Chương 178: Một lời đã định
Hơn nữa ở trong kho báu kia còn có một mãnh nam Bất Lậu cảnh trông coi, nếu có định gì đó thì có khác gì muốn chết đâu.
Nhưng mà có chút ít còn hơn không.
Thời gian của Cố Dương quý giá, không có thời gian ở đây chờ Lâm gia đi gom góp tiền tài.
Nếu còn không tới Thần Đô, đoán chừng phụ thân Thương Thần kia của Tào Y Y sẽ đuổi tới.
…
“Chờ một chút…”
Cố Dương đang định đến Lâm gia cùng với đám người Lâm gia, đột nhiên có một người nhảy ra, chính là muội tử nữ giả nam trang kia.
Quả nhiên, ta có số đào hoa, trốn cũng không trốn nổi.
Hắn không nhịn được mà thầm thở dài.
Tướng mạo khí chất của muội tử này xuất chúng như thế, không hề kém cỏi hơn đám người Tô Thanh Chỉ và Từ Nhược Mai, không cần đoán, chắc chắn cũng là người trên Hồng Nhan bảng.
Đây là hạng mấy đây?
Cố Dương thật sự không muốn trêu chọc phiền toái như vậy, nhưng mà nhìn thoáng qua lão giả bên cạnh, vẫn quyết định cho hắn một chút mặt mũi, lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”
Chỉ nghe nữ tử trịnh trọng hỏi: “Cố Dương, ngươi có thể dạy ta ‘Thần Tiêu Lục Diệt’ không?”
Sao những nữ nhân này, người nọ đến người kia đều mặt dày như vậy nhỉ, lần đầu tiên gặp mặt đã dám đưa ra yêu cầu như thế.
Sẽ không phải thật sự cho rằng bên người có vị Thần Thông cảnh đi theo là có thể muốn làm gì thì làm chứ?
Cố Dương lười nhìn nàng, bỏ lại một câu: “Không thể.”
Sau đó quay người rời đi.
“Ta trả năm trăm vạn lượng.”
Sau lưng truyền đến giọng nữ tử âm vang có lực.
Bước chân Cố Dương khựng lại, lạnh lùng nói: “Ngươi có biết ‘Thần Tiêu Lục Diệt’ là đao pháp gì không? Truyền từ một trong bốn thánh địa, uy lực đủ để hủy thiên diệt địa…”
“Tám trăm vạn lượng!” Nữ tử lập tức tăng giá.
“Hừ.”
Cố Dương hừ lạnh một tiếng: “Chờ đến khi nào ngươi có thể lấy ra được nhiều tiền mặt như vậy rồi hãy tới tìm ta.”
“Một lời đã định.”
Tam công chúa Triệu Vũ ở đằng sau siết chặt nắm đấm, trong mắt để lộ ra tia sáng nhất định phải có được.
…
“Nàng là ai?”
Sau khi ra khỏi tiền trang, Cố Dương hỏi Lâm Hữu Lượng ở bên cạnh.
“Tam công chúa đương triều.”
Lâm Hữu Lượng không tập trung lắm.
Vừa rồi hắn đã nghe được cái gì?
Tám trăm vạn lượng để mua đao pháp “Thần Tiêu Lục Diệt” này?
Xem ý của Cố Dương còn có hy vọng!
Hắn ở bên cạnh nghe cũng không nhịn được muốn hỏi một câu ta có thể mua không?
Cuối cùng vẫn là lý trí còn sót lại chiếm thượng phong, không hỏi vấn đề này.
Cố Dương đã biết người kia, hạng tám Hồng Nhan bảng, Triệu Vũ trầm ngư lạc nhạn.
Trong truyền thuyết, vì có thể leo lên Hồng Nhan bảng, vị công chúa điêu ngoa này đã xâm nhập vào Hồng Lâu, ép chủ nhân Hồng Lâu viết tên của nàng lên Hồng Nhan bảng.
Nghe nói, nàng là nữ nhi được hoàng đế sủng ái nhất, nói không chừng thật sự có thể lấy ra được tám trăm vạn.
Ừm, nói không chừng đây chính là một mối làm ăn kiếm tiền.
Nếu thả tiếng gió, chỉ cần dùng tiền thì có thể học được các đao pháp “Diệt Thần Cửu Thức”, “Thần Tiêu Lục Diệt” vân vân ở chỗ hắn, đoán chừng sẽ có rất nhiều người tình nguyện bỏ ra số tiền này.
Thoáng cái, Cố Dương đã được mở rộng tầm mắt.
Đám người chủ động đưa tiền tới sẽ tốt hơn hiện giờ, đánh chết đánh sống, kết quả năm trăm vạn lượng cũng không lấy ra được.
Nhưng mà việc này vẫn còn phải chờ đến khi hắn đột phá đến Thần Thông cảnh, lại học toàn bộ “Thiên Vấn Cửu Đao” đã rồi nói.
Hiện giờ “Diệt Thần Cửu Thức” và “Thần Tiêu Lục Diệt” vẫn còn dùng rất thuận tay, không thể tùy tiện truyền đi được.
Không bao lâu đã đến lão trạch của Lâm gia.
Cái gọi là kho bí mật ở ngay phía sau nhà thờ tổ của Lâm gia cũng là chỗ quan trọng nhất của Lâm gia, cất giữ đồ vật quý giá Lâm gia lấy được biết bao nhiêu năm qua đến nay.
Bên trong có kỳ trân dị bảo, cũng có thần binh lợi khí, còn có một ít dược liệu hiếm thấy, thậm chí còn có một khối huyền thiết thiên ngoại.
Cố Dương không hề khách khí, đóng gói toàn bộ đồ vật trong kho bí mật mang đi, tổng cộng gồm ba cái rương lớn.
Cuối cùng, hắn lấy một bức họa duy nhất trong kho bí mật ra, hỏi: “Bức họa này, từ đâu có được?”
Lâm Hữu Lượng nhìn thấy hắn chuyển sạch tất cả đồ đạc, trong lòng giống như đang rỉ máu. Những thứ này đều là thứ tốt Lâm gia tích lũy từng chút một suốt hơn một trăm năm qua, có tiền cũng không mua được, kể cả đệ tử nhà mình cũng không nỡ bỏ ra cho dùng.
Hôm nay lại bị Cố Dương vơ vét sạch, đây chẳng khác nào đang dùng đao cắt thịt hắn cả.
Cố Dương mở miệng hỏi, hắn lại không dám không đáp: “Trong một cổ mộ, bức họa này là vật chôn cùng, phán định sơ bộ là đồ của Hạ triều.”
“Vì sao lại đặt bức họa này trong kho bí mật? Nó có chỗ đặc biệt gì sao?”
Cố Dương hơi tò mò, hắn không nhìn ra được bức họa này có chỗ kỳ lạ gì.
Lâm Hữu Lượng rất thành thật đáp: “Ta đã cho người xem xét, người trong bức họa kia rất có thể là một vị vương phi những năm cuối cùng của Hạ triều. Cổ mộ kia rất có thể là mộ của một vị vương gia. Nhưng ngôi mộ kia hơi cổ quái, từng có võ giả nhất phẩm bị chôn vùi trong đó...”
Cố Dương đã rõ, Lâm gia có ý định với cổ mộ kia.
Dựa theo sách sử ghi chép lại, triều đại trước Đại Chu là Tần, trước đó nữa chính là Hạ.
Lấy kỷ nguyên đến phân chia, Hạ triều được tính vào Trung Cổ, hoàn toàn khác với hai triều Tần Chu.
Về phần tại sao lại phân chia như vậy, trên sách sử mà hắn từng xem cũng không giải thích.
Nhưng mà Hạ triều và hai triều Tần Chu thật sự không giống nhau, bởi vì từ đầu đến cuối Hạ triều chỉ có một vị hoàng đế, hơn nữa thời gian tại vị dài tới ngàn năm.
Nói không hề khoa trương, đúng là lấy sức mạnh một người tọa trấn ngàn năm.
Có một vị hoàng đế như vậy, phong cách hội họa của Hạ triều chắc chắn hoàn toàn khác với hiện giờ.
Vấn đề lại nảy sinh rồi, vương gia được chôn trong cổ mộ kia có quan hệ như thế nào với Hạ đế?
Cha con, ông cháu, hay là…
Ừm, cẩn thận ngẫm lại, làm vương gia ở Hạ triều sẽ thật sự vĩnh viễn không có ngày nổi danh, có vị Hạ đế kia ở đó, không biết bao nhiêu con cháu chắt đều bị lu mờ.