Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 74: Thần Thông cảnh là gì

Chương 74: Thần Thông cảnh là gì
“Ô tiền bối?”
Khi Sở Tích Nguyệt nhìn thấy Ô lão, nàng rất ngạc nhiên: “Tại sao ngươi lại ở đây?”
Ô lão cảm thấy có chút xúc động: “Là do cơ duyên trùng hợp. Vết thương của ngươi thế nào rồi?”
“Không chết được.”
Lúc này, Sở Tích Nguyệt đã hồi phục một ít chân nguyên trong cơ thể, nàng không còn thảm hại như vừa nãy nữa: “Ô tiền bối, người có biết lai lịch của người này không?”
Ô lão lắc đầu nói: “Người này cứ như tự dưng xuất hiện, đến giờ ta vẫn chưa tìm ra lai lịch xuất thân cũng như người sư phụ truyền dạy của người này.”
“Với con mắt của một bậc tiền bối, chắc hẳn ngươi đã nhìn ra công pháp và võ công mà người này tu luyện.”
Ô lão do dự một chút, sau đó nói: “Nếu ta không nhìn lầm, một đao vừa rồi hắn dùng chính là Tàng Đao thức, chiêu thức thứ nhất trong Diệt Thần Cửu Thức của Vũ gia.”
Hắn không hề nhắc đến công pháp mà Cố Dương tu luyện.
Đương nhiên Sở Tích Nguyệt biết Diệt Thần Cửu Thức là đao pháp nổi tiếng của Vũ gia, nhưng sau khi Vũ gia bị tiêu diệt, đao pháp này không hề xuất hiện trên giang hồ.
Nàng nói có phần ngờ vực: “Vậy thì một đao này hắn phải luyện tập trong bao lâu mới có thể uy lực như vậy?”
Nếu không luyện hơn mười năm thì tuyệt đối không có khả năng luyện được uy lực đáng sợ như này.
Nhìn dáng vẻ người này mới ngoài hai mươi tuổi thôi mà?
Ô lão lắc đầu nói: “Người này có cái gì đó rất kỳ lạ.”
Cách đây không lâu, hắn đã tận mắt chứng kiến Cố Dương xuất chiêu, một khi hắn ra tay, đao ý mà Cố Dương bồi dưỡng tự nhiên sẽ vô hiệu.
Chẳng lẽ chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Cố Dương đã bồi dưỡng ra đao ý đáng sợ như vậy?
Người này chỗ nào cũng lộ ra điểm quái lạ, ngay cả Ô lão kiến thức sâu rộng cũng không dám vội đưa ra lời khẳng định.
Hơn nữa, hắn chưa bao giờ đề cập đến những điều bí mật liên quan đến người này.
Mọi người đều biết, chủ nhân của Hồng Lâu không bao giờ bước ra khỏi tòa Hồng Lâu nửa bước. Ngay cả khi những người tuần tra như bọn họ bị giết thì cũng không có ai báo thù cho bọn họ.
Vì vậy, khi đối mặt với cường giả tam phẩm hàng đầu, bọn họ có thể không đắc tội thì sẽ cố gắng không đắc tội.
Vào lúc này, Ô Hành Vân cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng hắn nằm đờ đẫn ở đó hồi lâu vẫn không nói một lời.
Ô lão nhìn thấy hắn như vậy, biết rằng lần này hắn đã phải chịu một đòn đả kích rất nặng.
Phụ thân của Ô Hành Vân - Tĩnh Hải Vương, là người đứng đầu trong Nhất Phẩm bảng và là đệ nhất cao thủ chỉ dưới Thần Thông cảnh.
Hắn là nhi tử của tiểu thiếp trong gia đình, từ nhỏ đã không được coi trọng, bị mẹ cả kiêng dè xa lánh, hắn chưa bao giờ được luyện tập võ công.
Cho đến năm mười ba tuổi, khi mẫu thân hắn qua đời, hắn rời Tĩnh Hải vương phủ đến Thần Đô. Sau khi gia nhập võ viện, hắn đã bộc lộ thiên phú đáng kinh ngạc và bắt đầu tỏa sáng. Trong vòng mười năm, hắn đã đứng thứ nhất trong Tiềm Long bảng.
Phụ tử lần lượt chiếm vị trí đầu tiên của hai bảng, đây là lần đầu tiên xảy ra tình huống như vậy, trở thành giai thoại một thời.
Cho đến khi Sở Tích Nguyệt tung hoành xuất thế đánh bại hắn, hắn mới bị đẩy lùi về vị trí thứ hai Tiềm Long bảng.
Bại dưới tay của Sở Tích Nguyệt là do hắn không mạnh bằng người khác, cho nên không có gì để nói.
Bây giờ, hắn thực sự đã bại dưới tay một võ giả tam phẩm, điều này đối với một kẻ kiêu ngạo như hắn là khó có thể chấp nhận được.
Mong muốn cả đời này của Ô Hành Vân là leo lên vị trí đầu tiên của Nhất Phẩm bảng, dẫm đạp phụ thân hắn dưới chân.
Vì vậy, hắn không thể chấp nhận được một thất bại như vậy.
Nếu đến một tam phẩm hắn cũng không thể đánh bại được, làm sao hắn có thể khiêu chiến với phụ thân nhất phẩm vô địch của mình?

Ban đêm, vầng trăng khuyết treo trên cao.
Trong rừng, một đống lửa đang bùng cháy, đám người Cố Dương vây xung quanh đống lửa, đang nướng thịt rừng.
