi!
Cố Dương thầm kích động.
Đúng là trời không tuyệt đường người.
Bản đồ Nguyên Trân Trân cho hắn là thật, nơi đó thật sự có một bí cảnh của Tiên môn Thượng Cổ. Bí cảnh kia, kể cả Thần Thông cảnh của Thiên Thánh tông cũng không tìm thấy.
Không chỉ như vậy, hắn ở trong đó sống suốt hai mươi mốt năm.
So với lúc trước đi theo bên cạnh Lăng Linh thì hơn được hơn ba năm.
Với hắn mà nói, nơi đó chắc chắn là một bảo địa phong thủy đối với hắn.
Vả lại khi ở trong bí cảnh, tốc độ tu luyện của Cố Dương cũng nhanh hơn.
Vốn từ cửu phẩm lên bát phẩm cần năm năm, hiện giờ chỉ cần bốn năm.
Vốn từ bát phẩm lên thất phẩm cần bảy năm, hiện giờ chỉ cần sáu năm.
Tốc độ nhanh hơn một chút.
Đây là tình huống Tô Thanh Chỉ không ở bên cạnh.
Rất có thể do nguyên khí trời đất trong bí cảnh sung túc hơn, hoặc là nói trái cây nơi đó không phải vật phàm.
Nói tóm lại, đó là một nơi vô cùng thích hợp để tu luyện.
[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]
[Một, cảnh giới võ đạo năm bốn mươi ba tuổi.]
[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm bốn mươi ba tuổi.]
[Ba, bài học cuộc sống năm bốn mươi ba tuổi.]
“Ta chọn điều một.”
Sau một khắc, Cố Dương cảm thấy chân nguyên khổng lồ trong cơ thể giảm xuống, tu vi không ngừng lùi lại.
Một cảm giác suy yếu cực độ khiến hắn có một cảm giác không an toàn mãnh liệt.
Hắn hít sâu một hơi, đè cảm giác bất an này xuống, mở hệ thống ra, tiếp tục mô phỏng.
[…Ngươi dẫn theo Tô Thanh Chỉ, đến Giang châu, đến Thiên Trụ sơn, thông qua cấm chế, tiến vào một bí cảnh, ở lại trong đó.]
[Từ đó về sau, ngươi và Tô Thanh Chỉ dốc lòng tu luyện.]
[Mười sáu năm sau, ngươi đã tu luyện đến cảnh giới ngũ phẩm.]
[Lại bốn năm nữa, ngày nào đó, trên bầu trời xuất hiện một khe hở, một người xông vào bí cảnh, phát hiện ra sự tồn tại của các ngươi, tiện tay dùng một kiếm đánh chết các ngươi. Hưởng thọ bốn mươi ba tuổi.]
Rất tốt, ngũ phẩm.
Tiếp nào.

……
………
Tiếp theo, Cố Dương lần lượt mô phỏng, đến lần thứ chín, cuối cùng hắn trở lại cảnh giới nhị phẩm.
Một lần nữa tìm về được sức mạnh cường đại, trong lòng của hắn có một cảm giác yên tâm trước giờ chưa từng có.
Cảm giác sau khi mất đi sức mạnh rồi tu luyện lại một lần nữa này chính là một kiểu tôi luyện bản thân.
Việc tu luyện “Phượng Vũ Cửu Thiên” phải trải qua chín lần, thật đúng là biến thái quá mà.
Tiếp đến nhất phẩm chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Cố Dương không hề nghĩ nhiều, tiếp tục mô phỏng.
[…Ngươi và Tô Thanh Chỉ ở trong bí cảnh dốc lòng tu luyện.]
[Mười chín năm sau, ngày nào đó, Tô Thanh Chỉ bước vào cảnh giới nhất phẩm, trong lúc vô tình mở được cánh cổng của động phủ kia, tiến vào trong đó. Nàng có được được một công pháp truyền thừa “Băng Phách Huyền Quang Kiếm” và một thanh Băng Phách thần kiếm.]
[Lại một năm nữa, ngày nào đó, một người xâm nhập vào bí cảnh, phát hiện động phủ bị mở ra, đánh hai người, ngươi và Tô Thanh Chỉ liên thủ, không địch lại đối thủ, chết trận tại chỗ, hưởng thọ bốn mươi ba tuổi.]
Không ngờ nàng còn đến nhất phẩm trước ta.
Cố Dương kinh ngạc. Thức mà Tô Thanh Chỉ tu luyện là “Huyền Nguyên Công” bình thường nhất, thế nhưng nàng chỉ tốn mười chín năm đã tu luyện đến nhất phẩm, tư chất như vậy không khỏi quá nghịch thiên.
Không hổ là hạt giống tu đạo trong truyền thuyết thời đại Thượng Cổ.
Đương nhiên cũng phải nhờ hắn hỗ trợ.
Nếu không phải hắn và nàng song tu mỗi ngày, nàng không có khả năng tu luyện tới nhất phẩm nhanh như vậy.
