Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 129: Xích Tôn giáo

Chương 129: Xích Tôn giáo
Cố Dương thấy nữ nhân trong ngực đang để đầu óc đâu đâu, dường như đã bị dọa sợ, trong lòng nhịn không được mắng thầm: “Tố chất tâm lý này, ngay cả Thanh Chỉ cũng không bằng.”
Nghĩ đến năm đó… à không đúng, hình như mấy tháng trước, Tô Thanh Chỉ bị sơn tặc bắt, nàng vẫn có thể trở mình đối phó với sơn tặc. So với nàng, xem ra Tô Thanh Chỉ vẫn có dũng khí có mưu trí hơn.
Quả nhiên không nên so sánh người với người.
Mà sau cơn ngây ngẩn ngắn ngủi, cuối cùng Bùi Thiến Lan cũng hiểu rõ tiền căn hậu quả, cũng hiểu được hắn nhầm tưởng mình là nữ nhi của Tĩnh Hải vương.
Khóe miệng nàng giật giật, vừa định giải thích, lại không biết nghĩ đến điều gì, cuối cùng không nói gì cả.
Gò má tựa lên lồng ngực của hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn khiến nàng cảm nhận được loại cảm giác an toàn trước nay chưa bao giờ có.
Lúc này, Bùi Thiến Lan nhắm mắt lại, tạm thời quên đi thù lớn của phụ mẫu, quên hết đi tất cả mọi thứ.
Chỉ hy vọng con đường này không có điểm cuối, có thể cứ như thế này mãi mãi.

Rầm!
Trước tẩm cung thế tử, một bóng người đập vỡ cửa lớn, đập nền nhà lát gạch thành một cái hố.
Người trong hố trèo lên, lau vết máu nơi khóe miệng, nhìn chằm chằm người ở ngoài sân, hoảng sợ hỏi: “Xích Viêm Thần Công, ngươi là thánh tử của Xích Tôn giáo?”
Người ngoài sân mặc một bộ đồ đen kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt tà mị, dùng giọng âm u lạnh lẽo nói: “Không hổ danh là người do Tĩnh Hải vương bồi dưỡng, có thể ép bổn tọa dùng Xích Viêm Thần Công, ngươi cũng có thể lấy đó làm kiêu ngạo.”
Tiêu Nguyệt thấy hắn thừa nhận, trong lòng nặng nề vô cùng.
Xích Tôn giáo là một trong sáu môn phái lớn, có thể nói là tiếng xấu vang xa, cứ cách trăm năm sẽ dấy lên chiến loạn, phát động chiến tranh ở nhân gian.
Mặc dù lần nào cũng sẽ bị trấn áp, nhưng cứ cách mấy chục năm lại tro tàn bùng cháy lần nữa.
Môn phái này làm việc chưa bao giờ nhìn hậu quả, cho dù là chín gia tộc lớn, hay người của năm môn phái lớn, chỉ cần bị bọn họ theo dõi thì đều chắc chắn sẽ chết.
Trận nổi loạn lần trước của Xích Tôn giáo là vào bảy mươi năm trước, nơi bắt nguồn chính là Tĩnh châu.
Lúc ấy, triều đình vì muốn diệt trừ hoàn toàn Xích Tôn giáo, đã giết chết toàn bộ tín đồ của giáo phái này, ngay cả người Tĩnh châu gần như cũng bị giết sạch cả.
Hiện tại người dân Tĩnh châu đều là người từ nơi khác đến, bổ sung dân số vào bản địa.
Bây giờ mới bảy mươi năm trôi qua, Xích Tôn giáo lại xuất hiện, đánh đến tận Tĩnh Hải vương phủ, hơn nữa còn là thánh tử tự mình ra tay.
Ở Xích Tôn giáo, thánh tử là nhân vật lớn xếp hạng trước năm, Xích Viêm Thần Công chính là công pháp đặc trưng của bọn họ.
Người mặc áo choàng đen trước mắt này đã đạt đến nhất phẩm đỉnh phong, chỉ sợ cách Nhất Phẩm bảng không xa. Thực lực hắn quá mạnh, cho dù nàng và Phùng Tử Ngôn liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn.
Lúc này, Vương gia không ở trong phủ, không có ai có thể chống lại hắn.
Thánh tử đó nói: “Hôm nay bổn tọa đến lấy lại thanh thần kiếm đó, chỉ cần giao nó ra, bổn tọa có thể tha cho các ngươi không chết.”