Sau khi Tô Thanh Chỉ tỉnh lại, nàng không cáu gắt nữa, chẳng qua một lời cũng không nói, không nhìn Từ Nhược Mai, cũng không nhìn Cố Dương.
Từ Nhược Mai tỉnh dậy sớm hơn một chút, nhưng tình trạng của nàng lại trở nên vô cùng tồi tệ.
Mặc dù đao ý không nhằm vào nàng, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, nàng vẫn bị ảnh hưởng, đạo tâm vốn dĩ đã vỡ vụn từ trước lại gần như bị phá hủy hoàn toàn bởi một đao này.
Bây giờ, tu vi của nàng đã hoàn toàn bị phế, có thể nói rằng nàng đã trở thành một phế vật.
Đây cũng là lý do vì sao Cố Dương để nàng ở bên cạnh, dù sao lúc đó nàng cũng muốn cùng hắn sống chết có nhau nên mới rơi vào kết cục như thế này.
Hắn lo lắng rằng, với tác phong làm việc của Kiếm cung, nàng đã trở thành phế vật, khi trở về đó thì chỉ có trời mới biết nàng sẽ bị đối xử như thế nào.
Hắn có chút hối lỗi, Từ Nhược Mai ngây ra một lúc, nhưng nhanh chóng quay mặt đi và nói: “Ta đã trả cho ngươi một lần rồi, ta vẫn còn nợ ngươi một lần.”
Nàng thoải mái nói như vậy, nhưng Cố Dương trong thâm tâm còn cảm thấy hối hận hơn.
Hắn không muốn rắc muối lên vết thương của nàng mà nhắc lại chuyện này nữa nên đã đổi chủ đề: “Ngươi có biết Sở Tích Nguyệt không?”
Từ Nhược Mai nói: “Sở Tích Nguyệt là người đứng vị trí thứ nhất của Tiềm Long bảng, là hoa nhường nguyệt thẹn đứng thứ chín Hồng Nhan bảng, xuất thân Sở gia.”
Đứng đầu trong Tiềm Long bảng?
Cố Dương có chút đau đầu, biết được điều này, hắn không thể giấu tài thêm được nữa.
Muốn trách thì chỉ trách được hệ thống này. Mỗi lần mô phỏng đều giới thiệu rất ngắn gọn về kinh nghiệm sống, còn một số chuyện không quan trọng thì hoàn toàn không đề cập đến.
Giống như lần này, Lâm Tử Hoa phái nhị phẩm tới, lại còn có nhiều người xem như vậy, hắn hoàn toàn không biết. Nếu không, sẽ không xảy ra sai sót lớn như vậy.
Hắn lại hỏi: “Sở gia có những cao thủ nào vậy?”
“Gia chủ tên là Sở Liên Tinh, là mẫu thân của nàng. Đứng thứ mười Nhất Phẩm bảng. Ngoài ra vẫn còn vài cường giả nhất phẩm, nhưng hiếm khi lộ diện, người ngoài cũng khó biết.”
Còn nhị phẩm, nàng hoàn toàn không đề cập đến.
“Vậy còn Thần Thông cảnh thì sao?”
“Ít nhất cũng có hai người, tổ tiên Sở gia, không rõ tên tuổi. Ngoài ra còn có một người khác tên là Sở Mi, một trăm năm mươi năm trước đã đạt tới Thần Thông cảnh, hiện tại đang là Pháp Lực cảnh.”
Hai vị Thần Thông cảnh, quả nhiên thực lực đằng sau những danh gia vọng tộc lớn trong thiên hạ này sâu không thể đoán được.
Cố Dương lại hỏi: “Sau khi đạt tới Thần Thông cảnh thì phân chia thực lực như thế nào?”
Từ Nhược Mai biết gì nói nấy: “Thần Thông cảnh được chia thành ba tầng: Kim Thân cảnh, Pháp Lực cảnh và Bất Lậu cảnh.”
“Sau khi đạt được Kim Thân cảnh, chư tà bất xâm, sắt đá bình thường khó có thể khiến họ bị thương, họ còn có sức mạnh long tượng. Lúc này, võ giả nhân gian cũng không còn có thể đe dọa được họ nữa.”
“Còn sau Kim Thân cảnh, họ phải ngưng luyện pháp lực, từ đó có thể điều khiển nguyên khí của trời đất để sử dụng cho bản thân, sở hữu đủ loại thủ đoạn không thể tưởng tượng được, giống như thần tiên vậy.”
“Pháp lực ngưng luyện đến cực hạn, pháp thân hợp nhất, tu luyện thành cơ thể Bất Lậu, lúc này họ sẽ có được thọ nguyên dài dằng dặc. Vì vậy, cảnh giới này còn được gọi là Trường Sinh cảnh.”
Ánh mắt Cố Dương sáng lên: “Nói cách khác, sau khi đạt đến Bất Lậu cảnh thì có thể trường sinh?”
Từ Nhược Mai nói: “Trường thọ là cách nói phóng đại, nhưng nếu trong một hoàn cảnh đặc biệt, sống hơn nghìn năm cũng không phải việc gì khó.”
Một nghìn năm tuổi thọ.
Cố Dương đếm bằng đầu ngón tay, hắn bây giờ đã là tam phẩm, khoảng cách đến Bất Lậu cảnh chỉ là năm cảnh giới mà thôi.
Cuộc trò chuyện giữa hai người không hề né tránh những người khác.
Đám người Tô Thanh Chỉ bên cạnh nghe được lời của hai người cũng không khỏi khao khát, có thể sống cả ngàn năm thì không khác gì thần tiên cả.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất