Chương 153: Thiên Vấn Cửu Đao
Cuối cùng, lão giả kia dán bảng danh sách mới lên, xách thùng rời đi.
Trưởng công chúa tập trung nhìn vào, trong mắt đột nhiên lóe lên tia sáng khiếp sợ, mọi người ở đây đều cảm nhận được một áp lực kinh khủng, một vài người tu vi hơi thấp còn thiếu chút nữa tê liệt ngã trên đất.
Cố Vân Phi đứng ở gần nhất bất ngờ không đề phòng, trước mắt bỗng tối sầm, lồng ngực nhộn nhạo, dường như muốn phun ra một búng máu.
May mắn thay, luồng áp lực kia tới nhanh mà biến mất cũng nhanh.
Cố Vân Phi không quan tâm đến thương thế của bản thân, nhìn về phía Nhất Phẩm bảng.
Hắn biết rõ, trưởng công chúa thất thố như vậy, nhất định là có nguyên nhân.
Vừa nhìn vào đã khiến hắn hít một luồng khí lạnh.
Trong đầu chỉ hiện lên một suy nghĩ, lại thật sự là hắn!
Chỉ thấy trên Nhất Phẩm bảng, vị trí thứ mười viết cái tên Cố Dương, không rõ tông môn, đến từ Giang châu.
Những người khác ở đây đều thấy được Nhất Phẩm bảng mới đổi, hiện trường rơi vào cảnh tĩnh mịch quỷ dị.
…
Khi con phượng hoàng lửa bay ra khỏi cơ thể Cố Dương, bay lượn trong phòng, toàn bộ người của Tiền phủ đều cảm nhận được.
Trong viện cách đó không xa, Ô Hành Vân đang uống rượu bên hồ nước, vẻ mặt chán chường.
Kể từ mấy ngày trước, sau khi hắn tới ngoại thành tế bái mẫu thân đã mất trở về thì vẫn luôn mang trạng thái như vậy, ngày ngày ngày đều mượn rượu giải sầu, chẳng qua dựa vào tu vi hiện giờ của hắn, rượu bình thường căn bản không cách nào tê liệt thần kinh của hắn.
Ngay cả uống say hắn cũng không làm được.
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn về phía Cố Dương, tỏ ra vô cùng khiếp sợ.
Trong miệng hắn thì thào: “Thần Thông?”
Rõ ràng uy áp vừa rồi là đến từ Thần Thông cảnh.
Không, không đúng.
Quá yếu.
Nếu thật sự là Thần Thông cảnh, ít nhất khí tức phải mạnh mẽ gấp mười mấy lần.
“Không ngờ thực lực của Cố huynh đã đạt đến trình độ này.”
Lúc này trong lòng Ô Hành Vân chỉ có sợ hãi thán phục.
Hắn có loại dự cảm, có lẽ không bao lâu nữa, Cố Dương có thể bước vào Thần Thông cảnh.
Mà hắn, có thể tận mắt chứng kiến đoạn truyền kỳ này, cũng cảm thấy vinh dự thay.
…
Trong phủ, đám người Từ Nhược Mai, Tô Thanh Chỉ, Lỵ Lỵ, Hàn Mộng Linh đều cảm nhận được, nhưng cũng không kinh ngạc gì mấy.
Loại chuyện này cũng không phải mới xảy ra một hai lần.
Chẳng qua động tĩnh lần này đặc biệt lớn mà thôi.
Đặc biệt là đối với Tô Thanh Chỉ, cho dù ngày mai Cố Dương đột phá đến Thần Thông cảnh, nàng cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ.
…
Bên ngoài Tiền phủ, trong một ngõ nhỏ nào đó có một tiệm ăn, một lão giả đang ngồi bên trong gặm đùi gà, đột nhiên ngây ngẩn cả người, chợt quay đầu nhìn về phía Tiền phủ, trong mắt lóe lên khiếp sợ, ngay cả đùi gà trong tay rơi xuống mặt bàn mà cũng không phát hiện ra.
Một lát sau, hắn vô thức liếm môi một cái, thì thào nói: “Hắn đã tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên đến trình độ này rồi…”
Sắc mặt lão giả thay đổi, dường như đưa ra quyết định gì đó, lấy tay áo lau miệng một cái, đứng dậy: “Tính tiền.”
…
Cuối cùng, con phượng hoàng kia lại chui vào trong cơ thể Cố Dương, quanh người hắn giống như được bao phủ bởi một tầng lửa. Đó là chân nguyên dồi dào đến cực độ, hình thành một tầng cương khí hộ thể tự nhiên.
Hắn vừa suy nghĩ, cương khí quanh người lập tức biến mất.
Hắn vốn định điều hòa khí tức, củng cố cảnh giới thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của Trương Tiểu Hải chợt dừng ở trong viện, dường như hơi do dự.
Cố Dương hỏi: “Chuyện gì?”
Lúc này Trương Tiểu Hải mới bẩm báo: “Công tử, bên ngoài có một lão già nói là gia gia của Lăng Linh, muốn gặp ngươi.”
Gia gia của Lăng Linh?
Cố Dương hơi mơ hồ, trước đó chưa từng nghe thấy Lăng Linh nói rằng nàng còn có một gia gia.
“Mời hắn vào.”
Nhưng cho dù như thế nào, gặp một lần rồi nói tiếp.
“Vâng.”
…
Một lát sau, Trương Tiểu Hải dẫn một lão giả đi vào, thoạt nhìn hắn hơi nhếch nhác, không biết đã bao lâu chưa thay y phục trên người, tóc bạc một nửa, râu ria rối bời, hoàn toàn hình tượng của một lão già bợm rượu.
Nhưng trong lòng Cố Dương lại khẽ run lên, hắn liếc mắt là có thể nhìn ra, bên trong cơ thể lão giả ẩn chứa sức mạnh cực kỳ đáng sợ, còn mạnh mẽ hơn thân thể Tiên Thiên của hắn nhiều.
“Kim Thân?”
Hắn lặng lẽ chuyển đổi góc nhìn, lại nhìn thấy một luồng năng lượng yếu ớt, giống như gần đất xa trời, bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến, còn không bằng cả người thường.
Tình huống thế này, thật sự kỳ lạ đến cùng cực.
Cố Dương không dám thất lễ, đúng mực thi lễ: “Nên xưng hô với tiền bối như thế nào?”
Lão giả vừa vào cửa đã nhìn hắn chằm chằm, hơi thổn thức nói: “Mấy tháng trước, khi lần đầu nhìn thấy ngươi, ngươi vẫn chỉ có tu vi ngũ phẩm mà thôi, không ngờ bây giờ đã là nhất phẩm đỉnh phong rồi, còn tu thành thân thể Vô Cấu, khoảng cách với Thần Thông cảnh chỉ còn một bước.”
Cố Dương ngạc nhiên hỏi: “Tiền bối từng gặp ta?”
“Ngày đó, khi ngươi giết Chu Thanh, đúng lúc ta ở đó.”
Cố Dương tỉ mỉ suy nghĩ lại, giật mình nói: “Lúc đó tiền bối ở trên xe ngựa của Trịnh gia?”
“Đúng vậy.”
Lão giả nói: “Sau khi lão phu phát hiện ngươi sở hữu chân khí thuần dương, báo cho Linh nha đầu, sau đó mới có cuộc gặp mặt ngẫu nhiên của các ngươi.”
Hóa ra là như vậy.
Bây giờ Cố Dương mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, nói như vậy, hắn chính là người làm mối cho mình và Lăng Linh.
Lão giả lại nói: “Lão phu tên là Vũ Nhị, Linh nha đầu thường gọi ta là Nhị gia gia.”
“Không biết lần này tiền bối đến có dặn dò gì?”
Vũ Nhị nói: “Thần Tiêu Lục Diệt hoàn toàn không tshích hợp với ngươi, chỗ này của lão phu có một môn đao pháp rất phù hợp với công pháp của ngươi, ngươi có dám học hay không?”
Trong lòng Cố Dương cảm thấy rất kỳ lạ.
Trong mô phỏng lúc trước chưa từng xảy ra chuyện này.
Nói như vậy, là bởi vì thực lực của mình đến nhất phẩm đỉnh phong nên mới kích phát nội dung cốt truyện.
Vũ Nhị tiếp tục nói: “Ngươi cần phải hiểu rõ, nếu ngươi đã biết lai lịch của Lăng Linh thì cũng phải đoán được lão phu là ai. Kẻ thù của lão phu trải khắp thiên hạ, nếu ngươi học đao pháp của lão phu, rất có thể sẽ bị liên lụy.”Chương 154: Thiên Vấn Cửu Đao (2)
“Vãn bối bằng lòng học.”
Nói nhảm, loại chuyện tốt thế này dâng đến tận cửa, sao phải từ chối!
Quan tâm hắn dạy đao pháp gì làm gì, cứ học đến tay rồi lại nói.
Về phần kẻ thù của Vũ gia, dựa vào quan hệ của hắn với Lăng Linh, về sau nàng thật sự gặp phải nguy hiểm, hắn cũng không thể nào ngồi yên không để ý đến, sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi.
“Được.”
Vũ Nhị nói xong, đột nhiên bụng vang lên tiếng ọc ọc.
Cố Dương lập tức hô ra bên ngoài: “Tiểu Hải, lập tức đi làm một bàn tiệc rượu, càng nhanh càng tốt.”
…
Tiệc rượu bày ở trong sân, Vũ Nhị ăn rất nhanh, miệng dính đầy dầu mỡ, chỉ chốc lát nữa tiêu diệt nửa bàn đồ ăn.
Cố Dương ngồi ở bên cạnh có thể cảm nhận được, sau khi hắn ăn đồ ăn, năng lượng trong cơ thể mạnh hơn một chút.
Cố Dương nhìn ra được, hắn đang dùng cách này để kéo dài tính mạng.
Cuối cùng, Vũ Nhị ăn xong tất cả đồ ăn, cuối cùng bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn: “Lâu lắm rồi không ăn đã nghiền như vậy.”
Ánh mắt hắn nhìn Cố Dương càng thêm vừa ý.
Không biết hắn biến ra một cây tăm từ đâu, vừa xỉa răng vừa nói: “Ngươi có biết nguồn gốc của Thẩm gia không?”
Cố Dương lắc đầu.
Vũ Nhị hừ một tiếng: “Hừ, cái lão tiểu tử họ Cao kia toàn nói một nửa giữ lại một nửa, vậy mà lại không nói chuyện quan trọng nhất cho ngươi.”
“Tiền bối quen biết Cao Phàm?”
Cố Dương thầm giật mình, cuộc trò chuyện của hắn và Cao Phàm lại bị lão giả trước mắt này nghe thấy.
“Không nói đến hắn nữa.”
Vũ Nhị không muốn nhắc đến người này, nói tiếp chuyện của Thẩm gia: “Lão bất tử của Thẩm gia kia vốn là một gã tạp dịch trong Tam Thánh môn, được phái đến thế tục, chắc chắn là có nhiệm vụ trong người.”
“Nhưng mà, gần ngàn năm qua, Thẩm gia chưa từng có động tĩnh lớn gì. Ta đoán, rất có thể nhiệm vụ của Thẩm gia có liên quan đến Phượng Vũ Cửu Thiên.”
Tam Thánh môn?
Cố Dương vừa nghe thấy hắn nhắc đến thánh địa thì ý thức được, rất có thể thứ hắn nói đến chính là bí ẩn cực ít người biết.
Chắc hẳn lão bất tử của Thẩm gia mà hắn nói đến chính là vị Bất Lậu cảnh của Thẩm gia kia, không ngờ lại chỉ là một tạp dịch trong Tam Thánh môn?
Phượng Vũ Cửu Thiên?
Hắn hỏi: “Sao ngươi biết?”
Vũ Nhị nói: “Thẩm gia có một môn công pháp khác, tên là Thái U Phệ Nguyệt Công, hầu hết con cháu của Thẩm gia đều tu luyện môn công pháp này.”
“Nhưng mà mỗi đời Thẩm gia đều lựa chọn ra một người có tư chất xuất chúng nhất để tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên. Một nghìn năm qua, chưa bao giờ gián đoạn, cho dù qua các thế hệ, người tu luyện công pháp này chưa bao giờ đạt đến nhất phẩm, Thẩm gia vẫn kiên trì làm như vậy, có thể nói việc này cực kỳ khác thường.”
“Có lẽ môn Phượng Vũ Cửu Thiên này ẩn chứa bí mật cực lớn.”
Khi nói lời này, giọng điệu của Vũ Nhị vô cùng nghiêm túc.
“Nếu ngươi đã có thể luyện đến thức thứ chín của Diệt Thần Cửu Thức, chắc hẳn cũng nhận ra rằng môn đao pháp này có vấn đề.”
Trong lòng Cố Dương chấn động, biết có lẽ mình sắp chạm đến một trong những bí ẩn lớn nhất của thế giới này rồi, hỏi: “Tại sao lại có vấn đề như vậy?”
Vũ Nhị nói: “Thiên Nguyên Trảm Thần Quyết và cả Diệt Thần Cửu Thức của Vũ gia đều đến từ Xích Minh thiên. Tổ tiên đã sớm phát hiện, hai môn công pháp này ẩn giấu tai họa ngầm cực lớn, tu vi càng cao, vấn đề sẽ càng lớn. Ngay cả lão nhân gia ông ta, đến cuối cùng cũng chỉ có thể mượn nhờ đao mộ để áp chế…”
“Lão phu cũng không ngờ ngươi có thể luyện thành Diệt Thần Cửu Thức trong thời gian ngắn như vậy, may mà ngươi còn chưa đến Thần Thông cảnh, vấn đề cũng không lớn.”
Trong lòng Cố Dương hơi kích động, phó bản mới đã mở ra một góc thần bí ngay trước mặt hắn.
Xích Minh thiên, cũng là một trong tứ đại thánh địa trong truyền thuyết.
Nói như vậy, rất có thể chín gia tộc lớn trong thiên hạ đều bắt nguồn từ tứ đại thánh địa.
Vậy thì sáu môn phái thì sao?
Hoàng thất thì sao?
Trong lòng Cố Dương nảy sinh mơ hồ vô hạn.
Vũ Nhị tiếp tục nói: “Tổ tiên bỏ biết bao công sức tìm được một môn công pháp cho ta. Ta dốc lòng tu luyện cả đời, ngộ ra được một môn đao pháp, tên là Thiên Vấn Cửu Đao, vốn muốn dùng làm truyền thừa cho Vũ gia sau này, nào ngờ…”
“Hôm nay, ta truyền môn đao pháp này cho ngươi, có thể học đến đâu thì phải dựa vào bản thân ngươi rồi.”
“Thần Tiêu Lục Diệt uy lực vô song, chính là tuyệt học của Bích Tiêu cung, còn mạnh hơn Thái U Phệ Nguyệt Công và Thiên Nguyên Trảm Thần Quyết một bậc.”
Vũ Nhị tiến vào trạng thái dạy bảo, cuối cùng lão giả thoạt nhìn hơi nhếch nhác này cũng có chút phong thái của nhất đại tông sư.
“Chẳng qua tu vi của ngươi chưa đủ, trước khi ra chiêu cần phải tụ lực. Đối phó với người có thực lực không bằng ngươi, tất nhiên dễ như trở bàn tay, nhưng đối mặt với người có thực lực tương đương ngươi, thậm chí là gặp phải kẻ thù có thực lực trên cơ ngươi, bọn họ sẽ không để ngươi có cơ hội sử dụng môn đao pháp này.”
Cố Dương gật đầu, tất nhiên hắn biết nhược điểm của môn đao pháp này, thời gian ra chiêu quá lâu.
Trên thực tế, từ khi ra đời đến nay, trong hiện thực hắn chưa từng gặp người có thực lực trên cơ hắn, thực lực tương đương cũng không có.
Cho dù khi tam phẩm, lần gặp phải cao thủ nhị phẩm Lâm gia phái đến kia, đao pháp mà hắn dưỡng thành nhiều năm trong mô phỏng cũng có thực lực mang tính nghiền ép.
Khi cảnh giới của hắn càng ngày càng cao, chắc chắn tiến bộ cũng ngày càng chậm, muốn nghiền ép kẻ địch giống như trước đây cũng hơi khó khăn.
Nếu như Thiên Vấn Cửu Đao mà lão giả nói thật sự mạnh như vậy thì không còn gì tốt hơn.
Vũ Nhị nói tiếp: “Bây giờ ta không cách nào truyền thụ đao ý cho ngươi, ngươi chỉ có thể tự lĩnh ngộ, chỉ sợ chuyện này tốn không ít thời gian, vì vậy khoảng thời gian này ta sẽ ở lại nơi này, ngươi hãy nghe cho kỹ…”
…
Hai ngày sau đó, Vũ Nhị mới giảng xong đao thứ nhất.
Không có truyền thừa đao ý, hắn chỉ có thể giảng giải từ đầu, nói là một môn đao pháp, nhưng trên thực tế lại là một hệ thống rối ren.
Hắn cởi bỏ từng nút thắt ra, giải thích rõ ràng từng chút đạo lý, sau đó giảng giải.
Nhưng chỉ dựa vào lời nói thì quá mức trừu tượng, Cố Dương cảm thấy mình nghe hiểu, lại hình như không hiểu hoàn toàn.