Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 135: Thiên Nhân

Chương 135: Thiên Nhân
“Phong ấn trên Phượng Vũ đao?”
Cố Dương nghe đến đó thì rốt cuộc cũng có hứng thú, cầm Phượng Vũ đao trong tay lên, nói: “Ngươi nhận ra thanh đao này?”
Cao Phàm không trả lời luôn, mà thay đổi chủ đề: “Công tử cũng biết, thần binh thiên hạ chia thành nhiều loại, giống như là giữa nhất phẩm cũng có phân chia cao thấp.”
Cố Dương thấy hắn nói thẳng thắn, cười nói: “À, vậy ngươi xem trong nhất phẩm ta thuộc về cấp độ nào?”
“Trong nhất phẩm, dựa theo chiến lực, có thể chia làm năm cấp độ, thấp nhất là người mới vào nhất phẩm.”
“Hạng hai là nhất phẩm nhiều năm.”
“Tiếp theo là nhất phẩm đỉnh phong.”
“Tiếp theo nữa là từ hạng hai mươi đổ lên trong Nhất Phẩm bảng.”
“Cao cấp nhất là từ hạng mười đổ lên trong Nhất Phẩm bảng.”
“Chiến lực giữa năm cấp bậc này có chênh lệch rõ ràng, mà đương nhiên đây là một kiểu phân chia không rõ ràng. Giữa từng cấp độ, thực lực cũng có chút khác biệt.”
Sau khi hắn nói xong mới bắt đầu đánh giá thực lực của Cố Dương: “Đương nhiên kỳ tài ngút trời như công tử và Dịch Nhất, mới vừa vào nhất phẩm đã có thể nắm giữa sát chiêu của Thần Thông cảnh, chiến lực vượt xa cấp độ đầu tiên.”
“Thực lực hiện giờ của công tử đại khái ở loại thứ ba.”
Ánh mắt Cố Dương nhìn hắn lập tức có khác biệt, hắn liệt kê những võ giả nhất phẩm trước đó mình đã gặp phải, dựa theo phương thức này để phân chia, quả nhiên trở nên rõ ràng.
Ví như Hình Côn trước đó chết trên tay hắn, còn có cường giả nhất phẩm của Lâm gia kia, chắc thuộc về loại thứ nhất.
Dịch Nhất vừa đột phá xong và sát thủ ở Cự Dương thành kia, còn có hai hộ vệ trong Tĩnh Hải vương phủ thì ở cấp độ thứ hai.
Nhất phẩm bên cạnh Sở Tích Nguyệt, hay Như Cầm của Tào gia, còn có thánh tử Xích Tôn giáo thì thuộc về loại thứ ba.
Kế tiếp, cường giả nhất phẩm do Thẩm gia phái tới chắc là cấp bốn.
Hừ, Thẩm gia đúng là coi trọng hắn, không ngờ lại phái một cường giả trên Nhất Phẩm bảng đến truy sát hắn.
“Xin nhận chỉ dạy.”
Cố Dương chắp tay nói, có thể phân chia cảnh giới nhất phẩm ra kỹ càng như vậy, Cao Phàm này tuyệt đối không đơn giản.
Tri thức như vậy, ngay cả Từ Nhược Mai và Ô Hành Vân xuất thân danh môn cũng không biết.
Đương nhiên đây là vì cảnh giới của bọn họ chưa tới, chưa cần biết rõ chuyện này.
Những kiến thức này rất quan trọng đối với hắn, giúp hắn có thể biết rõ ràng được vị trí thực lực của bản thân, bên cố gắng theo phương hướng nào.
Cao Phàm nheo mắt lại, dường như hơi hưởng thụ, tiếp tục nói: “Đều là nhất phẩm, sở dĩ sẽ có chênh lệch to lớn như thế là vì công pháp tu luyện, nền móng do bản thân tạo nên, còn có trình độ cao thấp của võ kỹ tập luyện tạo thành.”
“Những nhất phẩm này phần lớn đều không có duyên với Thần Thông cảnh, chỉ có người lên Nhất Phẩm bảng mới có vài phần hy vọng, nhưng công tử thì khác. Thứ ngươi tu luyện là công pháp tuyệt thế, lại bước đầu có thành tựu thân thể Vô Cấu, đến Thần Thông cảnh gần như là chuyện nước chảy thành sông.”
Trong lòng Cố Dương kinh ngạc hơn rồi, hắn còn có thể nhìn ra cái này hả?
Tiếp theo, Cao Phàm lại kéo đề tài về: “Mà thần binh cũng giống vậy. Trong thiên hạ, thần binh cao cấp nhất tổng cộng có hai mươi mốt món, trong đó có mười món là kiếm, công tử đoán thử xem là mười món nào?”
Cố Dương thoáng nghĩ: “Ngươi đang nói là mười vị Kiếm Thánh kia?”
Đại Chu có tổng cộng mười vị Kiếm Thánh, tất cả đều là Thần Thông cảnh.
Bọn họ có xuất thân không giống nhau, phần lớn đều không thuộc về sáu môn phái lớn và chín danh gia vọng tộc, thậm chí có không ít người xuất thân nhà nghèo, đây là một chuyện tương đối thần kỳ.
Đương nhiên có thể được gọi là Kiếm Thánh là bởi vì kiếm pháp đã đạt đến mức độ không thể tưởng tượng nổi, tung hoành thiên hạ, không đâu địch nổi.
Nhưng mà cùng một thời đại lại có mười vị Kiếm Thánh, danh xưng này không khỏi hơi tràn lan.
“Không sai.”
Cao Phàm gật đầu nói: “Sở dĩ Kiếm Thánh được gọi là Kiếm Thánh chính bởi vì kiếm họ cầm trong tay đều là thần binh cao nhất từ thượng cổ lưu truyền đến nay. Thần binh trong tay, bằng Pháp Lực cảnh đã có thể đánh một trận với lão quái vật Bất Lậu cảnh.”
Từ trong giọng điệu của hắn, Cố Dương nghe được một chút hâm mộ.
Hắn cũng hiểu được, hóa ra sẽ có nhiều Kiếm Thánh như thế, không phải bởi vì là kỳ tài kiếm đạo nghịch thiên, mấu chốt là do thanh kiếm trong tay bọn họ.
“Danh hào Kiếm Thánh có liên quan đến kiếm trong tay họ. Trong tay Tu La Kiếm Thánh, chính là Tu La thần binh, trong tay Trấn Quốc Kiếm Thánh chính là Trấn Quốc thần kiếm…”
Cố Dương nghe đến đó, đột nhiên thoáng nghĩ, trong bí cảnh ở Thiên Trụ sơn có một thanh Băng Phách thần kiếm, có phải về sau Tô Thanh Chỉ đến Thần Thông cảnh cũng sẽ được người coi là Băng Phách Kiếm Thánh hay không?
Lúc này, cuối cùng Cao Phàm cũng trở lại chủ đề ban đầu: “Phượng Vũ đao trong tay công tử vốn là chí bảo gia truyền của Cố gia Thần Đô, cũng là một món thần binh tối cao. Tổ tiên Cố gia năm đó bằng vào đao này gây dựng nên danh hào vô địch, gần như khiến Cố gia trở thành danh gia vọng tộc thứ mười một trong thiên hạ.”
“Đáng tiếc, người đó chọc phải một vị Thiên Nhân, cuối cùng rơi vào tình cảnh bản thân trọng thương, Phượng Vũ đao cũng bị phong ấn. Từ đó về sau, Phượng Vũ đao chỉ là một cục sắt bình thường, không cách nào lộ ra vẻ sắc bén xưa kia.”
Cố Dương không ngờ rằng đằng sau thanh Phượng Vũ đao này còn có một câu chuyện cũ như vậy.
Hắn nói: “Đã là phong ấn của Thiên Nhân, vậy muốn giải trừ, chỉ sợ khó như lên trời.”
Cao Phàm vốn lắc đầu, sau đó lại gật đầu, nói: “Nói khó cũng khó, nói không khó cũng không khó.”
“Xin chỉ giáo?”
“Cởi chuông còn cần người buộc chuông, muốn giải trừ phong ấn của Phượng Vũ đao này thì tìm người phong ấn lúc trước là được.”
“…”
Người ta là Thiên Nhân cảnh đó! Nói không hề khoa trương, hiện giờ người đó chính là cường giả đỉnh cao nhất của chuỗi thực vật trong thế giới này.
Hắn mới chỉ là nhất phẩm mà thôi, đi tìm người ta hỗ trợ, với tới được sao?
Vậy thì chẳng khác nào một người bình thường đến tìm hắn, bảo hắn sửa chữa lại một thanh đao đã từng bị hắn bẻ gẫy vậy. Không nói đến việc người này có gặp hắn hay không, cho dù gặp được, nói ra yêu cầu như vậy, người này cũng sẽ không thèm để ý.
Đổi lại là người tính tình hung tàn một chút, có khi còn làm thịt ngươi ngay tại chỗ.
Dường như Cao Phàm nhìn ra vẻ bất mãn của hắn, giải thích: “Vị Thiên Nhân kia ở ngay Thần Đô, muốn gặp hắn thì chỉ cần đạt được một điều kiện là có thể. Hơn nữa, muốn hắn ra tay, cũng chỉ cần giúp đỡ hoàn thành một chuyện là được.”
Nói đến đây, hắn lại ngừng lại, không nói tiếp.
Cố Dương hiểu được ý của hắn, nhìn Phùng Thiên Tứ ở bên cạnh, hỏi: “Ngươi tu luyện công pháp gì? Dùng vũ khí gì?”
Sau khi vào cửa, Phùng Thiên Tứ đã lộ ra vẻ vô cùng mất tự nhiên, nhìn sư phụ bình thường không biết điều chậm rãi nói chuyện ở trước mặt Cố Dương, bình luận về cường giả nhất phẩm mà ngây người.
Lúc này, nghe thấy Cố Dương hỏi, hắn lập tức khẩn trương: “Thứ mà ta… tu luyện chính là ‘Hỗn Nguyên Công’, thứ mà ta sử dụng… sử dụng chính là đao.”
Cố Dương cười nói: “Vậy thì ta sẽ truyền cho ngươi một môn ‘Hỗn Nguyên Vô Cực Công’ được không?”
Phùng Thiên Tứ nghe xong mà như thể nhận được một cái bánh từ trên trời rớt xuống, trong lòng vô cùng mừng rỡ.
“Hỗn Nguyên Công” và “Huyền Nguyên Công” tương tự nhau, đều là công pháp tương đối cơ bản, nghe nói được truyền từ Đạo môn, môn công pháp này chỉ có thể tu luyện đến tầng thứ tư là cao nhất mà thôi.
Mà “Hỗn Nguyên Vô Cực Công” là bản thăng cấp của “Hỗn Nguyên Công”, là công pháp chân truyền của Đạo môn để đột phá Thần Thông cảnh, có thể nói là thích hợp nhất với hắn.
Cao Phàm thấy tên đồ đệ này ngây ngốc đứng ở đó, cười mắng: “Còn không mau cảm ơn Cố công tử.”
Phùng Thiên Tứ vội vàng khom người: “Đa tạ Cố công tử truyền công.”
Cố Dương đã mô phỏng nhiều lần, cho nên tính ra cũng tích lũy không dưới mười môn công pháp đẳng cấp như này. Hắn lại hỏi: “Nếu là đao pháp, ngươi muốn học môn nào?”
Phùng Thiên Tứ vốn hơi choáng váng, hiện giờ lại bị một cái bánh nện lên đầu, nhất thời kích động đến không biết làm thế nào cho phải.
Cao Phàm thấy dáng vẻ không có tiền đồ của hắn thì giận đến mức không có chỗ xả: “Cố công tử hỏi ngươi đó, nhanh lên đi.”
Bị sư phụ mắng, Phùng Thiên Tứ đột nhiên trở nên linh hoạt hơn: “Vãn bối muốn học ‘Diệt Thần Cửu Thức’!”
Tiểu tử này, dã tâm không hề nhỏ.
Trong nhiều môn đao pháp mà hắn đang nắm giữ, “Diệt Thần Cửu Thức” rất gần với “Thần Tiêu Lục Diệt”.
Cố Dương cười nói: “Ta có thể truyền cho ngươi sáu chiêu phía trước, ba chiêu phía sau vô cùng nguy hiểm, cũng đừng học.”
Lúc này đây, Phùng Thiên Tứ không cần sư phụ nhắc nhở đã vái lạy: “Đa tạ Cố công tử.”
Cố Dương nói: “Mấy ngày nay ngươi ở lại, ta truyền cho ngươi “Hỗn Nguyên Vô Cực Công” và chiêu đầu tiên của “Diệt Thần Cửu Thức”. Chờ khi nào ngươi luyện thành chiêu thứ nhất rồi hãy tới tìm ta, ta truyền cho ngươi chiêu thứ hai.”
Ý ở mặt chữ là không cho hắn đi theo bên cạnh mình.
Thứ nhất, Cố Dương không có nhiều tinh lực như vậy.
Thứ hai, đi theo bên cạnh hắn sẽ rất nguy hiểm.
“Vâng.”
Phùng Thiên Tứ nói xong, đứng thẳng dậy, đứng sau lưng sư phụ.
Cao Phàm chắp tay khen: “Cố công tử cao thượng.”
Lời này thật sự xuất phát từ đáy lòng, lúc ấy hắn thu nhận đệ tử này chỉ thuận tay mà thôi.
Ai biết tiểu tử này người thì hồ đồ, nhưng tư chất lại cực kỳ cao, riêng môn “Hỗn Nguyên Công” cơ bản nhất thì trong mười năm đã tu luyện đến cảnh giới tứ phẩm.
Giờ thì khó xử rồi, hắn không hề có “Hỗn Nguyên Vô Cực Công”, mà công pháp của bản thân lại tuyệt đối không thể truyền.
Lần này Cao Phàm khởi hành đến Tĩnh châu này, ngoại trừ đến tìm Hoàng Cực Kiếm Thánh ra thì cũng sinh tâm tư muốn tìm một sư phụ mới cho đồ đệ ngốc.
Ban đầu hắn có ý định gửi gắm cho Hoàng Cực Kiếm Thánh, đáng tiếc bị từ chối.
Vì vậy, hắn lại tới tìm Cố Dương.
Không ngờ rằng Cố Dương cho hắn kinh hỉ lớn như vậy, môn công pháp “Hỗn Nguyên Vô Cực Công” này, ngoại trừ Đạo môn ra, cũng chỉ có hoàng thất mới có.
Đây là công pháp thích hợp nhất cho Thiên Tứ, sau khi có môn công pháp này, không bao lâu nữa, hắn có thể đột phá đến tam phẩm, ngày sau leo lên Tiềm Long bảng cũng không phải việc khó.
Cố Dương giới hạn việc này thành một lần giao dịch càng hợp với tâm ý của hắn.
Nói thật, nếu có thể, Cao Phàm thật sự không muốn để đồ đệ ngốc có liên quan quá sâu với vị trước mắt này.
Quan hệ như vậy, không gì tốt hơn.
Cao Phàm nói: “Cố công tử chỉ cần đến Thần Đô, hoàn thành vấn đề khó khăn treo trước Trích Tinh Các của Văn viện thì sẽ được gặp gỡ vị Thiên Nhân kia. Đến lúc đó, hắn sẽ để ngươi đi làm một chuyện, chỉ cần hoàn thành thì có thể đề ra một yêu cầu với hắn.”
Nói cách khác, trong Văn viện ở Thần Đô có một vị Thiên Nhân.
Cố Dương cảm thấy mình biết được một bí mật cực kỳ kinh khủng, thảo nào Văn viện được coi là đứng đầu sáu môn phái lớn, quả nhiên vô cùng trâu bò.
Dường như Cao Phàm thấy một tin tức đổi một môn công pháp và một môn đao pháp quá mức chiếm hời, cho nên nói thêm một tin tức: “Công tử phải cẩn thận Thẩm gia, nếu bọn họ biết được công pháp mà ngươi tu luyện, tuyệt đối sẽ không chịu để yên.”
“Vừa khéo, nói cho ta nghe về Thẩm gia đi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất