Chương 111: Ngươi thật can đảm
Đỉnh núi phía sau, Liễu Triết ngồi bất động trên một tảng đá, trong tay nâng bảo kiếm được sư tôn ban cho, mắt nhìn chằm chằm phía trước, đang ngưng thần suy nghĩ.
Hắn giữ nguyên tư thế như vậy đã rất lâu.
Từ ngày ấy thua dưới đao của Cố Dương, hắn quay về Liễu gia với trạng thái như vậy.
Hắn vẫn luôn suy tư tìm tòi làm sao để phá được một đao đó của Cố Dương.
Trong đầu của hắn tua đi tua lại mỗi một chi tiết của trận giao thủ ngày ấy.
Ầm ầm!
Dường như hắn lại quay về Đông Hải, nơi nào đó trên hải đảo, trước mắt là từng cơn sóng thần, trong tai lại lần nữa vang lên lời dạy bảo của sư tôn.
Trong phút chốc, đao thế một đao kia của Cố Dương liền cùng cơn sóng thần trước mắt hợp thành một.
Keng!
Sau hai tháng, Liễu Triết lần đầu tiên rút kiếm ra khỏi vỏ, trường kiếm trong tay đâm xuyên con sóng trập trùng, phá giải một đao kia của Cố Dương!
Hắn mở to mắt, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, lấy việc này thể hiện sảng khoái trong lòng.
Cuối cùng hắn đã phá giải được một đao kia của Cố Dương!
Cũng khiến “Một Kiếm Phá Tan Ngàn Tầng Sóng” nâng cao một bước, đạt đến tầng thứ hai.
Lúc Liễu Triết mở mắt, thấy một người co quắp ngồi trên đất, vẻ mặt hoảng sợ, là ngũ thúc.
Hắn chậm rãi thuu hồi kiếm, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Người nọ vội nói: “Có người giết đến tận cửa, cha bảo ta thông báo cho ngươi, lập tức rời khỏi Liễu gia, quay về Đông Hải.”
Liễu Triết rất thông minh, vừa nghe thì biết, tất nhiên là Cố Dương đã tìm tới cửa.
“Ha ha ha…”
Hắn phát ra một trận cười to: “Ta đang lo không biết đi đâu tìm hắn, không ngờ hắn lại tự đưa mình đến cửa.”
“Cố… Dương!”
Trong lòng Liễu Triết dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực, một tiếng quát giận dữ này là tín hiệu khiêu chiến với đối phương.
“Vèo” một cái, người đã biến mất tại chỗ.
Người trung niên kia thấy hắn đi về hướng Liễu phủ, sắc mặt đột ngột thay đổi, không ổn rồi!
Nhưng tốc độ của Liễu Triết rất nhanh, hắn không cách nào đuổi kịp.
Vẻ mặt hắn biến đổi mấy lần, cuối cùng hắn cũng chạy ngược hướng với Liễu phủ.
…
Trong Liễu phủ, nhiều người nghe nói có người đến gây chuyện đều căm phẫn trào dâng chạy đến cổng lớn.
Sau đó, khi nhìn thấy thi thể tam gia nằm trên đất, lần này mọi người đều nổi giận.
Dám đến Liễu gia hành hung!
Nhiều năm như vậy, đến tận bây giờ chỉ có Liễu gia giết người, đâu ra có người giết đến tận cửa?
Cho đến lúc người ngoài cửa kia nói, đánh cược với Liễu Triết, tiền đặt cược là tất cả tài sản của Liễu gia, tất cả người Liễu gia ở đây đều câm như hến.
Cuối cùng bọn họ đã biết người trước mắt là ai.
Cố Dương cường giả nhất phẩm đứng đầu Tiềm Long bảng!
Đây chính là cường giả nhất phẩm, ngay cả thiên tài kiêu ngạo của Liễu gia cũng thua dưới tay đối phương.
Nhưng thứ hắn muốn lại là toàn bộ tài sản của Liễu gia.
Thật sự là khinh người quá đáng!
“Liễu gia ta đặt cược chịu thua, ta lập tức triệu tập con cháu, trong vòng hai ngày rời khỏi Ba quận, quyết không mang theo bất cứ tài sản gì.”
Lúc bọn họ nghe thấy lời của gia chủ, gần như không dám tin vào tai mình.
Trăm năm cơ nghiệp của Liễu gia cứ như vậy chắp tay dâng cho người khác?
Trong lòng mọi phẫn nộ, nghẹn khuất, không cam lòng, nhưng lại ngại uy nghiêm của gia chủ và uy danh của kẻ thù nên không dám đưa ra lời dị nghị gì.
Lại đúng vào lúc này, sau ngọn núi bên kia, một tiếng gầm giận dữ vang vọng như sấm sét.
“Cố… Dương!”
Là Liễu Triết!
Cuối cùng hắn cũng xuất quan rồi.
Bầu trời Liễu gia lập tức vang lên một loạt tiếng hoan hô.
Bọn họ cuối cùng đã nhìn thấy cứu tinh rồi.
Chỉ có vẻ mặt Liễu Hải và Liễu Dương là biến sắc, thầm kêu không ổn, vừa muốn lên tiếng nhắc nhở, đột nhiên một trận áp bách cực lớn lao đến, không ngờ lại có thể ép bọn họ không thể động đậy được, ngay cả nói cũng nói không được.
Bọn họ nhìn thấy khóe miệng Cố Dương trào ra một nụ cười đắc ý.
Hai lão giả đã nhìn quen sóng to gió lớn lúc này cũng sinh ra sợ hãi từ đáy lòng, tay chân lạnh lẽo.
Trong khoảng thời gian Liễu Triết bế quan, bọn họ nghiêm cấm người khác đến quấy rầy hắn.
Đến bây giờ hắn vẫn không biết chuyện Cố Dương đã đột phá đến nhất phẩm.
Một khi hắn ra tay với Cố Dương, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Lúc bóng dáng Liễu Triết xuất hiện, vẻ mặt Liễu Dương đột nhiên đỏ lên, phá tan cương khí vô hình giam cầm quanh thân, dùng sức lực toàn thân quát: “Triết Nhi, chạy mau…”
Vèo!
Liễu Triết làm sao nghe vào tai lời người khác, lúc này ngoài Cố Dương ra, không còn ai lọt vào mắt hắn.
Thua dưới đao của Cố Dương là sỉ nhục lớn nhất trong đời hắn, chỉ có máu tươi của người này mới có thể rửa sạch được!
Liễu Triết đứng giữa không trung, cầm kiếm trong tay, khí thế giống như mặt trời lớn nhô lên cao.
Giọng hắn như sấm vang rền: “Nhận lấy một kiếm này của ta đây!”
Trong phút chốc, kiếm thế ngập trời trút xuống Cố Dương, khiến đất trời biến sắc.
Tất cả người của Liễu gia bên dưới đều chưa từng gặp kiếm pháp như vậy, nhìn mà rung động như mê như say.
...
Cố Dương ngẩng đầu, nhìn Liễu Triết trên không, trong mắt có chút thưởng thức.
So với hai tháng trước, Liễu Triết vẫn dùng một chiêu kiếm pháp đó, nhưng đã có biến hóa thoát thai hoán cốt, đổi lại nếu là hắn trước đây cũng chưa chắc có thể phá được một kiếm trước mắt này.
Không hổ danh là tuyệt thế thiên tài, chỉ hai tháng đã khiến kiếm pháp nâng cao lên một tầng.
Để biểu thị kính ý, Cố Dương quyết định xuất ra đao pháp mạnh nhất, thức thứ tám “Diệt Thần Cửu Thức” vừa mới luyện thành.
Tay hắn nắm thanh đao.
Phút chốc, những người ở đây cảm giác thiên địa mất đi màu sắc vốn có, chỉ còn lại một màu trắng đen.
Không còn nghe thấy tiếng hoan hô nữa.
Trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ mờ mịt.
Ngay cả hai cường giả tam phẩm Liễu Hải và Liễu Dương, sự sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng cũng giống như biến mất theo làn gió, tất cả kiên trì hơn mười năm qua giống như đều không có gì đáng kể cả.
