Chương 139: Nhất Phẩm bảng
Sáng sớm, ở Thần Đô đột nhiên tí tách đổ mưa nhỏ.
Vài tiếng vó ngựa phá vỡ yên lặng lúc sáng sớm, một chiếc xe ngựa xa hoa xuất hiện ở cuối con đường, chạy thẳng đến cổng chính Võ viện mới dừng lại.
Hai con ngựa kéo xe thoạt nhìn vô cùng thần tuấn, bộ lông màu hoàng kim óng ánh, trên trán gồ lên, giống như mọc sừng.
Đây chính là long mã trong truyền thuyết, chỉ có hoàng thất mới có tư cách cưỡi.
Xe ngựa này dùng long mã kéo xe, đương nhiên là người trong hoàng thất.
“Điện hạ, nơi này chính là Võ viện.”
Cửa xe mở ra, một nam tử áo đen xuống xe trước.
Hắn chính là con trai trưởng Cố gia, Cố Vân Phi.
Bên cạnh có thị vệ mở dù, che mưa cho hắn.
Sau đó, một gã nam tử mặc hoa phục màu vàng sáng cũng xuống xe, chỉ thấy hắn mày kiếm mắt sáng, khí thế hiên ngang, nơi giữa chân mày có một vòng tròn màu đỏ chót lớn chừng ngón tay, tăng thêm cho hắn vài phần khí thế khiếp người.
Người này chính là ngũ hoàng tử đương triều Triệu Hãn.
Đây là lần đầu tiên hắn tới Võ viện, lúc quan sát đại môn Võ viện, hắn còn thấy hơi ngoài ý muốn: “Người người đều nói Võ viện đã xuống dốc, không ngờ rằng vẫn còn có khí thế như vậy.”
Đại môn của Võ viện xây dựng rất khí phái, không hề kém mấy đại nha môn trong Thần Đô.
Cố Vân Phi nói: “Năm đó, thái tổ hoàng đế có kỳ vọng rất cao với Võ viện. Đáng tiếc, thời thế đổi thay, Võ viện đã xuống dốc thành như vậy.”
“Đúng vậy, hai viện Văn Võ mà thái tổ xây dựng đã làm trái với ước nguyện ban đầu của hắn.”
Cố Vân Phi hỏi: “Điện hạ muốn tới Võ viện tra tư liệu gì vậy?”
Nói thật, hắn không muốn giao thiệp quá mức thân cận với vị ngũ hoàng tử này, nhưng mà lần này thật sự không có cách nào từ chối.
Hắn chỉ mong nhanh chóng xong việc, miễn cho bị cuốn vào trong phân tranh hoàng thất.
Thân thể đương kim hoàng đế vẫn luôn không tốt, bởi vì có vài nguyên nhân mà chậm chạp không lập thái tử. Cùng với việc thân thể hoàng đế càng ngày càng kém, đấu tranh giữa các hoàng tử cũng càng ngày càng kịch liệt.
Vị ngũ hoàng tử trước mắt này, sau lưng có không ít người ủng hộ.
Những năm này, Cố gia vẫn luôn theo nguyên tắc làm việc khiêm tốn, tuyệt đối không muốn cuốn vào tranh đấu trong hoàng thất.
Ngũ hoàng tử nói: “Ta muốn tìm đọc một ít tư liệu về Hạ triều.”
Hạ triều?
Cố Vân Phi giật mình, nhớ tới tin đồn nào đó gần nhất mới nghe được.
Trên mặt hắn không biểu hiện ra, hỏi: “Nếu tra tư liệu thì vì sao ngươi lại không tới Văn viện?”
Ngũ hoàng tử mỉm cười nói: “Năm đó thư tịch thiên hạ do thái tổ thu thập đều đặt ở Văn viện, nhưng hiếm người biết được thái tổ lại cho người sao chép tất cả thư tịch thêm một phần, đặt trong Võ viện. Sách mà Văn viện có, Võ viện cũng có.”
“Thì ra là thế.”
Cố Vân Phi thật sự không biết chuyện này.
Hai người đang định vào Võ viện, đột nhiên ngũ hoàng tử quay đầu nhìn lại, hỏi: “Người kia chính là người đổi bảng à?”
