Chương 21: Ta đi với ngươi
Liễu Nặc thấy hai tên thủ hạ bị giết, một người bộ dáng thợ săn xuất hiện, ngăn ở trước mặt Tô Thanh Chỉ, nụ cười trên mặt liền cứng lại.
Hắn vừa mới lớn tiếng, ở toàn bộ Giang Châu, không người nào dám lo chuyện bao đồng của Liễu gia, kết quả là có người ra mặt cho nàng.
Thần sắc hắn trầm xuống, âm lãnh nói " Đồ điếc không sợ súng. Giết hắn đi."
Liễu Nặc nói nhiều lời như vậy, mục đích đúng là phá hủy niềm tin của nàng, để cho nàng lâm vào vực sâu tuyệt vọng, để trong lòng nàng ám ảnh ý nghĩ Liễu Gia không thể rung chuyển.
Về sau, coi như nàng thật được Ngũ hoàng tử sủng ái, đối với Liễu Gia cũng sẽ mang trong lòng sợ hãi, không dám tùy tiện đối địch với Liễu Gia.
Ai ngờ, lại bị một tên thợ săn không biết từ nơi nào nhô ra làm hỏng, còn giết thủ hạ của hắn.
Chỉ nhìn nét mặt Tô Thanh Chỉ lúc này, cũng biết lời nói mới vừa rồi kia, hoàn toàn uỗng phí.
Liễu Nặc trong lòng sát ý sôi trào.
Tám tên thủ hạ phía sau hắn giơ roi, giục ngựa vượt qua con suối nhỏ kia, rút binh khí ra, nương theo tiếng ngựa hí, hướng tên thợ săn kia đánh tới.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu nghiêng qua cành lá, chiếu vào bên trên binh khí, chiếu ra từng đạo từng đạo ánh sáng rét lạnh.
Tô Thanh Chỉ cùng tiểu thị nữ nhìn tám tên kỵ sĩ kia khí thế hung hăng xông về Cố Dương, hai tay nắm thật chặt vào nhau, trái tim lộp bộp liên hồi.
Sau một khắc, các nàng chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên kim quang.
Chỉ thấy từng đạo máu tươi bắn tung tóe, tám tên kỵ sĩ Liễu Gia nhao nhao từ trên ngựa rơi xuống.
Mùi máu tươi nồng nặc xông lên, thiếu chút nữa làm Tô Thanh Chỉ nôn ói.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy Cố Dương ra tay, nàng thậm chí không có thấy rõ động tác của hắn, chỉ cảm thấy thân hình hắn lóe lên, tám người đã chết rồi.
Nàng chưa từng thấy qua đao pháp nhanh như vậy, giết người lưu loát dứt khoát như vậy, giơ tay chém xuống, liền giết tám người. Một màn này mang đến cho nàng rung động cực lớn.
"Huyết sát đao pháp!"
Bên người Liễu Nặc còn có một người đàn ông trung niên, thoáng cái nhận ra đao pháp thợ săn kia sử dụng, trong mắt thêm mấy phần ngưng trọng " Ngươi là người trong quân đội?"
Huyết sát đao pháp này, từ trước đến giờ truyền lưu trong quân đội, chỉ có sĩ quan cấp giáo mới có thể được truyền thụ.
Hoặc là, người này là người trong quân.
Hoặc là, chính là xuất từ thế gia nhà quân. Tuyệt không phải thợ săn thông thường.
Người trong quân đội, từ trước đến giờ không dễ trêu chọc, không cẩn thận, rất có thể sẽ chọc tới mấy vị Sát Thần kia trong quân.
Chỉ nghe người kia lạnh nhạt nói " Thế nào, sợ?"
Lần này, Liễu Nặc lên tiếng " Liễu Nặc Liễu Gia Quận Ba . Không biết các hạ xưng hô như thế nào?"
Hắn lúc này, thái độ cùng vừa rồi hoàn toàn bất đồng.
Đối phương cho thấy đủ thực lực, sử dụng đao pháp còn là bí truyền trong quân, để cho hắn không thể không thận trọng. Muốn muốn biết rõ ràng lai lịch đối phương.
"Cố Dương."
Liễu Nặc ánh mắt lẫm liệt "Là Cố gia Vân Châu, hay là Cố gia Thần Đô?"
Trong thiên hạ, hai cái Cố gia trứ danh nhất, một ở Vân Châu, một ở Thần Đô.
Vân Châu Cố gia, truyền thừa ngàn năm, là thế gia quan trọng.
Thần Đô Cố gia, cùng Cố gia Vân Châu có ngàn vạn tia quan hệ, dòng dõi Võ An Hầu, một trong khai quốc công thần Đại Chu, Võ An Hầu bây giờ, càng là Thương Vương nổi tiếng thiên hạ.
Bất kể cái nào, đều là tồn tại Liễu Gia không dám tùy tiện đắc tội.
Người kia lại tránh không đáp, chỉ nói " Hai nữ nhân này, ta muốn mang đi."
Liễu Nặc nhìn hắn chằm chằm một hồi, lắc đầu nói " Vậy cũng không được, nàng là người Ngũ hoàng tử muốn."
Người kia như là thở dài "Vậy thì không cần phải nói tiếp."
Liễu Nặc đối với người này vẫn còn có chút kiêng kỵ, nói " Các hạ cần gì phải vì một nữ nhân, cùng Liễu gia ta cùng Ngũ hoàng tử là địch? Trong thiên hạ nữ nhân còn rất nhiều, các hạ chớ có sai lầm."
"Ra tay đi."
Cố Dương lười nói nữa.
Thiên hạ nhiều nữ nhân là đúng, nhưng mà chịu xuất ra ba chục ngàn lượng cho hắn, sẽ không có người thứ hai
....
Tô Thanh Chỉ một bên nghe được Liễu Nặc nhắc tới Ngũ hoàng tử, ánh mắt gắt gao nhìn chòng chọc Cố Dương, lại thấy trên mặt hắn không có một chút do dự, một câu "Ra tay đi " biểu hiện quyết tâm không thể dao động.
Nàng đầu mũi nóng lên, tầm mắt mơ hồ. Trên tay không tự chủ dùng sức, đem tay Tri Tinh đều bóp đau. Lại không cảm giác được.
...
"Đồng thúc."
Liễu Nặc nói với người trung niên bên người, trịnh trọng nói " Giao cho ngươi."
Người trung niên bước ra, trường kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ, nhắm vào Cố Dương, nói " Trương Đồng, thỉnh giáo huyết sát đao pháp của các hạ."
Cố Dương cảm ứng được cổ khí tức quen thuộc kia trên người đối phương, cũng biết người này chính là vị võ giả lục phẩm đã từng để lại cho hắn bóng ma trong lòng.
Ở bên trong lần mô phỏng nhân sinh trước nữa, hắn mặc dù giải trừ Tâm Ma, đột phá đến cảnh giới lục phẩm, nhưng vẫn không thể nào thắng nổi người này.
Bây giờ, hắn trải qua một lần mô phỏng nhân sinh, lấy được gần mười năm khổ tu, học được đao pháp uy lực mạnh mẽ như huyết sát đao pháp, rốt cuộc có nắm chắc cùng đánh một trận.
"Dừng tay!"
Ngay lúc chiến đấu chạm một cái liền bùng nổ, thanh âm một nữ nhân vang lên.
Ba người quay đầu nhìn, nói chuyện chính là Tô Thanh Chỉ, nàng đẩy ra Tri Tinh trước người, đi ra, dùng thanh âm có chút khàn khàn nói " Liễu Nặc, ta đi với ngươi."
Những lời này, nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người.
"Tiểu thư —— "
Tiểu thị nữ Tri Tinh sợ ngây người.
Trong gió rét căm căm, thân thể nhu nhược của Tô Thanh Chỉ đứng thẳng, nàng không có nhìn Cố Dương bên cạnh mà kiên quyết nói " Đây là chuyện của Tô gia ta, không có quan hệ gì với người ngoài."
Liễu Nặc đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mừng rỡ, nói " Tô cô nương có thể nghĩ thông suốt, dĩ nhiên là không thể tốt hơn nữa."
Ánh mắt vị võ giả lục phẩm Trương Đồng kia nhìn nàng cũng là rất phức tạp, hắn tự nhiên có thể nhìn ra được, vị Tô đại tiểu thư này, là không muốn Cố Dương vì nàng bỏ mạng.
Một người vì đối phương, không tiếc cùng Liễu Gia cùng Ngũ hoàng tử là địch.
Một người vì không muốn đối phương mất mạng, thà hy sinh tự thân.
Tình cảm như vậy, ngay cả người tâm địa sắt đá như hắn, cũng không khỏi cảm động lên.
"Tiểu thư —— " Tiểu thị nữ Tri Tinh nhìn tiểu thư nhà mình, đã nước mắt giàn giụa.
Tô Thanh Chỉ biết, vì nàng, người chết thật sự là quá nhiều. Cha mẹ nàng, cả gia tộc, đều là bởi vì nàng mà chết.
Nàng không muốn lại có thêm người bởi vì nàng mà chết!
Tai họa của nàng, sẽ do chính nàng gánh vác.
Đại thù của nàng, cũng phải do tự nàng báo thù!
Tô Thanh Chỉ nhớ tới đêm qua hắn cả đêm đang thay mình xua rét, trong lòng dịu dàng vương vấn, nhẹ giọng nói " Cố đại ca, ân đức của ngươi, kiếp sau ta..."
"Ngu đần."
Lúc này, thanh âm Cố Dương vang lên, tiếp theo là một luồng kình phong nổi lên.
Keng một tiếng vang lớn, chấn động đến mức làm nàng đau màng nhĩ.
Tô Thanh Chỉ chợt xoay người, thấy Cố Dương đã cùng Trương Đồng giao thủ, cuốn lên kình phong, thổi đến nàng gần như không mở mắt ra được.
Trái tim của nàng giống như là bị một bàn tay lớn gắt gao bóp lấy, hồi hộp không thở nổi.
Một lát sau, hết thảy bình ổn lại.
Nàng trợn mắt nhìn tới, thấy Cố Dương đứng ở nơi đó, cả người nhuốm máu, đầu óc ong một tiếng, suýt chút nữa ngất xỉu.