Tiêu Nguyệt nghe thấy lời của hắn thì biết hôm nay không ổn rồi, chỉ đành dùng trường thương trong tay chống đỡ, hơi khó nhọc đứng lên, vung trường thương ngang trước người, gằn từng chữ nói: “Không thể!”
Từ sau khi trở về, thế tử vẫn luôn hôn mê không tỉnh.
Nàng đặc biệt mời lão tiên sinh đó tới, lão tiên sinh nói, sở dĩ thế tử vẫn hôn mê không tỉnh vì thanh kiếm kia, nhưng việc này là phúc hay họa thì vẫn chưa biết được.
Nhưng có một điều là tuyệt đối không được ép buộc lấy thanh thần kiếm này khỏi tay thế tử, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng của hắn.
Thánh tử của Xích Tôn giáo muốn lấy thanh kiếm này chỉ chẳng khác nào muốn lấy mạng của thế tử.
Bây giờ Tiêu Nguyệt chỉ có thể liều chết chiến đấu.
Người khoác áo choàng đen lạnh lùng nói: “Vậy thì ngươi đi chết đi.”
Khí thế của hắn lập tức biến đổi, một luồng khí tức khiến người ta sợ hãi phóng ra.
Nếu đã bị nhận ra thân phận, vậy thì không cần ngụy trang nữa, rốt cuộc lúc này hắn cũng dùng thực lực chân chính.
Cơ thể hắn bất động, cách khoảng không xuất ra một chưởng.
Không khí như bị đốt cháy.
Tiêu Nguyệt cảm thấy có một luồng nhiệt độ cực cao vọt tới giống như một ngọn lửa vô hình.
“A!”
Nàng hét lớn một tiếng, gom góp chân nguyên còn sót lại trong cơ thể, đâm trường thương trong tay ra.
Răng rắc…
Cây thương bạc đi theo nàng hai mươi năm kia gãy thành từng khúc, cả người nàng trong nháy mắt bị châm lửa biến thành một quả cầu lửa.

“Thật độc ác!”
Lúc này, Cố Dương vừa chạy tới, từ xa nhìn thấy cường giả nhất phẩm trấn thủ đại môn bị người ta đánh thành một ngọn lửa, không khỏi tặc lưỡi.
Thực lực của người khoác áo choàng đen kia rất mạnh, là người mà cuộc đời của hắn hiếm khi gặp được.
Mấy cường giả nhất phẩm hắn gặp lúc trước đều vĩnh viễn không thể so sánh với người này.
Ngay cả hắn cũng không nắm chắc được có thể thắng người này.
Thảo nào ở trong mô phỏng, bản thân sẽ rơi vào kết cục bị trọng thương.
Phải biết rằng, hắn còn có sát chiêu Diệt Thần thức, nhưng lại không thể dùng đến.
“Nhưng mà sao ta thấy chân nguyên của người này có chút quen thuộc vậy nhỉ?”
Cố Dương cảm thấy rất kỳ lạ, cẩn thận suy xét, rất nhanh đã nghĩ ra: “Đây không phải là là Xích Dương Công sao? Không đúng, so với Xích Dương Công thì còn mạnh hơn nhiều. Chẳng lẽ đây là bản thăng cấp của Xích Dương Công.”
Trước tam phẩm, thứ mà Cố Dương tu luyện là “Xích Dương Công”, bởi vậy mới quen thuộc với môn công pháp này, có thể nhận ra công pháp mà người khoác áo choàng đen kia tu luyện cực kỳ giống với Xích Dương Công.
“Có nghĩa là Xích Dương Công mà ta tu luyện là một bản bị thiếu, thứ người kia tu luyện mới là bản đầy đủ.”
Cố Dương bỗng chốc bừng tỉnh hiểu ra.
Lúc này, Phượng Tiểu Tiểu đằng sau đã đuổi tới gần. Mặc dù nữ nhân này điên điên khùng khùng, nhưng thực lực thì không thể xem thường, chẳng qua thân pháp hơi kém một chút.
Lấy một chọi hai…
Không đúng, mắt thấy một gã hộ vệ khác của vương phủ cũng sắp không kiên trì nổi, vậy thì phải lấy một chọi ba, hắn không đối phó nổi đâu.
Cho dù như vậy, Cố Dương cũng không hề lo lắng lúng túng chút nào, chỉ bình tĩnh mở hệ thống ra.
Nếu tạm thời đánh không lại, vậy thì tăng thực lực lên một chút trước đã.
[Có sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Một lần sử dụng, tốn năm mươi vạn tiền tài.]
“Có.”

Lúc này, người khoác áo choàng đen cũng nhận ra Cố Dương đã đến, nhưng không để ý lắm, mục tiêu của hắn là thanh thần kiếm kia.
Giáo chủ từng nói, cho dù như thế nào cũng không thể để thanh kiếm này rơi vào tay Ô Thiên Khải, nếu không hắn sẽ trở thành kẻ địch lớn của bản giáo, ngăn cản sự nghiệp vĩ đại của bản giáo.
Cho nên ngay cả Chưởng Kinh trưởng lão cũng được điều động để ngăn cản vị Hoàng Cực Kiếm Thánh trong thành kia.
Nếu không, mấy người bọn họ, một kiếm của người ta cũng không chặn được.
Hắn chắc chắn phải lấy được thanh thần kiếm này, cho dù là kẻ nào chắn đường, hắn cũng sẽ giết chết không hề do dự.
Dù cho có là Cố Dương xuất thân từ thánh địa trong lời đồn thì cũng giết không tha.
Người khoác áo choàng đen đã tập trung tinh thần vào chủ nhân của thanh thần kiếm kia, cũng chính là nhi tử của Ô Thiên Khải. Hắn cất bước đi vào trong, nhưng lại bỗng chốc sợ hãi, bởi lẽ một luồng khí tức hủy diệt khủng bố truyền đến từ phía sau.
“Đây là…?”
Người khoác áo choàng đen đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào nơi phát ra khí tức đó, mà nơi phát ra chính là nam tử vừa chạy đến kia.
Nếu như không có gì bất ngờ thì người này có lẽ là đệ tử thánh địa trong lời đồn kia, Cố Dương.
Vốn dĩ hắn không thèm để ý đến người này, một tên vừa đột phá nhất phẩm, cho dù có truyền thừa thánh địa thì thế nào?
Sự chênh lệch tu vi vẫn còn đó.
“Xích Viêm Thần Công” mà hắn tu luyện cũng là một môn công pháp tuyệt thế. Hắn tự nhủ tuyệt đối sẽ không thua những người trên Nhất Phẩm bảng, sở dĩ thua thì chẳng qua là chưa đủ kinh nghiệm mà thôi. Qua mấy năm nữa, hắn có lòng tin sẽ bước lên được Nhất Phẩm bảng.
Công lực của Cố Dương ít nhất là kém hắn hai mươi năm. Chênh lệch như thế, cũng không phải là thứ mà thiên tài thì có thể bù đắp được.
Nhưng lúc này, khí tức trên người Cố Dương lại khiến hắn cảm nhận được uy hiếp.
Sao có thể như vậy được?
Hắn thật sự không tài nào hiểu được.
Trong lòng người khoác áo choàng đen kia đột nhiên sinh ra một luồng sát khí vô cùng nồng đậm.
Trực giác nói cho hắn biết, tính uy hiếp của tên Cố Dương này còn trên cả Ô Thiên Khải, nếu không nhân lúc này loại bỏ hắn, tương lai sẽ trở thành kẻ địch lớn của bản giáo!Chương 130: Thân thể Vô Cấu
[Hai mươi hai tuổi, tu vi của ngươi đã là nhất phẩm. Lúc ở Cự Dương thành, ngươi đánh bại Dịch Nhất - người đứng đầu Thiên Kiêu bảng, danh chấn thiên hạ.]
[Sau khi ngươi đến Tĩnh châu thành, ngươi nhận lời mời đi đến Tĩnh Hải vương phủ, phát hiện trong vương phủ có mấy vị cường giả nhất phẩm muốn cướp đoạt thanh thần kiếm đó. Thời khắc mấu chốt, ngươi rút đao tương trợ, dựa vào uy năng của Diệt Thần thức, khiến kẻ địch sợ hãi rút lui, cứu thế tử một mạng.]
[Ngươi trở thành ân nhân của Tĩnh Hải vương phủ.]