Hai người đều ý thức được bản thân không đúng, lại hoàn toàn không thể khống chế, chẳng mấy chốc nội tâm biến thành một hồ nước lặng, yên lặng không có gợn sóng.
Giống như tất cả mọi chuyện trên thế gian này đều không thể khiến trong lòng sinh ra một chút lăn tăn nào.
Liễu Triết đang ở giữa không trung, ý chí chiến đấu hừng hực trong lòng, giống như ở trong gió bắc lạnh lẽo liên tục biến mất.
Cùng lúc đó, kiếm thế trong một kiếm cuồn cuộn kia của hắn cũng liên tục suy thoái, càng ngày càng yếu.
Trong lòng hắn cuộn trào một nỗi bất an, muốn huy động ý chí chiến đấu trong lòng, lại trong nháy mắt tan thành mây khói.
Liễu Triết bừng tỉnh lại, có chút mê mang nghĩ: “Ta ở đâu? Ta đang làm gì?”
“Dừng tay!”
Đúng lúc này có một tiếng quát chói tai vang lên.
Là nhị sư tỷ!
Liễu Triết nhận ra giọng nói đó, ngay sau đó, hắn cảm thấy ngực đau xót, cúi đầu nhìn, một thanh đao đã đâm vào trong ngực hắn.
Dưới sự uy hiếp mãnh liệt của tử vong, cuối cùng hắn cũng thoát khỏi ảnh hưởng của cỗ sức mạnh vô hình kia, khôi phục cảm giác và thị giác.
Sau đó, hắn lập tức cảm giác được cơn đau đớn xâm nhập cốt tủy.
“A…”
Hắn cầm chuôi đao, khóe miệng trào máu liên tục, nhìn chằm chằm Cố Dương trước mắt, gằn từng tiếng hỏi: “Đây là đao pháp gì?”
Cố Dương nói: “Tuyệt Tình thức!”
Thức thứ tám của “Diệt Thần Cửu Thức”, Tuyệt Tình thức.
Hắn dùng hai mươi tám năm để lĩnh ngộ ra thức này trong trong mô phỏng.
Một đao này có thể ở trong khoảng thời gian ngắn cưỡng chế cắt đứt thất tình lục dục của người khác, khiến người ta tâm như nước lặng, ngay cả một tia ý chí chiến đấu cũng không thể sinh ra, thậm chí đến lúc chết cũng không thể nhận biết được nguy hiểm cận kề.
Thức đao pháp này, quả thật đáng sợ vô cùng.
“Hay cho một chiêu… Tuyệt… Tình… thức…”
Liễu Triết gian nan nói ra mấy từ này, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng và phẫn hận…
Chớp mắt, trong mắt hắn mất đi tia sáng.
Thiêu kiêu chi tử, cứ như vậy chết yểu.
…
“Không.”
Liễu Hải phía dưới cũng phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy Liễu Triết bị người xuyên một đao qua tim, thế là phát ra một tiếng rống tuyệt vọng, lập tức phun ra một búng máu, hôn mê bất tỉnh.
Tất cả đều kết thúc rồi.
Hy vọng quật khởi Liễu Triết của Liễu gia đã chết, mưu toan tính toán nửa cuộc đời của hắn, tất cả đều đã tan thành mây khói.
Hắn không thể chịu nổi đả kích lớn như vậy, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
…
“Thật can đảm!”
Một bóng người xuất hiện bên cạnh Liễu Triết, thấy hắn đã thành một khối thi thể, dưới cơn thịnh nộ, trên người phát ra hơi thở cực kỳ đáng sợ.
Người đến chính là nhị sư tỷ Lan Xu của Liễu Triết, lúc nàng cảm thấy không đúng thì lập tức chạy đến nhưng vẫn chậm một bước.
Nàng nhìn chằm chằm nam nhân đối diện đó, lạnh lùng nói: “Ngươi thật sự không sợ chết sao?”
Cố Dương cảm giác được một cỗ sát khí khủng bố khóa chặt bản thân, sắc mặt không hề biến đổi, thả lỏng nói: “Ngươi cũng thấy đấy, là hắn ra tay với ta trước, ta chỉ là tự vệ mà thôi.”