Chương 113: Ta sợ
Trong một tòa thành nào đó ở Ba quận.
Tòa viện trên danh nghĩa vốn thuộc về Liễu gia đã vườn không nhà trống, trên đất còn một ít vết máu, cũng không thấy thi thể, đồ đạc trong phòng vẫn chỉnh tề, nhìn không giống bị giết người cướp của.
Cố Dương cảm thấy có chút kỳ lạ, cũng lười nghĩ ở đây xảy ra chuyện gì, quyết định hôm nay qua đêm ở đây.
Trên thực tế, Liễu gia còn có không ít tộc nhân phân tán trong các thành Ba quận, muốn giết tất cả bọn họ cũng không thực tế, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian tinh lực trên chuyện này.
Vẫn cứ nhanh chóng đến Tĩnh châu, tiếp nhận cửa hàng của Tiền Hi Vân mới đúng đắn.
Nếu như Tiền Hi Vân không thể kiên trì chống đỡ. vậy thì hơn ba trăm vạn lượng kia như nước trôi sông.
Đêm khuya.
Trong một tòa tiểu viện, Sở Tích Nguyệt mặc áo lót mỏng ngồi trước gương, vừa chải mái tóc dài, vừa nhìn bản thân trong gương, không biết đang nghĩ gì.
“Ngươi nên quay về rồi.”
Đột nhiên, giọng nói tiểu di Sở Ngân Tinh của nàng truyền đến.
Sở Tích Nguyệt không có phản ứng gì, vẫn chải đầu như trước.
“Mẫu thân ngươi đã biết chuyện ngươi dùng người của gia tộc truy sát người Liễu gia.”
Động tác trên tay Sở Tích Nguyệt dừng một chút, chậm rãi nói: “Ta là gia chủ tương lai, giết mấy tên tôm tép, chẳng lẽ còn phải xin chỉ thị của mẫu thân sao?”
Sở Ngân Tinh sâu kín nói: “Ngươi phái người đuổi theo giết dư nghiệt Liễu gia là vì ai?”
“Ô Hành Vân đồng hành với ngươi hơn một năm, ngươi chưa bao giờ làm chuyện như vậy cho hắn.”
“Tích Nguyệt, đừng quên, ngươi đã có hôn ước với Tần gia.”
Sở Tích Nguyệt quật cường nói: “Ta không muốn gả thì tính sao?”
Sở Ngân Tinh im lặng thở dài một tiếng: “Lão tổ tông đã làm chủ đồng ý mối hôn sự này rồi.”
Vẻ mặt Sở Tích Nguyệt lập tức trắng bệch.
“Ngươi hẳn nên biết tính tình của lão tổ tông, nếu nàng biết ngươi vì một người nam nhân, cự tuyệt gả đến Tần gia...” Sở Ngân Tinh nói tới đây, lập tức im bặt.
Cốc cốc
“Sở cô nương.”
Bên ngoài truyền đến tiếng của Cố Dương.
Sở Tích Nguyệt thả lược trong tay xuống, phủ thêm áo khoác, đi ra mở cửa.
Cố Dương đứng ngoài cửa, trong tay cầm theo hai bình rượu, gửi lời mời: “Uống một ly không?”
“Được.”
…
Hai người đến sân ngoài, ngồi trước bàn đá.
Cố Dương cảm thấy Sở Tích Nguyệt hôm nay rất khác thường ngày, không còn cái loại cao ngạo sắc bén như bình thường, thoạt nhìn vô cùng yếu đuối.
Hắn có thể đoán được chuyện gì xảy ra.
Phiền não của nàng không ngoài chuyện gả cho Tần gia, từ kết quả mấy lần mô phỏng trước, cuối cùng nàng vẫn không thể phản kháng sự sắp xếp của gia tộc.
Vậy thì khó xử rồi.
Cố Dương vốn định tìm nàng hỏi thăm chút chuyện về Tĩnh Hải vương, hiện giờ tâm trạng người ta không tốt, không thích hợp mở miệng lắm.
Sau khi hai người cụng ly, uống chút rượu.
Tạm thời Cố Dương không biết nên mở đầu thế nào.
