Chương 142: Thẩm Ngạo đã đến
Vương phi?
Cố Dương nghe thấy xưng hô này thì rất kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Bùi Thiến Lan, thấy nàng không phủ nhận, cả người đều choáng váng.
Nàng là vương phi của Tĩnh Hải vương
Sao còn trẻ vậy?
Đến lúc này hắn mới biết được, trong lúc lơ đãng mình đã tạo ra hiểu lầm lớn như vậy.
Coi vương phi thành quận chúa…
Nếu chuyện này truyền đi, chẳng phải bị người ta cười chết sao.
Mấu chốt là hiện giờ bị người bắt quả tang.
Gặp riêng vương phi của Tĩnh Hải vương, đây chính là một hành vi nghiêm trọng đáng lên án.
Là nam nhân, không có mấy ai có thể chịu được việc bị cắm sừng, chứ đừng nói đến Tĩnh Hải vương đại nhân vật uy chấn một phương như vậy.
Nếu chuyện này lọt vào tai hắn, vậy thì chẳng phải sẽ trở mặt thành thù ngay tức khắc sao.
Cố Dương nghĩ tới đây, nhìn chằm chằm vào nữ nhân vẫn còn lớn tiếng ồn ào kia, đáy lòng sinh ra sát khí.
Nữ nhân này quá ngoan độc, không chỉ định đưa vương phi vào chỗ chết, còn định khiến hắn và Tĩnh Hải vương bất hòa.
…
Khoảnh khắc tầm mắt của Cố Dương quét qua, Mạc Phi Yến run lên, thấy lạnh cả người, chỉ cảm thấy tay chân buốt giá, vẻ mặt trở nên kinh hoảng, nhưng vẫn cố tỏ vẻ ngoài mạnh trong yếu nói: “Ngươi định làm gì? Giết người diệt khẩu sao?”
Cố Dương không hề ra tay giết người.
Giữa hắn và vương phi trong sáng thuần khiết, nếu bây giờ giết nàng ta, ngược lại sẽ lộ vẻ chột dạ, chờ Tĩnh Hải vương tới thì giải thích rõ ràng hiểu lầm, về sau sẽ tìm nàng ta tính sổ.
Chuyện này chẳng khác nào bùn đất dính đũng quần, càng bôi càng đen.
Cho dù giải thích rõ ràng rồi thì nhất định vẫn khiến trong lòng Tĩnh Hải vương cảm thấy bứt rứt khó chịu, muốn đối đãi giống như huynh đệ trước kia thì cực kỳ khó.
Bản thân hắn là nam nhân, đương nhiên cũng hiểu rõ tâm lý này.
Gặp phải chuyện này, hắn chỉ có thể tự nhận xui xẻo, ai bảo chính hắn tự cho là đúng, nếu lúc ấy hỏi nhiều một câu, sẽ không gây ra hiểu lầm như hiện giờ.
…
Bùi Thiến Lan vốn không hề nhìn Mạc Phi Yến, đôi mắt luôn không rời khỏi Cố Dương. Nàng thấy trên mặt hắn chỉ có khiếp sợ và ảo não, nhưng không hề có vẻ thất vọng gì, không khỏi cảm thấy khó chịu.
Nàng là người cực kỳ thông minh, từ phản ứng của Cố Dương đã nhìn ra được hắn hoàn toàn không hề có ý gì về phương diện kia với nàng.
Nghĩ tới những ngày này, mình lòng dạ trăm mối, lo được lo mất, tâm trạng sa sút…
Bây giờ nghĩ lại, nực cười cỡ nào.
Nàng đứng ở đó, tay chân dần lạnh buốt.
…
“Náo nhiệt thật đấy!”
Một giọng nói cực kỳ đột ngột vang lên bên cạnh.
Cố Dương kinh hãi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên tường không biết từ khi nào xuất hiện thêm một bóng người cao ngạo, cả người đều chìm vào trong bóng đêm, giống như không tồn tại.
Ngay cả chính hắn đều không phát hiện ra người này đến đây từ khi nào.
Hắn sa sầm nói ra một cái tên: “Thẩm Ngạo?”
“Ngươi biết ta sao?”
Trong ánh mắt người trên tường lộ ra vẻ tấm tắc lấy làm lạ.
Người này chính là Thẩm Ngạo của Thẩm gia, bối phận còn cao hơn cả gia chủ, đã từng leo lên Nhất Phẩm bảng, chính là cường giả nhất phẩm cao cấp nhất thiên hạ.
Hắn vốn đang bế quan, đột phá Thần Thông cảnh, sau khi nhận được mệnh lệnh thì đành xuất quan trước thời hạn, chạy tới Tĩnh châu chấp hành nhiệm vụ lần này.
Thẩm Ngạo người cũng như tên, tính cách cao ngạo, sau khi biết được mục tiêu lần này là một gã nhất phẩm chưa đến ba mươi tuổi, trong lòng rất bất mãn, đối phó một người như vậy mà phải phái hắn đến.
Việc này chẳng khác nào giết gà dùng dao mổ trâu.
Cho dù Cố Dương kia có chiến tích huy hoàng bao nhiêu, cái gì mà nhị phẩm giết nhất phẩm, hạng nhất Tiềm Long bảng đánh bại hạng nhất Thiên Kiêu bảng…
Đối diện với thực lực tuyệt đối thì chẳng là cái thá gì.
Chỉ có nhất phẩm đỉnh phong mới có thể khiến hắn coi trọng liếc nhìn.
Một tên tiểu tử mới đột phá nhất phẩm được mấy tháng, vốn không lọt được vào trong mắt hắn.
Thẩm Ngạo đến Tĩnh châu thành, thăm dò được Cố Dương ở Tĩnh Hải vương phủ, cho nên cứ thong dong đi tới.
Hắn không hề biết tin tức Tĩnh Hải vương đã về phủ, bởi lẽ dù gì lần này việc Tĩnh Hải vương trở về không kinh động đến bất cứ kẻ nào, vương phủ vừa xảy ra chuyện, vẫn trong trạng thái giới nghiêm, tin tức còn chưa truyền ra.
Nhưng mà cho dù Thẩm Ngạo biết Tĩnh Hải vương ở trong vương phủ, hắn vẫn có lòng tin bắt được Cố Dương, sau đó bình an rời đi.
Ban đêm, lúc có ánh trăng, thực lực của hắn cao hơn ban ngày ít nhất một phần, hơn nữa còn có đủ loại bí thuật ẩn giấu, cho dù đánh không lại, hắn cũng có tự tin có thể chạy thoát.
Vừa rồi hắn trùng hợp đi qua gần đây, nghe được cái tên “Cố Dương” nên tới, vừa liếc mắt đã nhận ra Cố Dương.
Bức họa về tướng mạo của Cố Dương đã sớm được thám tử của các thế lực lớn vẽ ra rồi.
Đúng là hoàn toàn không cho hắn cơ hội giả heo ăn thịt hổ mà.
Sau khi Thẩm Ngạo hỏi xong, không chờ hắn trả lời, đã nói: “Giao “Phượng Vũ Cửu Thiên” ra đây, lão phu có thể cho ngươi toàn thây.”
…
“Thẩm Ngạo?”
Bùi Thiến Lan đúng lúc đang đau thương nghe thấy cái tên này thì không khỏi cả kinh.
Nàng đã trở thành vương phi rất nhiều năm, nhưng không chỉ là một búp bê trong lồng kính.
Những năm này, Tĩnh Hải vương luôn bế quan khổ tu, thế tử còn nhỏ, chuyện lớn chuyện nhỏ trong vương phủ đều do nàng lo liệu.
Mặc dù thế lực của Tĩnh Hải vương chỉ giới hạn ở Tĩnh châu, nhưng nàng vẫn có chút kiến thức nhất định về thế lực như của chín thế gia trong thiên hạ, trong đó tình báo về cường giả nhất phẩm lại càng vô cùng quan trọng.
Trong đầu nàng hiện lên tư liệu về Thẩm Ngạo, “người may mắn còn sống sót” duy nhất của Thẩm gia đời trước, từng leo lên vị trí sau chót trên Nhất Phẩm bảng, về sau bị người vượt qua, những năm này vẫn luôn bế quan.
Thẩm gia hành xử theo hình thức nuôi cổ trùng, mỗi một thời đại đều phải quyết ra một người thắng cuối cùng.
Chỉ có một tình huống ngoại lệ, đó chính là ở một thế hệ kia, có người đạt đến Thần Thông cảnh, những người còn lại mới có thể may mắn sống sót tiếp.
Thẩm Ngạo, chính là người sống sót đời trước.
Dưới hình thức bồi dưỡng tàn khốc như vậy, người có thể sống sót đến cuối cùng đều là người xảo trá nhất, thực lực cường đại nhất.
Thẩm Ngạo có thể trở thành người sống sót duy nhất của một đời trước, ngoại trừ vận may thật tốt ra, thực lực mạnh cũng là điều không thể nghi ngờ.
Lần trước Bùi Thiến Lan đã nhìn thấy Cố Dương ra tay, rõ ràng thực lực của hắn không phải là đối thủ của Thẩm Ngạo có được thực lực Nhất Phẩm bảng.
Tuy rằng “Thần Tiêu Lục Diệt” có uy lực vô cùng mạnh, nhưng cường giả trên Nhất Phẩm bảng, ai mà không nắm giữ sát chiêu cấp bậc Thần Thông cảnh chứ?
Lúc này, chỉ thấy Cố Dương chiến ý bàng bạc rút thanh đao đen như mực ra, dùng hành động thể diện cho câu trả lời.
Thẩm Ngạo cười lạnh một tiếng, bầu trời đột nhiên tối sầm.
Trong nháy mắt, tất cả ánh sáng đều biến mất, bao gồm cả ánh trăng trên bầu trời và ánh sáng đèn lồng, bốn phía biến thành tối đen hoàn toàn.
Bùi Thiến Lan đã là tu vi nhất phẩm, có được năng lực nhìn trong bóng đêm, nhưng mà giờ phút này, đôi mắt nàng có mở lớn hơn nữa thì trước mắt vẫn chỉ có bóng tối thuần túy nhất.
Nháy mắt tiếp theo, lỗ tai nàng không còn nghe thấy gì nữa, tiếng gió, tiếng côn trùng trong viện kêu vang, tiếng hít thở, tiếng tim đập của người bên cạnh… Tất cả biến mất không thấy gì nữa.
Ngay cả tiếng tim đập của chính nàng cũng không nghe thấy.
Giờ khắc này, nàng biến thành người mù, kẻ điếc.
“Cố Dương.”
Nàng há miệng, lớn tiếng la lên.
Nàng rõ ràng đã dùng hết sức thốt lên, nhưng lại giống như không phát ra được âm thanh gì.
Dưới tình huống không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, sợ hãi trong lòng nàng bị phóng đại vô hạn.
Trong đầu Bùi Thiến Lan hiện lên hình ảnh Cố Dương phơi thây tại chỗ, cuối cùng không chịu nổi.
“Không.”
Nàng rút kiếm ra, chân nguyên trong cơ thể điên cuồng tràn vào Linh Tê kiếm trong tay. Sau khi đã đến cực hạn, nàng vẫn không hề quan tâm, dốc sức liều mạng thúc giục chân nguyên.
Trong giây lát, một điểm kiếm quang sáng lên, nhưng vẫn yếu ớt như thế.
Hệt như vận mệnh của nàng, phụ mẫu chết thảm, kẻ địch lại cường đại, chỉ cần hạ một mệnh lệnh là vô số người đang truy sát nàng.
Đối với nàng mà nói, kẻ thù lớn kia giống như hắc ám trước mắt, khiến nàng không có sức lực phản kháng.
Sau khi tiến vào vương phủ, cuối cùng nàng cũng có chỗ ở lại, nhưng nàng biết rõ đây không phải là chốn về của nàng.
Cho đến khi Cố Dương xuất hiện, cuối cùng cuộc đời của nàng cũng có một tia sáng.
Khi nàng tuyệt vọng nhất, hắn luôn luôn từ trên trời giáng xuống, trở thành tia sáng trong cuộc đời nàng.
Cũng chính vào lúc này, nàng ý thức được, vương phủ biến thành một bóng tối khác khiến cho nàng không cách nào phản kháng.
Giờ khắc này, đối diện với sống chết, cuối cùng Bùi Thiến Lan bỏ qua tất cả băn khoăn và chần chừ, dốc hết tất cả, rót vào Linh Tê kiếm trong tay, chém về phía bóng tối kia.
Trong chốc lát, một đường kiếm quang yếu ớt nhưng lại sáng chói đến cực điểm xé rách bóng tối trước mặt.
Cho dù chỉ tạo thành một lỗ hổng nho nhỏ.
Sau khi chém ra một kiếm kia, Bùi Thiến Lan mất hết sức.
Nàng mượn vệt kiếm quang kia thoáng nhìn bóng dáng quen thuộc, dốc sức mạnh sau cùng hét lên: “Chạy mau!”