Chương 210: Ta không phải người tùy tiện
Phần lớn Thần Thông cảnh ở đây đều cảm thấy trong trời đất chỉ còn lại ánh đao này, muốn tránh cũng không được, cũng không thể thoát khỏi.
Không ít người đều rút vũ khí ra, theo bản năng định ngăn cản nó.
Ngay cả Cố Thanh Xuyên có tu vi cao nhất ở đây cũng suýt chút nữa rút đao ra.
Khi ánh đao biến mất, rất nhiều người đều bị mồ hôi lạnh làm ướt lưng, ánh mắt nhìn Cố Dương đã thay đổi hoàn toàn, quả thật giống như nhìn thấy quỷ vậy.
Hắn thật sự mới vừa đột phá đến Thần Thông cảnh sao?
Bàn tay Cố Thanh Xuyên đè trên chuôi đao, nhìn Cố Dương, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn.
Một đao mới vừa rồi, ngay cả chính hắn cũng không mười thành nắm chắc có thể đỡ được.
Đương nhiên thứ nhất là bởi vì “Thiên Vấn Cửu Đao” là đao pháp đứng đầu thiên hạ, thứ hai là chứng minh thực lực của Cố Dương không phải là thứ mà Kim Thân cảnh nhất trọng bình thường có thể sánh bằng.
“Không…”
Bên kia, Thương Khánh Lâm thấy Cố Dương dùng một đao chém bốn sát thi của hắn thành hai nửa, đau lòng đến mức như đang nhỏ máu.
Trong bốn sát thi này có ba sát thi là do sư tôn ban cho hắn sau trận chiến mười tám năm trước.
Mười mấy năm qua hắn cũng chỉ làm ra được thêm một sát thi mà thôi.
Hắn chẳng thể ngờ rằng, một Kim Thân cảnh mới vừa đột phá đã có thể một đao phá hủy sát thi của hắn.
“Ta muốn giết ngươi!”
Bùm!
Bốn sát thi bị chém thành hai nửa kia đột nhiên nổ tung, vô số sương mù màu đen sền sệt nổ tung, cuồn cuộn bay về phía Cố Dương, hoàn toàn che khuất tầm mắt của hắn.
Cố Dương không dám sơ ý, Cao Phàm từng nói cho hắn biết thủ đoạn của U Minh tông, khí tức sát thi này là kịch độc đáng sợ nhất đối với Kim Thân cảnh, một khi bị dính vào, hậu quả thật sự không gánh nổi.
Hắn không hề giữ lại, chân nguyên trong cơ thể bùng nổ, ngọn lửa màu đỏ thẫm đốt cháy đám sương mù màu đen này hầu như không còn gì.
Khi sương mù màu đen biến mất, trước mắt đã không thấy bóng dáng của đệ tử U Minh tông kia nữa.
“Định chạy?”
Cố Dương cười lạnh một tiếng, vèo một cái, đuổi theo phương hướng đó.
Mới vừa rồi hắn một đao chém ngã bốn sát thi, nhưng lại không có được một điểm năng lượng nào.
Đánh ở đây hồi lâu, kết quả đánh uổng công, kêu hắn sao có thể nhịn được?
Xích Nhật của Xích Tôn giáo kia là Pháp Lực cảnh, bây giờ hắn còn không giết được, chạy rồi thì cũng hết cách.
Tên đệ tử U Minh tông này, Cố Dương không thể để cho hắn chạy thoát được.
“Chạy mất rồi?”
Cố Vân Phi trợn tròn mắt: “Thúc tổ, không phải ngươi đã nói người của U Minh tông kia là Kim Thân cảnh nhị trọng sao?”
Cố Thanh Xuyên không nói gì, nhìn về phía Cố Dương biến mất, chán nản thở dài.
Hắn biết, muốn thu hồi Phượng Vũ đao từ chỗ Cố Dương, cơ hội trở nên cực kỳ xa vời.
Người này mới vừa đột phá đến Thần Thông đã có thể dọa sợ đệ tử U Minh tông Kim Thân cảnh nhị trọng chạy trối chết.
Vậy thì thôi đi, mấu chốt nhất chính là át chủ bài của người này lại nhiều vô kể.
Ví dụ như con chim xanh có thể nuốt pháp lực của cường giả Pháp Lực cảnh kia, quả thật chưa từng nghe nói đến.
Ai biết người này còn cất giấu thủ đoạn gì nữa.
Cố Thanh Xuyên đột nhiên hạ quyết tâm, sau khi trở về sẽ không quan tâm đến chuyện Phượng Vũ đao nữa, tập trung bế quan, không đột phá đến Pháp Lực cảnh thì quyết không xuất quan.
“Đi!”
Nghĩ đến đây, hắn mang theo Cố Vân Phi, không chút do dự bay trở về trong thành.
“Đáng chết, tại sao có thể có Kim Thân nhất trọng đáng sợ như vậy chứ? Quả thật không hợp lẽ trời.”
Ngoài mấy chục dặm, Thương Khánh Lâm cảm thấy mình thật đúng là xui tận mạng, lại gặp phải một tên không phân rõ phải trái như vậy.
Khí tức sát thi không có tác dụng với tiểu tử kia, hắn rất hoang mang.
Hắn biết rõ tu vi của mình là do sư tôn ban tặng, có chênh lệch không nhỏ với Kim Thân cảnh nhị trọng chân chính.
Hắn dám đến săn giết Kim Thân cảnh.
Một là dựa vào khí tức sát thi chuyên môn khắc chế Kim Thân cảnh.
Hai là dựa vào bốn sát thi kia.
Bốn sát thi này đã được luyện chế trong Hắc Hồn cốc, mặc dù không còn chân nguyên khi còn sống, nhưng thân thể được tăng cường một bước, đủ để so sánh với Kim Thân cảnh nhị trọng.
Có hai vũ khí sắc bén này, dù gặp phải võ giả Kim Thân nhất trọng thậm chí nhị trọng cũng có thể chiếm được thế thượng phong.
Kết quả hôm nay lại gặp phải kẻ quái thai là Cố Dương.
Chân nguyên của kẻ này giống như pháp lực, có thể chôn vùi khí tức sát thi.
Đao pháp cũng khủng bố đến cực điểm, một đao đã chặt ngang bốn sát thi.
Những sát thi đó chính là Kim Thân có thể so sánh với Kim Thân nhị trọng, nhưng ở dưới đao của đối phương lại giống như đậu hũ vậy.
Còn có thiên lý sao?
Mới vừa rồi Thương Khánh Lâm bị dọa đến mức suýt chút nữa tiểu ra quần.
Hắn chỉ mới là Kim Thân nhị trọng mà thôi, cũng không chặn được một đao của tiểu tử kia.
Mới vừa rồi hắn lấy lùi làm tiến, giả vờ định liều mạng, thật ra để khiến đối phương lơ là, nhân cơ hội chuồn đi.
Thương Khánh Lâm lòng còn sợ hãi mà nghĩ: “Ngày sau kẻ này nhất định trở thành cường địch của tông ta, phải về Hắc Hồn cốc, bẩm báo sư tôn…”
Đang nghĩ, hắn vừa ngẩng đầu, cả người lập tức cứng đờ.
Chỉ thấy Cố Dương chặn ở trước mặt, nói: “Chạy nhanh đấy.”
“Công tử tha mạng...”
Thương Khánh Lâm chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, phịch một tiếng, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Cố Dương hơi sửng sốt, hắn chưa từng gặp võ giả nào nhu nhược như vậy.
Chứ đừng nói tới kẻ này còn là một cường giả Thần Thông cảnh, cảnh giới cao hơn hắn một bậc.
Chẳng lẽ định mượn cơ hội khiến mình lơ là, tìm cơ hội giết ngược sao?
Cố Dương quan sát hắn, hỏi: “Ngươi dựa vào gì mà cảm thấy ta sẽ bỏ qua cho ngươi?”
“Ta biết bí mật lớn nhất của U Minh tông, chỉ cần công tử tha cho ta một mạng, ta sẽ bẩm báo đúng sự thật bí mật này.”
“Ta không có hứng thú gì với bí mật của U Minh tông.”
“Công tử, đó là một bí mật về việc đột phá đến Thiên Nhân!”
“Thiên Nhân?”
Cố Dương đánh giá hắn từ trên xuống dưới vài lần, cười lạnh nói: “Chỉ dựa vào ngươi mà cũng có thể biết được bí mật về việc đột phá Thiên Nhân sao?”
Thương Khánh Lâm thấy hắn không tin, nhất thời nóng nảy: “Thật sự, ta thề, nếu như lừa công tử, ta sẽ bị cửu lôi oanh đỉnh, không được chết tử tế.”
Cố Dương chưa bao giờ tin vào cái gọi là lời thề này, chậm rãi giơ Phượng Vũ đao cầm trong tay lên.