[Tĩnh Hải vương gấp gáp quay về vương phủ, dựa vào thần kiếm, thành công bước vào Thần Thông cảnh. Lúc đó, một vị cường giả Pháp Lực cảnh thần bí xuất hiện, muốn tập kích hắn, trong thành đột ngột xuất hiện một đường kiếm ý, làm hắn bị thương. ]
[Hai năm sau, ngươi đi theo Tĩnh Hải vương ra trận, đi đến Long Môn đảo, giết chết cường giả Thần Thông cảnh Lôi Hạo chiếm cứ trên đảo, chiếm Tẩy Long trì trên đảo. ]
[Tĩnh Hải vương dẫn ngươi đến Tẩy Long trì, để ngươi tu luyện trong phúc địa này.]
[Một năm sau, ngươi ngộ ra được thức thứ hai của “Thần Tiêu Lục Diệt”, tiêu hao hết năng lượng trong Tẩy Long trì. ]
[Ngươi xuất quan, trở lại Tĩnh châu, phát hiện Tĩnh châu đại loạn, biết được Tĩnh Hải vương bị giết, người dưới trướng chết thảm, mà mấy châu phía nam đều sa vào chiến loạn.]
[Ngươi đang muốn đi vào trong bí cảnh của Thiên Trụ sơn trốn tránh thì thánh tử của Xích Tôn giáo xuất hiện trước mặt ngươi, muốn báo mối thù năm xưa. Ngươi phát hiện hắn đã bước vào Thần Thông cảnh, sau khi chém ra một đao mạnh nhất trong cuộc đời thì bị đánh chết tại chỗ, hưởng thọ hai mươi lăm tuổi.]
Cố Dương xem xong mô phỏng lần này, suýt chút nữa chửi một câu mẹ nó.
Mới hai mươi lăm tuổi đã ngỏm!
Năm mươi vạn đấy, vậy mà chỉ đổi được ba năm ngắn ngủi.
Trái tim hắn sắp nhỏ máu rồi.
An ủi duy nhất chính là lần này đã luyện thành thức thứ hai của “Thần Tiêu Lục Diệt”, cũng không tính là không có thu hoạch gì.
Hơn nữa, cuối cùng hắn cũng biết được lai lịch của những người này, thánh tử của Xích Tôn giáo.
Một trong sáu môn phái lớn, chuyên tạo phản, cứ cách trăm năm sẽ xảy ra một lần như thế.
Chẳng qua chưa có một lần nào thành công, kết cục cuối cùng, hoặc là bị đại quân triều đình tiêu diệt, hoặc là chọc phải người không nên chọc, bị người ta trực tiếp giết chết.
Lần trước, Xích Tôn giáo nổi loạn, chính là bị Trấn Quốc công đương thời trấn áp, vị Trấn Quốc công này, còn có một danh hiệu khác là Trấn Quốc Kiếm Thánh.
Hắn cảm thấy, thế lực này chính là nơi để kiếm thành tựu của nhân vật chính trong thời đại đó, là bàn đạp để nổi danh của người khác.
Nhưng bàn về trình độ hung ác tàn nhẫn, Xích Tôn giáo hoàn toàn xứng đáng đứng đáng đầu trong sáu môn phái lớn, mỗi lần phát động phản loạn đều sẽ cuốn theo vô số nơi.
Ngàn năm đến nay không biết có bao thế gia vừa và nhỏ bị tiêu diệt trong tay Xích Tôn giáo này.
Thế lực này mỗi lần xuất hiện đều sẽ dấy lên một trận tinh phong huyết vũ của trong thiên hạ, khiến mấy cường giả Thần Thông cảnh ngã xuống cũng là chuyện thường.
Mấy năm sau, tên thánh tử trước mắt này sẽ đạt đến Thần Thông cảnh, càng khỏi phải nhắc đến giáo chủ của hắn.
Không dễ trêu chọc.
[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]
[Một, cảnh giới võ đạo năm hai mươi lăm tuổi.]
[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm hai mươi lăm tuổi.]
[Ba, trí tuệ nhân sinh năm hai mươi lăm tuổi.]
Cố Dương quyết đoán chọn hai.
Ngay tức khắc, trong đầu hắn xuất hiện một trận sấm sét ầm ầm, chân nguyên trong cơ thể trở nên cuồng bạo, một luồng sức mạnh có tính hủy diệt chấn động mở ra.
Thức thứ hai “Thần Tiêu Lục Diệt”, Lôi Đình Chu Diệt!
“Không ổn rồi!”
Cố Dương cảm nhận được chân nguyên trong cơ thể không đủ để xuất ra một chiêu này, nếu cưỡng chế sử dụng, kẻ địch còn chưa ngỏm, hắn đã ngỏm trước rồi.