[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong số những điều sau.]
[Một, cảnh giới võ đạo năm bốn mươi ba tuổi.]
[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm bốn mươi ba tuổi.]
[Ba, bài học cuộc sống năm bốn mươi ba tuổi.]
Lúc này đây, Cố Dương hơi do dự, nhìn thoáng qua số dư, còn có tám mươi vạn. Hắn cắn răng, nghĩ thầm, nhìn xem may mắn của ngươi như nào.
Hắn nói: “Ta chọn điều hai.”
Một lát sau, trong đầu hắn nhiều thêm một công pháp truyền thừa, chính là “Băng Phách Huyền Quang Kiếm”.
Cố Dương thở phào một hơi.
Thứ hắn đánh cược là Tô Thanh Chỉ sẽ truyền lại môn truyền thừa này cho hắn.
Nếu không, sẽ lãng phí vô ích lần mô phỏng này.
“Băng Phách Huyền Quang kiếm”, môn thần công tuyệt thế nhằm vào Thiên Nhân cảnh này, quan trọng hơn cả, vô cùng phù hợp với thể chất của Tô Thanh Chỉ.
Đây là lý do vì sao nàng có thể mở được tòa động phủ này.
Về sau, Cố Dương có thể truyền kiếm pháp này ngược lại cho Tô Thanh Chỉ, tốc độ tu hành của nàng nhất định sẽ nhanh hơn.
Nếu nàng có thể sớm ngày đột phá đến Thần Thông cảnh, vậy càng tốt hơn. Nhiều thêm một đòn đánh mạnh… Không đúng, là trợ thủ.
Tiếp theo, Cố Dương mở mô phỏng lần thứ mười bảy ra.
[… Sau khi ngươi và Tô Thanh Chỉ đến bí cảnh, dốc lòng tu luyện.]
[Ngươi truyền “Băng Phách Huyền Quang kiếm”cho Tô Thanh Chỉ, mười năm sau, nàng bước vào cảnh giới nhất phẩm. Mở động phủ ra, lấy Băng Phách thần kiếm kia.]
[Mười năm qua đi, vào ngày nào đó, một người xâm nhập vào bí cảnh, phát hiện động phủ bị mở ra, hướng hai người các ngươi đánh tới. Tô Thanh Chỉ đánh nhau với hắn, thế nhưng không hề rơi vào thế yếu. Đột nhiên, người nọ đổi hướng lao về phía ngươi, Tô Thanh Chỉ lo lắng cho an nguy của ngươi, bị đối phương nắm lấy sơ hở, một kiếm đánh chết. Ngươi chết, hưởng thọ bốn mươi ba tuổi.]
Cố Dương xem đến một câu cuối cùng, cảm giác trong lòng khó chịu khó nói.
Đến cuối cùng, hắn lại thành kẻ kéo chân sau.
Tô Thanh Chỉ bây giờ gặp cảnh khốn cùng, đến hai mươi năm sau lại mạnh mẽ như vậy, đối mặt với một cường giả Thần Thông cảnh cũng không hề rơi vào thế yếu.
Lúc đó, nàng cách Thần Thông cảnh cũng không xa.
Đây đúng là trước khác nay khác mà!
[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]
[…]
Lúc này đây không cần phải cân nhắc, trực tiếp chọn điều một.
Chân nguyên của Cố Dương lại một lần nữa tăng lên, nhưng lần này là tăng vọt, vượt xa lần trước đó.
Hắn có một dự cảm, hắn sẽ nhanh chóng được đến nhất phẩm.
Xem ra, sau khi tu vi của Tô Thanh Chỉ vượt qua hắn, hắn cũng có thể có được lợi ích lớn.
“Tiếp nữa.”
Lần mô phỏng thứ mười tám.
[…Mười lăm năm sau, ngươi bước vào cảnh giới nhất phẩm…]
[…Hưởng thọ bốn mươi ba tuổi.]
Lúc nhìn thấy câu nhắn nhở kia, trong lòng Cố Dương không khỏi kích động.
Cuối cùng cũng đến nhất phẩm rồi.
Thật sự chẳng dễ dàng chút nào.
Đây có thể nói đây là một lần khó khăn nhất, suýt chút nữa hắn đã bị Dịch Nhất – người đứng đầu Thiên Kiêu bảng kia đuổi giết đến lên trời không có đường, xuống đất không có cửa.
Nếu không phải Nguyên Trân Trân cho hắn tấm bản đồ kia, hắn suýt chút nữa không còn đường để đi.
Hiện giờ, tất cả đều đã qua.
[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]
[Một, cảnh giới võ đạo năm bốn mươi ba tuổi.]
[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm bốn mươi ba tuổi.]
[Ba, trí tuệ nhân sinh năm bốn mươi ba tuổi.]
Cố Dương không chút do dự: “Ta chọn một.”
Nhất phẩm, ta tới đây!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất