Chương 124: Ám Ảnh đường
“Thật lợi hại!”
Trong xe ngựa, Bùi Thiến Lan nhìn một đao kia của Cố Dương, trái tim không khỏi rung động.
Từ nhỏ nàng đã si mê kiếm pháp, những năm này cũng chiếm được một tên tuổi, được gọi là kiếm si. Trên con đường kiếm pháp, trình độ của nàng cũng khá cao.
Một kiếm kia của Dịch Nhất đã vượt qua tưởng tượng của nàng, không ngờ một võ giả vừa đột phá nhất phẩm lại đã có thể đánh ra được kiếm pháp cấp bậc Thần Thông.
Nhưng một đao mà Cố Dương chém ra kia lại phá tan kiếm ý tràn đầy khí thế kia của Dịch Nhất.
Nó giống như thiên hoả giáng xuống từ trên không, vô cùng ngang ngược mà thiêu rụi tất cả đến mức gần như không còn lại gì.
Nghi kỵ nào đó trong lòng Bùi Thiến Lan cũng theo đó mà tan thành mây khói.
Nàng nhớ mang máng lại cảnh tượng ba ngày trước, từng hoài nghi mình bị tổn thương dưới một đao ý của Cố Dương.
Bây giờ nhìn thấy một đao này của Cố Dương, nàng lập tức kết luận không phải hắn.
Hai đao ý hoàn toàn khác nhau.
Có lẽ một vài cường giả nhất phẩm đứng đầu có thể đồng thời nắm giữ hai loại đao ý, nhưng mà Cố Dương này mới bao nhiêu tuổi chứ? Cho dù hắn là thiên tài đi chăng nữa, có thể nắm giữ được một môn đao ý đã vô cùng tài giỏi rồi.
Ngày đó, chắc chắn kẻ đánh nàng bị thương là hung đồ tên Mạnh Bình kia.
Bùi Thiến Lan nhìn Dịch Nhất bị một đao đánh bay, trước ngực có một vết thương đáng sợ, miệng vết thương cực sâu, không khỏi hơi khiếp sợ, Cố Dương ra tay không hề nể tình chút nào.
Một đao kia mà sâu hơn một chút cũng đủ để lấy mạng Dịch Nhất.
Nhưng cũng chỉ như vậy, thương thế của hắn đã rất nặng.
Hả?
Đột nhiên, Bùi Thiến Lan cảm thấy không đúng.
Thân thể Dịch Nhất không ngừng bay ra ngoài, hơn nữa không có xu thế dừng lại, trái lại càng lúc càng nhanh, giống như bị một sức mạnh vô hình nâng lên, càng bay càng cao, nhanh chóng vượt qua tường thành, mãi cho đến khi biến mất không thấy gì nữa.
Cảnh tượng khác thường này khiến mọi người ở đây đều kinh sợ.
Ngoài xe ngựa, Phan tướng quân hít một hơi khí lạnh: “Thần Thông cảnh!”
Lời này vừa dứt, Bùi Thiến Lan mới bừng tỉnh đại ngộ. Đúng vậy, chỉ có cường giả Thần Thông cảnh mới có thủ đoạn như vậy.
Nhất định là sư trưởng của Dịch Nhất! Tiền bối Thần Thông cảnh của Thiên Thánh tông!
Bùi Thiến Lan nghĩ đến mới vừa rồi có một vị cường giả Thần Thông cảnh ở gần đây, không khỏi hoảng sợ một phen.
Nếu vị cường giả Thần Thông cảnh của Thiên Thánh tông kia phẫn nộ mà ra tay, Cố Dương vốn không cách nào ngăn cản được.
Cố Dương là ân nhân cứu mạng nàng và Tiểu Long, nàng lo lắng cho hắn là chuyện bình thường.
…
“Vậy mà lại không ra tay?”
Lầu hai tửu quán, Cao Phàm thầm thở dài một hơi.
Ai cũng nói Thần Thông cảnh của Thiên Thánh tông cực kỳ bao che khuyết điểm, đệ tử dưới trướng bị đánh trọng thương, người kia ở bên cạnh quan sát, thế nhưng lại không ra tay trả thù.
Quả nhiên, lời đồn không thể tin.
…
“Đây là đao pháp gì?”
Bên kia, Ô Hành Vân tỏ vẻ kinh ngạc.
Sau khi Cố Dương đột phá đến nhất phẩm, đây là lần đầu tiên Ô Hành Vân nhìn thấy hắn ra tay.
Mặc dù biết thực lực của Cố Dương rất mạnh, nhưng khi tận mắt nhìn thấy một đao này, hắn vẫn bị kinh ngạc sâu sắc.
Nhưng thứ mà Cố Dương sử dụng lại không phải là “Diệt Thần Cửu Thức”, mà là một môn đao pháp khác, đến cả hắn cũng không biết.
Từ Nhược Mai ở bên cạnh lẩm bẩm nói: “Thần Tiêu Lục Diệt.”
Ô Hành Vân nghe được cái tên này, cuối cùng không cách nào giữ được bình tĩnh nữa, thất thanh kêu lên: “Cái gì?”
Tô Thanh Chỉ và Hàn Mộng Linh thấy hai người có phản ứng lớn như vậy thì thấy hơi khó hiểu, hỏi: “Đao pháp này có vấn đề gì sao?”
Ô Hành Vân làm như không nghe thấy lời các nàng nói, nhìn chằm chằm vào Cố Dương ở trong viện, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, hóa ra lời đồn là thật…
Từ Nhược Mai hít sâu một hơi, áp chế cảm xúc trong lòng, trầm giọng nói: “Hơn hai mươi năm trước, một nữ tử đột nhiên xuất thế, dùng một môn đao pháp đánh bại vô số cao thủ. Người này chính là truyền nhân của thánh địa Bích Tiêu Cung, mà đao pháp nàng sử dụng là ‘Thần Tiêu Cửu Diệt’.”
Tô Thanh Chỉ quay đầu nhìn Cố Dương, giống như tự nhủ nói: “Nói cách khác, Cố đại ca thật sự là truyền nhân của thánh địa sao?”
Nếu như tin đồn Cố Dương là đệ tử của tứ đại thánh địa trước đó chỉ là lời đồn, hôm nay, hắn sử dụng đao pháp bí truyền của thánh địa, vậy thì chắc chắn đó là sự thật.
Nhưng mà cho dù là Tô Thanh Chỉ, hay là Hàn Mộng Linh, đều không thể lý giải được sự nghiêm trọng của việc liên quan đến thánh địa.
Chỉ có đệ tử môn phái lớn như Ô Hành Vân và Từ Nhược Mai mới hiểu rõ, bốn thánh địa kia, rốt cuộc đại diện cho điều gì.
Tô Thanh Chỉ đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng mờ nhạt xuất hiện sau lưng Cố Dương. Nàng kinh hãi, vừa định lên tiếng nhắc nhở, nhưng đã không còn kịp.
…
“Chết!”
Tần Viễn nhìn Cố Dương gần trong gang tấc, sát ý vẫn giấu kín mới bùng nổ ra, đoản kiếm hẹp dài trong tay, đâm vào sau lưng hắn.
Một kiếm này, hắn nắm chắc đến bảy phần.
Hắn ẩn núp gần Cố Dương hai ngày, cuối cùng tìm được cơ hội tuyệt hảo này, phải một kích tất trúng.
Chỉ cần có thể giết chết người này, cống hiến mà hắn tích cóp từng chút một sẽ đủ, có thể tiến vào tổ đường, được lão tổ chỉ điểm.
Tần Viễn là phó đường chủ Ám Ảnh đường của Tần gia.
Ám Ảnh đường do Tần gia lập nên, chuyên môn thu thập tin tức và ám sát.
Hắn là sát thủ cường đại nhất trong Ám Ảnh đường, trước đó chưa bao giờ sẩy tay.
Lần này đây là gia chủ tự mình truyền mệnh lệnh.
Hắn không biết vì sao gia chủ muốn giết người trẻ tuổi tên Cố Dương này, cũng chưa bao giờ hỏi vì sao.
Tần gia có ơn lớn với hắn, cho dù hắn máu chảy đầu rơi cũng khó có thể báo đáp.
Nhưng mà lúc nhìn thấy mục tiêu, Tần Viễn lại có một trực giác, thực lực của kẻ này cực kỳ đáng sợ, không hề yếu hơn mình.
Cho nên, hắn không tùy tiện ra tay, mà ẩn núp gần đó.
Hắn có phương thức che giấu khí tức đặc thù, dưới Thần Thông cảnh, tuyệt đối không cách nào phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Hai ngày này, Tần Viễn vẫn luôn chờ đợi.
Hiện giờ, cuối cùng hắn đã chờ được.
Uy lực một đao kia của Cố Dương lớn không thể tưởng tượng nổi, nhưng đi kèm với đó, tiêu hao tự nhiên cũng rất lớn. Thêm việc mới vừa rồi đánh bại kẻ địch mạnh, tinh thần thả lỏng, chính là cơ hội tốt ngàn năm có một.
Tần Viễn quyết đoán ra tay!
…
“Chỉ đợi ngươi.”
Trước đó khi mô phỏng, Cố Dương đã biết rõ sau khi đánh bại Dịch Nhất, vị cường giả nhất phẩm thần bí kia sẽ ra tay, cho nên đã sớm đề phòng rồi.
Khi đối phương đến gần hắn trong vòng mười mét, hắn đã phát hiện ra, một đao tụ thế đã lâu, chém ra phía sau.
Khi Tần Viễn phát hiện cương khí hộ thể quanh người Cố Dương vẫn còn tồn tại, trong lòng lập tức kinh hãi.
Sao có thể chứ?
Đây chính là đao pháp cấp bậc Thần Thông cảnh, sau khi đánh ra một đao, sao trong cơ thể hắn vẫn còn sót lại chân nguyên thâm hậu như thế được?
Không phải hắn mới vừa đột phá đến nhất phẩm không lâu sao?
Tần Viễn chỉ thầm kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng đao trong tay không hề dừng lại.
Đối với sát thủ mà nói, tuyệt đối không thể có bất cứ do dự gì.
Sau một khắc, thứ nghênh đón hắn là một thanh đao toàn thân đen kịt.
Đây là việc ngoài ý muốn thứ hai.
Cho dù như thế nào Tần Viễn cũng nghĩ không thông, tại sao phản ứng của hắn lại nhanh như vậy, giống như đã biết trước mình muốn ám sát hắn vậy.
Đánh lén ban đầu, giờ biến thành giao chiến chính diện.
Khi Cố Dương còn toàn thịnh, hắn không hề nắm chắc.
Một đao mới vừa rồi, uy lực thật sự kinh thiên động địa, hắn tuyệt đối không tiếp được.
Nhưng mà, Cố Dương lúc này, sau khi sử dụng một đao, công lực còn có thể sót lại mấy phần?
Tần Viễn vẫn có nắm chắc bốn phần.
Huyết Ảnh Đao Pháp, ra đao nhất định thấy máu. Đây chính là một môn đao pháp được xưng quỷ dị, am hiểu lấy yếu thắng mạnh.
Trong chốc lát, đôi mắt của hắn biến thành màu đỏ sậm, chân nguyên quỷ dị tăng mạnh, sức bật và tốc độ đã vượt qua cực hạn ban đầu.
Tốc độ của lưỡi đao trong tay lại nhanh hơn một phần, để lại một tàn ảnh đỏ sậm dưới ánh mặt trời.
Đây chính là ý nghĩa sâu xa của Huyết Ảnh Đao Pháp, khi ra tay, lấy tàn ảnh mê hoặc đối phương, chỉ cần trong nháy mắt, hắn đã có thể rạch cổ họng đối phương ra, một kích mất mạng.
Hắn đã từng dựa vào đao pháp này ám sát hai gã nhất phẩm.
Vù!
Tần Viễn chợt cảm thấy trước mắt tối sầm lại, một luồng đao ý sắc bén tới cực điểm đánh úp lại, giống như chẻ ý thức của hắn ra thành hai nửa.
“Vù” một tiếng.
Đao ý của hắn, lưỡi đao trong tay, tay cầm đao, còn có…
Cả người hắn, đều bị bổ ra từ giữa, một tách làm hai.
Bên tai truyền đến một giọng nói khinh thường: “Loè loẹt.”
Đoạn Nhạc thức!
Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Tần Viễn, sau đó, hắn đã rơi vào trong bóng tối vô tận.
Một đao kia đúng là chiêu thứ sáu trong Diệt Thần Cửu Thức, Đoạn Nhạc thức, chú trọng khí thế một đao chặt đứt núi cao.
Một đao của Cố Dương chém cường giả nhất phẩm đánh lén kia thành hai nửa, cuối cùng giải quyết hết phiền toái từng quấy nhiễu hắn trong rất nhiều lần mô phỏng.
Lần này thoải mái rồi.