Chương 133: Sắc trời đã tối
Cố Dương không nghỉ ngơi mà ngồi ở trong viện, vừa thưởng trăng, vừa tiêu hóa thu hoạch của hai lần mô phỏng hôm nay.
Trong hai lần mô phỏng này, chắc chắn thu hoạch lớn nhất chính là bước đầu rèn luyện ra thân thể Vô Cấu.
Không ngờ rằng trên Long Môn đảo kia lại còn có thứ tốt như vậy.
Giai đoạn đầu tiên của Thần Thông cảnh tên là Kim Thân cảnh, có thể thấy được tầm quan trọng của việc rèn luyện thân thể, chỉ có luyện thành thân thể Vô Cấu trước, sau đó mới có thể thừa nhận nhịp cầu nối thông thiên địa, thiên địa nguyên khí điên cuồng tẩy rửa thân thể, từ đó đúc thành Kim Thân.
Hiện giờ, hắn bước đầu rèn luyện ra thân thể Vô Cấu, tương đương với việc dựng lên trụ cột vô cùng kiên cố, về sau khi đột phá đến Thần Thông cảnh sẽ càng thêm thuận lợi.
Không chỉ như vậy còn có một lợi ích trước mắt.
Thân thể Vô Cấu cũng tăng sức chiến đấu lên cực kỳ cao.
Cố Dương đang nghĩ, chợt nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đang đến gần, hơi giật mình, nên đứng dậy đi ra ngoài, trêu chọc nói: “Ngươi đặc biệt đến cảm ơn ta sao?”
Quả nhiên nữ nhân bên ngoài bị dọa sợ nhảy dựng lên.
Nhưng mà nàng vẫn không nói gì, thị nữ sau lưng lại kích động trước kêu lên: “Cố công tử…”
Cố Dương nhìn sang, thấy là thị nữ đánh xe ngựa ngày đó, nói: “Xin chào.”
Xuân Đào kích động nói: “Nghe nói lại là ngươi cứu được phu nhân và thế tử…”
Cố Dương đã nghe những lời cảm ơn như vậy đến chai tai, hai cường giả nhất phẩm, đến quản gia, lại thêm hộ vệ trên đường, ngay cả thị nữ và nô bộc hầu hạ trong viện đều nói lời cảm ơn.
Chỉ có nữ nhân trước mắt này chưa từng nói một lời cảm ơn.
Cố Dương nói: “Chỉ có điều dường như có vài người không hề coi đây là chuyện quan trọng.”
“Hả?” Xuân Đào nghe nói như thế, không biết phải làm sao, còn tưởng rằng Cố Dương ở trong phủ bị lờ đi, cho nên tức giận.
“Xuân Đào!”
Lúc này, giọng nói hơi nghiêm khắc của phu nhân truyền đến. Nàng lập tức ý thức được mình thất lễ, nhưng điều càng khiến cho nàng kinh hãi chính là phu nhân chưa từng nghiêm khắc như vậy.
Nàng lui ra sau, không dám lên tiếng nữa.
Bùi Thiến Lan hạ thấp người thi lễ, nói: “Ơn cứu mạng hai lần của công tử, tiểu nữ tử suốt đời khó quên.”
Xuân Đào ở đằng sau nhìn phu nhân nhà mình, miệng càng há to.
Dưới ánh sáng đèn lồng trong tay chiếu rọi, đôi mắt phu nhân gợn sóng nước, hiện lên vẻ sáng chói mà nàng chưa từng thấy.
Sắc mặt Xuân Đào dần dần trở nên trắng bệch, trong mắt cũng lộ vẻ hoảng sợ.
Mới vừa rồi phu nhân dùng lễ là lễ của nữ tử chưa chồng, chứ không phải là lễ của phụ nhân đã gả.
Hơn nữa, nàng còn tự xưng là tiểu nữ tử…
Xuân Đào là đại nha hoàn đắc lực nhất bên người Bùi Thiến Lan, trong phủ có địa vị cực cao, mặc dù nàng không quá thông minh, bình thường đã nhìn quen đầy tớ đấu đá nhau, cũng hiểu được suy đoán lòng người.
Nàng cũng không mù, tâm tư của phu nhân, sao không nhìn ra được.
Làm sao bây giờ.
Lần này, Xuân Đào thật sự luống cuống tay chân, đây là chuyện lớn đó.
Cố Dương lại không biết lễ tiết trong quý tộc nhà cao cửa rộng này, thấy thái độ của nàng không tệ, nên không làm khó nàng nữa, nói: “Thật ra thực lực của ngươi không tệ, nhưng mà thiếu kinh nghiệm chiến đấu với người khác…”
“Tiểu… tiểu thư, sắc… sắc trời đã muộn, cần phải trở về.”
Xuân Đào hơi nơm nớp lo sợ cắt lời Cố Dương, nhắc nhở.
Bùi Thiến Lan nghe được xưng hô của nàng, trong lòng vốn buông lỏng, sau đó trên mặt nóng bừng lên, biết rõ đã bị thị nữ thiếp thân này nhìn thấu tâm tư.
Nàng lại hạ thấp người thi lễ, cáo từ Cố Dương.
Trên đường về, Xuân Đào đầy tâm sự, mấy lần đều muốn nói lại thôi.
Mãi cho đến sau khi trở lại trong phòng, Bùi Thiến Lan cuối cùng mở miệng: “Chuyện hôm nay không được nói cho bất cứ kẻ nào. Ngươi yên tâm, ta biết thân phận của mình, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện khiến vương phủ nhục nhã …”
Xuân Đào nhìn thoáng qua gương mặt bình tĩnh đến cực điểm của nàng, đột nhiên trong lòng chua xót, kêu lên một tiếng: “Phu nhân…”
Không có ai rõ hơn nàng, vị vương phi này mấy năm nay sống như thế nào.
Từ khi thành hôn đến nay, vương gia chưa từng bước vào đây một bước, ngay cả là đêm tân hôn cũng không hề.
Thậm chí trước khi thành hôn, vương gia cũng chưa từng đến gặp nàng.
Đó vốn không phải là phu thê.
Nhưng mà ở trong mắt người khác, nàng chính là vương phi, chỉ cần một ngày nàng vẫn là vương phi, tất cả hành động đều đại diện cho toàn bộ Tĩnh Hải vương phủ.
Phu nhân, thật sự quá khổ…
…
Thoáng cái, năm ngày đã qua.
Cố Dương vẫn luôn ở trong vương phủ, hắn đã sớm kêu người của vương phủ gửi lời nhắn cho đám người Tô Thanh Chỉ, bảo các nàng đừng lo lắng.
Vì để tránh nguy hiểm, hắn không để các nàng cùng tới đây chứ cũng không hoàn toàn vì lo lắng cho tâm trạng của Ô Hành Vân.
Ngày thứ sáu, cuối cùng Cố Dương thu được một tin tức tốt.
Có người bằng lòng tiếp nhận hiệu buôn Tiền thị, tổng cộng bán được năm trăm vạn lượng.
Còn cao hơn dự đoán lúc trước một trăm năm mươi vạn.
Quả nhiên, lưng dựa cây to thì bóng mát. Hiện giờ, toàn bộ Tĩnh châu thành đều biết rõ hắn là ân nhân cứu mạng của thế tử Tĩnh Hải vương, cho nên không dám tùy tiện ép giá.
Nói không chừng người mua còn tăng giá lên.
Tự dưng được thêm một trăm năm mươi vạn, tương đương với cơ hội mô phỏng ba lượt.
Đây chính là đầu tư ít mà thu lợi nhiều.
Sau đó là việc bàn giao.
Cố Dương tìm một chỗ gần vương phủ tiến hành bàn giao với người mua, tiêu tốn thời gian nửa ngày, cuối cùng hoàn thành xong giao dịch giá trị năm trăm vạn này.
Hắn yêu cầu đối phương đưa vàng, tròn năm vạn lượng.
Trước mắt, tỷ lệ đổi vàng bạc của quốc gia chính là một trăm đổi một.
Dưới sự trợ giúp của hộ vệ vương phủ, hắn chuyển năm vạn lượng vàng này về trong viện hắn đang ở.
Đám người này vừa đi, Cố Dương lập tức nạp toàn bộ số vàng này, số dư nhanh chóng biến thành năm trăm vạn, hắn lập tức cảm thấy đủ tự tin.
Số tiền này đủ để hắn tiến hành mười lần mô phỏng, nâng cao thực lực lên một hai cấp bậc.
Ai cũng nói tiền mang lại sự can đảm cho anh hùng, lời này không hề sai chút nào.
Về phần số vàng này mất tích khó hiểu có thể khiến người khác hoài nghi hay không, hắn không để trong lòng.
Khi đến cấp bậc hiện giờ, hắn đã không quan tâm chút phiền toái nhỏ này.
Người khác biết thì sao?
Kế tiếp chỉ cần chờ Tĩnh Hải vương trở về, xem hắn có thể cho mình kinh hỉ hay không.
Phải nói Tĩnh Hải vương thật sự rộng lượng, Hóa Long trì trên Long Môn đảo kia có thể khiến cho người ta rèn luyện ra thân thể Vô Cấu, cơ hội như vậy mà lại tặng cho hắn.
Hiển nhiên là vì để báo đáp ân tình đã cứu nhi tử và nữ nhi của hắn hai lần.
Cố Dương mở hệ thống ra, chuẩn bị mô phỏng một lần trước.
Dựa theo kinh nghiệm trước kia, khi được số tiền lớn như vậy, hắn nhất định sẽ gặp phải phiền toái cực kỳ lớn.
Đúng lúc này, hắn cảm ứng được gì đó, vội cầm Phượng Vũ đao ở bên cạnh lên, nói: “Ai?”
Bên ngoài vang lên một giọng nữ: “Tào gia, Như Cầm, cầu kiến Cố công tử.”
Tào gia?
Hóa ra là nàng.
Mới vừa rồi Cố Dương đã cảm thấy khí tức người này hơi quen thuộc, nghe nàng tự giới thiệu, cuối cùng nhớ tới người đã từng gặp khi ở Trung châu thành. Lúc ấy, nàng ở bên cạnh Tào Y Y, chắc là trưởng bối của Tào Y Y.
Mặc dù lúc ấy không thấy mặt, nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ sóng chân nguyên của đối phương.
Dù sao đây cũng là cường giả nhất phẩm.
Nhưng mà sao nàng lại chạy đến Tĩnh châu cầu kiến mình chứ?
Cho dù nàng xuất hiện ở Tĩnh châu hay dùng hai từ cầu kiến đều quá mức hiếm thấy.
Cố Dương tò mò, mở cửa ra.
Ngoài cửa là một vị phụ nhân, rất khó đoán tuổi của nàng, có thể là hơn hai mươi, cũng có thể là ba bốn mươi tuổi. Sau khi đến nhất phẩm, muốn đoán được số tuổi thật thì chẳng dễ dàng gì.
Hắn đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”
Như Cầm nhìn Cố Dương trước mắt, tâm trạng phức tạp lạ thường.
Nàng vẫn còn nhớ rõ lần trước khi ở Trung châu, hắn vẫn chỉ là nhị phẩm mà thôi, trong hai tháng ngắn ngủi, hắn đã bước vào nhất phẩm, đứng cùng trên một đường thẳng với mình.
Chẳng mấy chốc, nàng đã điều chỉnh xong tâm trạng, nói đến chuyện chính: “Lần này ta đến đây là muốn cầu khẩn Cố công tử cứu tính mạng Y Y.”
Cái quái gì đấy?
Cố Dương còn tưởng lỗ tai mình có vấn đề.
Nàng ngàn dặm xa xôi chạy đến Tĩnh châu chính là vì nhờ mình đi cứu Tào Y Y?
Việc này sao mà vớ vẩn như vậy chứ.
Nàng dựa vào cái gì cảm thấy mình sẽ bằng lòng đi cứu người?
Hơn nữa tại sao nàng lại cảm thấy mình có thể cứu được Tào Y Y?
Giữa hắn và Tào Y Y từng có xích mích rất lớn, đối với Tào Y Y mà nói, bản thân hắn là kẻ thù của nàng cũng không ngoa.
“Xin lỗi…”
“Nếu công tử bằng lòng giúp đỡ, Tào gia tình nguyện ra hai trăm vạn lượng làm thù lao.”
“…Thứ cho ta…”
“Ba trăm vạn lượng!”
“Không thể…”
“Năm trăm vạn, Tào gia có thể lấy ra nhiều nhất từng đó tiền mặt.”
“Thật ra giữa ta và Tào cô nương cũng có chút giao tình, để ta cân nhắc một chút.”