Hắn nhận ra chắc chắn là do ở trong mô phỏng, cơ thể hắn sau khi trải qua cải tạo trong Tẩy Long trì mới có thể xuất ra một thức này.
Đối với hắn hiện tại mà nói, cường độ của một thức này quá sức, cơ thể hắn không chịu nổi sức mạnh cuồng bạo như vậy.
Cố Dương lập tức khống chế Hủy Diệt Lôi Đình kia trong đầu, khiến nó bình ổn lại, chân nguyên trong cơ thể cũng khôi phục lại.
Đúng lúc này, một luồng sát khí đáng sợ khóa chặt lấy hắn.
Ngọn nguồn của sát khí chính là người khoác áo choàng đen vừa thoải mái đánh bại cường giả nhất phẩm của Vương phủ kia. Giờ phút này, hắn đột nhiên nhìn chòng chọc vào Cố Dương.
“Hết cách rồi.”
Cố Dương cắn răng, quyết đoán dùng cơ hội mô phỏng một lần cuối cùng.
Lúc này, hắn không thể do dự nữa.
[…Ngươi rút đao tương trợ, dùng thái độ đồng quy vu tận, khiến người mặc áo choàng đen hoảng sợ rút lui, cứu thế tử một mạng.]
[Ngươi thành ân nhân của Tĩnh Hải vương phủ.]
[Tĩnh Hải vương hay tin chạy về vương phủ, dựa vào thanh thần kiếm kia, bước vào Thần Thông cảnh…]
[Hai năm sau, ngươi đi theo đội quân của Tĩnh Hải vương, đánh chết Lôi Hạo ở Long Môn đảo…]
[Ngươi nhờ vào Tẩy Long Trì, nâng cao thể chất.]
[Mười tháng sau, ngươi xuất quan, dẫn theo đám người Tô Thanh Chỉ đi vào bí cảnh Thiên Trụ sơn.]
[...]
[Hai mươi tám năm sau, Thiên Nhân cảnh ở ngoại giới đại chiến, cửa vào bí cảnh bị phá hủy. Các ngươi chạy khỏi cấm chế, không lâu sau bị đệ tử Vạn Tượng môn phát hiện, bị một vị cường giả Pháp Lực cảnh truy sát, cuối cùng bị giết chết ở biên giới Nam Hải, hưởng thọ năm mươi ba tuổi.]
Cố Dương nhanh chóng đảo qua nội dung của lần mô phỏng này, nhìn thấy mấy chữ hưởng thọ năm mươi ba tuổi, cuối cùng thở phào một hơi.
Trước đó tìm cách trốn tránh nhiều nguy hiểm như vậy, cuối cùng cũng có được lợi ích cao nhất.
[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong số những điều dưới đây.]
[Một, cảnh giới võ đạo năm năm mươi ba tuổi.]
[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm năm mươi ba tuổi.]
[Ba, trí tuệ nhân sinh năm năm mươi ba tuổi.]
“Chọn một.”
Ầm ầm!
Lần này, hắn cảm thấy cơ thể như bị một luồng sức mạnh vô hình xé rách từng đoạn, đau đớn bất ngờ không kịp đề phòng khiến hắn suýt nữa đã hô ra tiếng.
Cố Dương cảm thấy mình giống như là đang bị một chiếc xe tải lớn cán qua cán lại mười mấy vòng, bắp thịt và xương cốt đều nát vụn hoàn toàn, quả thật vô cùng đau đớn.
Đau đớn cực hạn qua đi, một loại cảm giác tê ngứa khó mà hình dung được lại xuất hiện. Cơ thể hắn bị nghiền nát, sau đó tự động liền lại, cái loại ngứa ngáy cào tim cào phổi đó khiến hắn dục tiên dục tử.

Bùi Thiến Lan lúc này đã giãy khỏi lồng ngực hắn từ lâu, đứng bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo của hắn, tỏ vẻ lo lắng, lại không biết làm sao cho phải.
Nàng hoàn toàn không biết rốt cuộc trên người Cố Dương đã xảy ra chuyện gì.
Chốc chốc khiến người ta sợ hết hồn.
Chốc chốc khí tức bành trướng, dáng vẻ lại vô cùng đau đớn.
Nàng muốn giúp đỡ, lại không biết làm thế nào, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông.

“Đây là...”