Cố Vân Phi quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy lão giả kia đang khập khiễng đi tới, nói: “Đúng vậy.”
Hắn thầm kinh hãi, vị ngũ hoàng tử này rõ ràng chỉ là tam phẩm, thế mà lại phát hiện ra lão giả này đến trước hắn một bước.
Theo quy củ Hồng Lâu, người của hoàng thất và trong triều đình đều không lên bảng. Chính bởi vì thế, phần lớn mọi người đều không biết được rốt cuộc hoàng thất và triều đình có bao nhiêu cao thủ.
Tĩnh Hải vương là một ngoại lệ, trong mắt người đời, hắn không phải là hoàng thất mà giống như một kẻ tự do ngoài triều đình Đại Chu, là một quân phiệt có quân đội riêng.
Việc hắn được Hồng Lâu xếp vào Nhất Phẩm bảng có thể thấy được triều đình có thái độ gì với hắn.
Vị ngũ hoàng tử trước mắt này là người trong hoàng thất hàng thật giá thật. Cố Vân Phi chỉ biết hắn có tu vi tam phẩm, nhưng thực lực cụ thể như thế nào, có thể được xếp lên vị trí Tiềm Long bảng thì đều là một điều bí ẩn.
Ngũ hoàng tử khá hăng hái nói: “Nếu như gặp được, vậy xem bảng nào có thay đổi.”
Cố Vân Phi sao cũng được.
Rất nhanh, chỉ thấy lão giả kia đi đến trước Tiềm Long bảng.
Không thể nào, lại là Tiềm Long bảng?
Mấy tháng này, không biết Tiềm Long bảng đã thay bao nhiêu lần rồi.
Lúc này đây, sẽ lại không phải bởi vì nam nhân kia chứ?
Cố Vân Phi nghĩ ngợi. Chẳng mấy chốc, lão giả kia đã thuần thục dán bảng danh sách mới lên. Hắn nhìn kỹ, không khỏi chấn động.
Cố Dương vẫn ngồi trên vị trí số một, không biến thành Thần Thông cảnh.
Thay đổi là hạng thứ hai, Sở Tích Nguyệt lại bị đẩy xuống hạng ba, người đẩy nàng xuống dưới là Bùi Thiến Lan vốn ở hạng năm, cột tu vi phía sau rõ ràng viết nhất phẩm!
Không ngờ trên Tiềm Long bảng lại đồng thời xuất hiện hai vị cường giả nhất phẩm!
Đương nhiên hắn biết Bùi Thiến Lan, nàng chính là vương phi của Tĩnh Hải vương hạng nhất Nhất Phẩm bảng, Bùi Thiến Lan xếp hạng bảy trên Hồng Nhan bảng, thiên sinh lệ chất.
Ngũ hoàng tử ở bên cạnh tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Nghe nói thiên sinh lệ chất cũng là một kiểu thể chất đặc thù. Người có được kiểu thể chất này thường thường có Thất Khiếu Linh Lung Tâm, nếu có thể thức tỉnh, học tập bất cứ võ nghệ gì đều sẽ vừa học là biết, vừa biết là tinh thông.”
“Điện hạ đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, Vân Phi bội phục.” Cố Vân Phi nịnh nọt một câu.
Khi hai người đang nói chuyện, lại thấy lão giả kia không hề rời đi, mà đi tới trước Nhất Phẩm bảng, sau đó vươn tay gỡ bảng danh sách đã phai màu kia xuống.
Ánh mắt hai người đều nheo lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Nhất Phẩm bảng cũng đổi bảng!
Tầm cỡ của Nhất Phẩm bảng không phải là thứ mà Thiên Kiêu bảng và Tiềm Long bảng có thể so sánh được.
Người có thể leo lên Nhất Phẩm bảng đều là cường giả tuyệt đỉnh chỉ dưới Thần Thông cảnh. Trong thời đại Thần Thông cảnh hiếm khi xuất thế, mỗi một vị cường giả trên Nhất Phẩm bảng đều có được sức mạnh có ảnh hưởng lớn.
Ở Đại Chu, muốn so sánh thực lực của chiến lực đứng đầu mỗi thế lực thì chỉ cần nhìn Nhất Phẩm bảng là được rồi. Nhà ai lên bảng nhiều, thực lực nhà đó càng mạnh.
Giống như Tĩnh Hải vương đệ nhất Nhất Phẩm bảng này lấy sức mạnh của một người độc bá Tĩnh châu, sáng lập ra một thế lực cường đại.
Nếu như Nhất Phẩm bảng xuất hiện thay đổi, đó không phải chỉ là một chuyện, rất có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng sâu xa.
Hai người đều không nói thêm gì nữa, chăm chú nhìn động tác của lão giả kia.
Cuối cùng, lão giả đã dán bảng danh sách mới lên.
Trên Nhất Phẩm bảng có tổng cộng có ba mươi danh ngạch.
Khi Cố Vân Phi nhìn thấy cái tên xếp hạng thứ ba mươi, trong đầu vang lên ong ong.
Cố Dương?
Không không không, nhất định là ảo giác!
Trái tim hắn không kiềm chế nổi mà đập loạn lên, cố gắng lấy lại bình tĩnh, lại nhìn kỹ lại.
Hạng ba mươi, Cố Dương, không biết môn phái, đến từ Giang châu, hai mươi hai tuổi.
Thật sự là hắn?
Cố Vân Phi hoàn toàn ngây ra, cảm giác thế giới này nhất định đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào rồi.
Sao có thể chứ?
Hắn đột phá đến nhất phẩm mới được bao lâu?
Một tháng?
Không đúng, là hai mươi lăm ngày.
Còn chưa tới một tháng.
Hắn lại đã leo lên Nhất Phẩm bảng rồi?
Đùa kiểu gì vậy?
Nói không hề khoa trương, chênh lệch giữa mới vào nhất phẩm và trên Nhất Phẩm bảng còn lớn hơn giữa cửu phẩm và nhị phẩm rất nhiều.
Một tháng đã leo lên Nhất Phẩm bảng, chuyện này trước đó tuyệt đối chưa hề xuất hiện.
Không, ngay cả là người trên Tiềm Long bảng, khi tên xuất hiện trên Nhất Phẩm bảng đã là một chuyện khác thường đến cực điểm.
Không đúng, nhất định có sai sót ở đâu rồi.
Người phụ trách sao chép bảng danh sách của Hồng Lâu chép sai tên rồi đúng không?
…
Bên kia, phản ứng của ngũ hoàng tử Triệu Hãn không hề tốt hơn hắn bao nhiêu.
Trên mặt hắn lộ vẻ khiếp sợ, không tin, thậm chí còn xen lẫn một chút mê man và phẫn nộ.
Cố Dương, cái tên này, hắn đã từng nghe rất nhiều lần rồi.
Đây là một nhân vật mà hắn muốn giết cho sảng khoái.
Lúc trước, khi hắn biết được Giang châu có một người sở hữu băng cơ ngọc cốt, quả thật mừng rỡ như điên.
Hắn tu luyện “Đại Nhật Chân Pháp”, băng cơ ngọc cốt chính là một đỉnh lô tuyệt hảo.
Hắn vốn định phái người đến đón người đi, ai ngờ bị Liễu gia chặn ngang một cước, thành công thì ít mà thất bại thì nhiều, lại làm hỏng chuyện, nàng kia không biết tung tích.
Đợi đến khi hắn lại một lần nữa nghe được tin tức về băng cơ ngọc cốt kia thì biết được nàng đã vào tay người khác rồi, quả thật hận đến mức muốn đấm ngực.
Cái tên Cố Dương này lập tức nằm trong danh sách hắn phải giết.
Nếu không giết người này, thật sự khó tiêu mối hận trong lòng hắn.
Nhưng mà mỗi lần thăm dò được tin tức về Cố Dương, định phái người đến diệt trừ, lại nghe được đủ loại chiến tích kinh người của hắn. Thực lực từ tam phẩm, đến nhị phẩm, lại đến nhất phẩm, tốc độ tu hành như vậy, đúng là mới nghe được lần đầu.
Hiện giờ, hắn lại đã leo lên Nhất Phẩm bảng.
Cho dù xếp hạng dưới cùng, nhưng vẫn nằm trong cường giả tuyệt đỉnh.
Giờ phút này, hắn cuối cùng tuyệt vọng mà ý thức được, người này đã không phải người mình có thể giết được rồi.
Bên cạnh hắn không có cường giả cấp bậc này!Chương 140: Lá gan lớn đấy
Bên kia, khi Bùi Thiến Lan vừa đột phá đến nhất phẩm, Cố Dương đã phát hiện ra. Nguyên khí thiên địa biến hóa quá rõ ràng, hắn không cần cố tình chú ý đến cũng có thể cảm ứng được.
Trong đó còn ẩn chứa một kiếm ý cổ quái ưu sầu triền miên.
“Là truyền thừa của công pháp tuyệt thế!”
Hắn quen thuộc với loại chấn động này, hắn được vài môn công pháp tuyệt thế, cho nên thoáng cái đã nhận ra được.
Trong mô phỏng, lúc kế thừa truyền thừa “Băng Phách Huyền Quang Kiếm”, hắn cũng từng cảm ứng được một đường kiếm ý.
Nhưng mà, đường kiếm ý này hoàn toàn khác với “Băng Phách Huyền Quang Kiếm”.
“Lại là nàng.”
Cố Dương đã nhận ra người may mắn đạt được truyền thừa kiếm ý, hơn nữa còn đột phá đến nhất phẩm kia chính là người mà hắn đã cứu hai lần… người kia là ai ấy nhỉ?
Lúc này hắn mới nhớ ra quên hỏi tên của nàng.
Nếu là nữ nhi của vương gia, vậy tạm thời gọi nàng là quận chúa đi.
Vả lại, dựa vào cái gì nàng kế thừa một môn truyền thừa thì tu vi có thể tăng mạnh, trực tiếp đột phá cảnh giới chứ.
“Chuyện tốt như vậy, sao ta không gặp được chứ?
Cố Dương vô cùng hoài nghi phần mộ tổ tiên của Tĩnh Hải vương này nhất định chôn một bảo địa phong thủy, cho nên vận may của người một nhà này đều tốt đến kinh người.
Bản thân Tĩnh Hải vương xuất thân nhà nghèo, từ khi quật khởi đến trở thành vương gia khác họ đầu tiên của Đại Chu, chuyện từng trải qua có thể nói là truyền kỳ.
Hai nhi tử của hắn, một là kỳ tài võ đạo, một người thì tùy tiện đã rút ra được thần kiếm mà ngay cả Thần Thông cảnh cũng không rút ra được, ngay cả nữ nhi vừa nhận được một môn truyền thừa đã trực tiếp bước vào cảnh giới nhất phẩm.
So sánh với cả nhà này, cảnh ngộ mình gặp phải thật sự thê thảm.
…
Cùng lúc đó, bên ngoài cách Tĩnh châu hơn một trăm dặm, trên đỉnh núi nào đó, hai bóng dáng cách nhau vài trăm mét đang giằng co.
Một người có dáng dấp cao lớn khoác áo giáp màu bạc, cự kiếm trong tay lóe lên ánh sáng lạnh dưới ánh trăng, chỉ đứng ở đó đã vô cùng có lực uy hiếp.
Hắn dùng giọng trầm thấp nói: “Lôi Hạo, ngươi chẳng qua chỉ là ngụy kim thân, đối phó với nhất phẩm khác còn được, ở trước mặt bổn vương thì chẳng là cái thá gì.”
Người này chính là hạng nhất Nhất Phẩm bảng danh chấn thiên hạ, Tĩnh Hải vương.
Người đang giằng co với hắn, là một nam tử cả người quấn quanh tia chớp, tóc tai bù xù, để trần thân trên, cầm môt cái búa màu tím trong tay, trong mắt lộ ra tia sáng màu tím, thoạt nhìn cực kỳ khiến người ta sợ hãi.
Người này chính là Lôi Hạo của Long Môn đảo.
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Hừ, Ô Thiên Khải, chỗ dựa của ngươi chỉ là long lực. Chờ vài năm nữa, sau khi củng cố cảnh giới, bổn tọa sẽ tự tay giết chết ngươi để báo thù giết phụ thân.”
Tĩnh Hải vương không hề khoan nhượng, nói: “Đừng tưởng rằng bổn vương không biết ngươi mượn nhờ Tẩy Long trì cưỡng ép đúc thành kim thân. Vậy thì sao chứ, căn cơ không đủ, cuối cùng chỉ như công dã tràng. Ngươi ngay cả nhất phẩm như bổn vương cũng đánh không lại, còn có mặt mũi mà tự xưng là Thần Thông cảnh sao? Thật sự nực cười đến cực điểm.”
Lôi Hạo bị nói đến chỗ đau, giọng nói trở nên âm trầm: “Ô Thiên Khải, chờ ngươi trở lại Tĩnh châu thành, xem ngươi còn có thể đắc ý như vậy không. Bổn tọa thu chút tiền lãi trước, phần còn lại thì ba năm sau sẽ tìm ngươi tính toán nợ nần.”
Nói xong, tia chớp trên người hắn lóe lên, cả người bay lên, biến mất không thấy gì nữa.
Tĩnh Hải vương thấy hắn cứ vậy rời đi, không hề dây dưa, trái tim hơi chùng xuống.
Mấy ngày hôm trước, hắn nhận được cấp báo từ Tĩnh châu thành, nói vương phủ đã xảy ra chuyện. Hắn lập tức xuất quan, định chạy về, nửa đường lại gặp phải Lôi Hạo.
Bọn họ đánh rồi dừng chân vài ngày, người này không thể làm gì được người kia.
Hắn cứ dây dưa với Lôi Hạo mấy ngày như vậy.
Dường như mục đích của Lôi Hạo chỉ vì ngăn cản hắn.
Hiện giờ đã qua vài ngày, bên chỗ vương phủ như thế nào rồi?
Hắn thật sự không dám nghĩ.
Theo lý thuyết, có vị tiền bối kia trấn giữ, chắc Tĩnh châu thành không xảy ra nhiễu loạn mới đúng.
Nhưng mà lời mà Lôi Hạo mới vừa nói khiến hắn không thể không suy nghĩ nhiều.
…
Trước hừng đông, Tĩnh Hải vương lòng như lửa đốt cuối cùng chạy về Tĩnh châu thành, khi hắn trở lại vương phủ, đầu tiên đã liếc mắt về phía Xuân Tùng viện.
Hắn nhạy bén mà phát hiện được, trong phủ có một vị cao thủ vô cùng lợi hại.
Lúc này, vài tên hộ vệ phát hiện ra hắn, quá đỗi vui mừng, hành lễ nói: “Bái kiến vương gia.”
“Ứng Long đâu?”
“Thế tử không có việc gì, nhưng mà đến nay còn chưa tỉnh lại.”
“Vương phi đâu?”
“Vương phi cũng không có việc gì.”
Hắn nghe đến đó, trái tim đang thấp thỏm cuối cùng buông lỏng: “Rốt cuộc mấy ngày hôm trước đã xảy ra biến cố gì?”
Mấy tên hộ vệ đi theo sau lưng hắn, vừa đi vừa nói chuyện, thuật lại chuyện đêm mấy hôm trước thế tử bị tập kích, nói đến chỗ nguy hiểm, tất cả mọi người không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
“Xích Tôn giáo!”
Trong mắt Tĩnh Hải vương xuất hiện một tia sát khí, dám thừa dịp hắn không có mặt mà tập kích vương phủ, chuyện này hắn nhớ kỹ rồi.
“Cố Dương kia đang ở đâu?”
“Xuân Tùng viện.”
Hắn lập tức xoay người lại, đi về phía Xuân Tùng viện.
Tĩnh Hải vương mới vừa đến cửa ra vào viện, cửa đã kẹt một tiếng mở ra, người mở cửa là một người trẻ tuổi mặc áo xanh, thần quang ánh lên trong mắt, khí chất phiêu nhiên xuất trần.
Chỉ vừa liếc nhìn đã khiến hắn thầm chấn động.
Những năm này hắn vẫn luôn bế quan, vùi đầu khổ tu, vốn không biết trên giang hồ xuất hiện thêm một Cố Dương.
Hắn không ngờ rằng Cố công tử này lại trẻ tuổi đến thế.
Điều càng khiến Tĩnh Hải vương khiếp sợ chính là người trẻ tuổi trước mắt này trông có vẻ gầy gò, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được sức mạnh kinh khủng ẩn chứa trong cơ thể đối phương.
Cho dù không bằng hắn có long lực trời sinh, nhưng kém cũng không xa.
…
Vừa rồi, Cố Dương đang tĩnh tọa, đột nhiên phát hiện ra có một sức mạnh kinh khủng tiến vào vương phủ, liếc mắt nhìn sang thì thấy được một luồng ánh sáng màu lam chói mắt đến cực điểm.
Đối phương vào vương phủ sinh ra bức xạ đảo loạn thiên địa nguyên khí trong phạm vi vài cây số chung quanh.
Sức mạnh như vậy hơn hai cường giả nhất phẩm của vương phủ đâu chỉ gấp mười lần.
Cố Dương đã biết được người này nhất định là chủ nhân của vương phủ, Tĩnh Hải vương tiếng tăm lừng lẫy.
Hắn vốn đi tới chỗ thế tử, nhưng đi được một nửa đột nhiên quay đầu lại, đi tới chỗ mình.
Chờ khi hắn sắp đến, Cố Dương ra ngoài nghênh đón, tỏ vẻ tôn trọng.
Vừa mở cửa, hắn đã nhìn thấy một người cao to trên hai mét, giống như cột sắt, trên người mặc áo giáp màu bạc, vũ khí trong tay là một thanh cự kiếm bản rộng.
Người kia chỉ đứng ở đó thôi đã mang đến cho người ta một cảm giác uy vũ khí phách.
Chứ đừng nói tới trong thân thể khổng lồ kia ẩn chứa sức mạnh cực kỳ khủng bố.
Ai cũng nói Tĩnh Hải vương có thiên phú dị bẩm, thần lực trời sinh, hôm nay thấy được, quả nhiên hiếm có.
Trái lại, hai nhi tử và một nữ nhi của hắn lại có vẻ đều rất bình thường.
Cố Dương chủ động thi lễ: “Tại hạ Cố Dương, bái kiến Tĩnh Hải vương.”
“Không cần như thế.”
Tĩnh Hải vương chìa tay, đỡ hắn lên, nói: “Ngươi đã hai lần cứu nhi tử ta thì chính là ân nhân của ta. Nếu cần hành lễ, nên là ta hành lễ với ngươi.”
Cố Dương thấy hắn nói cực kỳ thản nhiên, trong lòng thầm khen một tiếng, quả nhiên là người phóng khoáng, chẳng trách lại có nhiều người đi theo như vậy.
Nhưng sau khi trở lại vương phủ, hắn không đi thăm nhi tử đã hôn mê bất tỉnh, mà tới cảm tạ ân nhân cứu mạng nhi tử trước, cách thức như vậy, nếu đổi lại là người của thế giới này, còn không cảm động đến rối tinh rối mù sao? Nói không chừng đã dập đầu rồi.
“Vương gia nói quá lời.”
“Gọi vương gia quá xa lạ, nếu không ghét bỏ, vậy gọi ta một tiếng Ô đại ca.”
“…”
Chắc chắn Tĩnh Hải vương này khá thích giao du mở rộng quan hệ, vừa gặp mặt đã xưng huynh gọi đệ, không hề có chút kiêu căng nào của vương gia.
Hắn nói: “Ta và Ô Hành Vân Ô huynh là bằng hữu tâm đầu ý hợp…”
Với giao tình giữa hắn và Ô Hành Vân, vậy thì chắn chắc không thể dùng huynh đệ để xưng hô với Tĩnh Hải vương.
Tĩnh Hải vương cười ha hả, càng cao hứng hơn, nói: “Đó là bàn về các ngươi, chúng ta thì bàn về chúng ta, không cần chú ý nhiều như vậy. Cố huynh đệ, ngươi nhất định phải ở lại đây thêm mấy ngày, chúng ta cùng uống sảng khoái.”
Cố Dương thấy thái độ cứng rắn của hắn, chỉ có thể gắng gượng làm theo: “Vậy Ô đại ca đừng khách khí với ta, đi thăm thế tử trước quan trọng hơn.”
“Được.”
Tĩnh Hải vương thật lòng lo lắng cho nhi tử. Hắn không phải người lề mề, lập tức xoay người rời đi.
…
Khi hắn đi rồi, Trương Tiểu Hải hơi lo lắng nói: “Nếu Ô công tử biết thì phải làm sao?”
“Yên tâm đi, thật ra hắn có cảm tình rất sâu với Tĩnh Hải vương phủ. Chỉ cần tìm ra khúc mắc của hắn, sớm muộn gì phụ tử bọn họ sẽ hòa thuận thôi.”
Cố Dương rất có lòng tin với chuyện này.
Lần trước khi Ô Hành Vân cầu cứu hắn đi cứu đệ đệ cùng phụ thân khác mẫu thân kia, đã có thể nhìn ra được.
Ô Hành Vân là người rất kiêu ngạo, lại biết mở miệng cầu hắn. Có thể thấy được vô cùng quan tâm đến người đệ đệ này.
Còn có, trong mấy lần mô phỏng trước đó, hai cha con này đều đã hàn gắn quan hệ.
Bây giờ mấu chốt là, tìm ra được khúc mắc giữa Ô Hành Vân và phụ thân hắn.
Nhưng mà, chuyện này không nên hỏi hai người trong cuộc.
Hạ nhân trong vương phủ, đoán chừng đều không dám khua môi múa mép.
Cố Dương không quen biết ai ở Tĩnh châu thành này – Đúng rồi, có thể tìm nàng!
Đột nhiên, hắn nghĩ tới một đối tượng cực kỳ thích hợp.
Đúng lúc này, Cố Dương cảm ứng được trong tẩm cung thế tử, sức mạnh trong cơ thể Tĩnh Hải vương đang nhanh chóng trôi đi.
Chắc hắn đang xử lý thanh thần kiếm lấy được từ trên Kiếm Sơn.
Hắn không cần quan tâm đến việc này, dựa theo kết quả suy diễn, Tĩnh Hải vương chẳng những thuận lợi giải quyết hết phiền toái do thần kiếm mang đến, tu vi còn nâng cao một bước, đột phá Thần Thông cảnh, trở thành một chỗ dựa vững chắc cho hắn.
Cố Dương tìm một hạ nhân vương phủ đến hỏi: “Có phải trong vương phủ có một cô nương tên Xuân Đào không?”
Hắn lo lắng Tĩnh Hải vương hiểu lầm, cho nên không nói muốn tìm quận chúa.
Lỡ như Tĩnh Hải vương cho rằng mình có ý với nữ nhi hắn, vậy thì phiền to.
Cho nên hắn mới đi đường vòng, tìm thị nữ bên người quận chúa trước.
Hạ nhân kia hỏi: “Cố công tử tìm Xuân Đào cô nương có việc gì?”
“Ngươi truyền lời, kêu nàng tới đây gặp ta.”
“Vâng.”
…
Khoảnh khắc Xuân Đào hay tin Cố công tử muốn gặp nàng, trái tim nàng đập thình thịch, trong đầu đảo qua đảo lại một suy nghĩ, hắn định làm gì?
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, Cố công tử cố ý gọi nàng qua nhất định là vì phu nhân.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Vương gia đã về rồi, chuyện này nếu để cho vương gia biết, hậu quả kia…
Xuân Đào nghĩ tới đây, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Nàng liên tục do dự rồi tìm cớ giấu phu nhân, âm thầm đi tới Xuân Tùng viện.
Sau khi nhìn thấy Cố công tử, câu đầu tiên của hắn là: “Ta muốn gặp tiểu thư nhà ngươi, ngươi sắp xếp đi.”
Quả nhiên…
Hắn định hẹn hò với phu nhân, lá gan lớn đấy!