Sở Tích Nguyệt lại bắt đầu trước: “Ngươi có biết gốc gác của Tần gia không?”
Cố Dương lắc đầu.
“Năm trăm năm trước, vương triều Đại Tần sụp đổ, quần hùng tranh giành, cuối cùng thái tổ Triệu thị thừa cơ quật khỏi, đoạt được thiên hạ. Sau khi Tần gia diệt vong, một vị hoàng tử ngang nhiên xuất thế, chỉ mười năm ngắn ngủi, lấy thế vô địch, bước vào Thần Thông cảnh, ngay cả Thái Tổ Đại Chu và nhiều Thần Thông cảnh cũng không làm gì được hắn.”
“Đáng tiếc, Triệu thị đại thế đã thành, người này nhiều lần lẻn vào Thần Đô, nhưng đều không ám sát được. Hắn bèn dùng tên giả Tần Võ, lấy vương triều Đại Tần làm họ, sáng lập nên Tần gia.”
“Lúc ấy, Sở gia ta có một cường giả Thần Thông cảnh là đại tướng dưới trướng thái tổ Đại Chu, chết dưới đao Tần Võ. Sau khi lão tổ xuất quan, muốn báo thù, nhưng lại thất bại thảm hại mà về.”
Cố Dương nghe đến đó, không khỏi cảm thán một câu, mãnh nhân.
Thì ra ân oán giữa Sở gia và Tần gia là như thế này mà có.
Sở Tích Nguyệt tiếp tục nói: “Ta từ nhỏ đã lập lời thề, sau này nhất định phải san bằng Tần gia, đoạt lại Minh Nguyệt đao, rửa sạch mối nhục của gia tộc...”
Nói tới đây, nàng uống một ngụm rượu, trong lòng vô cùng khổ sở.
Cố Dương cũng không nhịn được mà thở dài.
Từ kết quả nhìn ra được, cuối cùng Sở gia đã đồng ý mối hôn sự này, có thể nói là ngay cả thể diện cũng không cần.
Một khi Sở Tích Nguyệt thật sự gả qua đó, Sở gia dĩ nhiên sẽ trở thành trò cười cho người trong thiên hạ.
Từ chuyện này cũng có thể nhìn ra được, thanh Minh Nguyệt đao này, nhất định rất quan trọng với Sở gia.
Cố Dương cũng không biết nên nói gì để an ủi, chuyện này hắn là người ngoài nên cũng không tiện mở miệng.
Lúc lâu sau.
Sở Tích Nguyệt uống sạch một bầu rượu, đứng dậy cáo từ: “Tiểu muội uống rượu thất lễ, khiến Cố huynh chê cười rồi.”
“Không sao.”
“Ngày mai ta phải rời đi, nên lúc này nói lời tạm biệt trước với huynh, bảo trọng.” Nói xong, nàng lướt đi.
Cố Dương nhìn bóng lưng rời đi của nàng, không khỏi ngây người.
Không nên a.
…
“Chắn chắn lại có vấn đề.”
Cố Dương quay về tiểu viện mình ở thì biết nhất định là sau khi mình diệt trừ Liễu gia dẫn đến hiệu ứng cánh bướm.
Dựa theo tình hình mấy lần mô phỏng lức trước, Sở Tích Nguyệt sẽ đi theo mình đến Tĩnh châu, cỡ gần một năm sau mới rời đi.
Chẳng qua lần này hiệu ứng cánh bướm, không ngờ lại ứng lên người Sở Tích Nguyệt, đây là chuyện hắn chưa nghĩ đến.
Sao việc xử lý Liễu gia lại ảnh hưởng đến Sở Tích Nguyệt?
Mối quan hệ giữa bọn họ có bắn đại bác cũng không tới a.
Nhưng Cố Dương rất rõ, mỗi lần sau khi hắn kiếm được một khoản tiền đều sẽ dẫn phiền toái đến.
Lần này chắc cũng không ngoại lệ.
Hắn vừa mở hệ thống ra, chợt nghe có tiếng bước chân bên ngoài.
Là Tô Thanh Chỉ.
“Két” một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Tô Thanh Chỉ bưng một cái chậu đồng, trong chậu bốc lên hơi nước.
Nàng đi thẳng đến bên giường, đặt chậu đồng trên mặt đất, ngồi xổm xuống, cởi giày giúp Cố Dương.
Cố Dương nói: “Đừng như thế, ngươi đã không còn là thị nữ của ta nữa.”
Tô Thanh Chỉ không nói gì, cởi nốt chiếc giày còn lại của hắn, dùng hành động thay cho câu trả lời.
Sau đó, nàng thả chân hắn vào trong chậu, lấy khăn ra, cọ rửa giúp hắn.
Cố Dương cảm nhận được ngón tay của nàng sượt qua kẽ chân, vừa tê vừa ngứa, không khỏi nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp nàng, cười nói: “Mấy tháng trước, lúc ở Liên Sơn, ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến ngươi sẽ rửa chân cho ta.”
Cho dù lúc đó trên danh nghĩa nàng là thị nữ của hắn, nhưng hắn cũng không có loại đãi ngộ này.
Động tác trên tay Tô Thanh Chỉ đột nhiên dừng lại.
Mấy tiếng “lách tách lách tách” vang lên, mặt nước trong chậu đồng có nước mắt nhỏ xuống.
Cố Dương nhẹ giọng nói: “Ta đã nói rồi, ngươi không cần làm những việc này.”
“Ta từng thề, có ai giúp ta báo được thù lớn của gia tộc, ta lập tức làm trâu làm ngựa cho người đó suốt đó.”
Tô Thanh Chỉ dán mặt lên đầu gối của hắn, nghẹn ngào nói: “Cố đại ca, ta biết thực lực của mình kém cỏi, chuyện có thể làm cho ngươi cũng chỉ có những việc này, ngươi đừng chê...”
Trong lòng Cố Dương ấm áp.
Với tính cách của nàng, có thể nói được như vậy, cũng không biết phải lấy bao nhiêu dũng khí.
Hắn duỗi tay nâng cằm của nàng lên, nhìn khuôn mặt lệ như mưa rào của nàng, nói: “Ai nói ngươi chỉ có thể làm mấy thứ này?”
Tô Thanh Chỉ không khỏi cảm thấy xấu hổ, trên mặt nhanh chóng nổi lên hai vầng đỏ ửng, dùng sức siết chặt quần hắn, lắp bắp nói: “Cố… Cố đại ca… ta… ta sợ…”
“Luyện công mà thôi, đừng sợ. Hôm nay, ta truyền cho ngươi một môn công pháp, ngươi phải dụng tâm tu luyện, mấy năm sau, ngươi có thể giúp được ta.”
“Hả?”
“Đứng lên đi. Nghe cho kỹ ...”
Cố Dương truyền tầng thứ nhất công pháp “Băng Phách Huyền Quang Kiếm” lấy được trong bí cảnh cho nàng.
…
Hơn một canh giờ sau, Tô Thanh Chỉ ngồi xếp bằng ở cuối giường, bắt đầu tu luyện.
Cố Dương thấy dáng vẻ này của nàng, khá vừa lòng.
Với tư chất của nàng thì chẳng mấy chốc có thể lập tức có thể tu luyện thành công. Công pháp này rất phù hợp với thể chất của nàng, căn cứ vào tình hình mô phỏng mà nói, chưa đến mười năm nàng có thể đạt đến nhất phẩm.
Cố Dương để nàng tu luyện ở đây, nhắm mắt lại, mở hệ thống ra.
[Có muốn sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần, tiêu tốn năm mươi vạn tiền tài.]
“Có.”
[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã là tu vi nhất phẩm, danh chấn thiên hạ. Ngươi giết Liễu Triết, diệt cả nhà Liễu gia ở Ba quận.]
[Ngày hôm sau, Sở Tích Nguyệt chia tay với ngươi, rời đi.]
[Nửa tháng sau, ngươi bị một vị cường giả nhất phẩm đánh úp, sau một trận chiến đấu kịch liệt, ngươi tự biết không phải đối thủ, lập tức tức bỏ chạy...]