Người khoác áo choàng đen vừa định ra tay, nhưng lại cảm ứng được sự biến hóa của cơ thể Cố Dương, đồng tử co rụt lại, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Thân thể Vô Cấu!
Không ngờ hắn lại ngưng kết thân thể Vô Cấu ngay lúc này.
Với kiến thức của người khoác áo choàng đen, tất nhiên hắn biết sự biến hóa của cơ thể Cố Dương lúc này có ý nghĩa gì.
Nhưng sao có thể xảy ra chuyện này được?
Điều kiện quan trọng nhất khi nhất phẩm đỉnh phong muốn vượt qua ngưỡng cửa để đạt được Thần Thông chính là rèn luyện cơ thể không ngừng nghỉ, cho đến lúc chuyển hóa thành thân thể Vô Cấu.
Đây là một cửa ải mà bất cứ ai muốn bước vào Thần Thông cảnh nào đều phải trải qua, cũng là cửa ải khó khăn nhất.
Không biết có bao nhiêu nhất phẩm đỉnh phong bị kẹt lại ở bước này, mấy mươi năm cũng không thể nào tôi luyện cơ thể đến trình độ không nhiễm bụi trần.
Cái tên Cố Dương này mới đột phá đến nhất phẩm mới bao lâu chứ?
Cho dù hắn tích lũy thâm hậu, công pháp huyền bí, nhưng hắn cách nhất phẩm đỉnh phong còn rất xa, sao có thể luyện thành thân thể Vô Cấu?
Trong lời đồn có mấy thứ thiên địa dị bảo có thể giúp con người gột đi xác phàm, trở về tiên thiên.
Trong giáo bọn họ cũng có dị bảo như thế.
Ngoài thứ đó ra, mấy môn phái lớn khác và chín gia tộc lớn cũng có thứ tương tự, đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất để mấy thế lực lớn này truyền thừa đời đời.
Chẳng qua những dị bảo này xuất hiện cực kỳ ít, một trăm năm cũng không chưa chắc đã ngưng tụ được một phần, vì vậy số lượng cường giả Thần Thông cảnh mới hạn chế.
Trong Xích Tôn giáo cũng tương tự, muốn có được dị bảo như vậy, chỉ có lập được công lớn.
Nếu lần này hắn có thể đoạt được thanh thần kiếm kia, nói không chừng có thể được sư tôn ban thưởng, có cơ hội được gột bỏ xác phàm.
Vấn đề là cho dù Cố Dương sở hữu dị bảo như vậy thì cũng tuyệt đối không thể ở trong thời gian ngắn đạt được thân thể Vô Cấu, bởi lẽ dị bảo cũng không phải là thượng cổ tiên đan trong truyền thuyết.
Trong chốc lát, người khoác áo choàng đen nghĩ mình hoa mắt nhìn nhầm thôi.
Nhưng chính vào lúc hắn ngây người lại cho Cố Dương một cơ hội.
Ngay sau khi tất cả tê ngứa biến mất, Cố Dương cảm thấy khỏe khoắn tới mức trước nay chưa từng có, nội thương trước kia và một số ẩn tật khó phát hiện đều đã khỏi hẳn.
Hơn nữa, dường như hắn còn thức tỉnh một chút “dị năng”.
Hắn có thể khống chế sự sinh trưởng của tóc, móng tay, cho dù là nhanh hơn hay là chậm lại.
Bị thương cũng có thể nhanh chóng lành lại.
Hắn của hiện tại thật sự đã trở thành một “siêu nhân”, gần như có thể khống chế thân thể, bao gồm xương cốt nội tạng, mạch máu, hệ thống bạch huyết, thậm chí là nội tiết tố một trăm phần trăm!
Cố Dương sinh ra một loại cảm giác mình cách Thần Thông cảnh gần trong gang tấc.
Nhưng mà đó chỉ là cảm giác mà thôi. Cách “gang tấc” đó phải cần thời gian dài dằng dặc để vượt qua.
Bởi vì thứ hắn tu luyện là “Phượng Vũ Cửu Thiên”, cho dù đến nhất phẩm đỉnh phong cũng phải niết bàn trùng sinh, tu luyện lại từ đầu mới có thể vượt qua cửa ải đó.
Cố Dương nhìn người khoác áo choàng đen cách đó không xa, mỉm cười: “Ta đã chuẩn bị xong, ngươi thì sao?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất