Chương 75: Truyền thừa
Đêm đã khuya, Tô Thanh Chỉ và Từ Nhược Mai cũng đã ngủ rồi, chỉ có một mình Trương Tiểu Hải vẫn còn thức, ngồi ở một bên gác đêm.
Cố Dương trông có vẻ như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế, hắn đã lặng lẽ mở máy mô phỏng nhân sinh.
Muốn đạt đến Thần Thông cảnh, đầu tiên phải giải quyết vấn đề công pháp, “Phượng Vũ Cửu Thiên” hắn chỉ đạt tới được bảy tầng công pháp đầu.
Đầu tiên, phải đến chỗ Thẩm Bạch Y một chuyến, giải quyết bản công pháp này.
Nhân tiện, thử may rủi một phen.
Lần này, hắn vừa giết chết nhị phẩm do Lâm gia phái tới, vừa làm trọng thương Sở Tích Nguyệt, cũng không biết sẽ gây nên những biến số gì.
Cố Dương trước tiên nhìn vào số dư còn lại, còn lại năm mươi tám vạn, chỉ đủ để tiến hành hai mươi chín lần mô phỏng.
Đều tại Lâm Tử Hoa làm cho hơn một trăm vạn lượng còn lại của Phương gia đều không dùng được.
Coi như đã kết thù oán lần này rồi.
[Có muốn sử dụng máy mô phỏng nhân sinh? Sử dụng một lần, tiêu tốn hai vạn lượng.]
“Có.”
[Hai mươi hai tuổi, thực lực của ngươi đã là tam phẩm, đứng thứ bảy trong Tiềm Long bảng. Tại Bình quận thành, ngươi một đao đánh bại ba cường nhị phẩm, danh tiếng được truyền khắp thiên hạ, được biết đến là cường giả tam phẩm đệ nhất.]
[Ngươi dẫn theo Tô Thanh Chỉ và Từ Nhược Mai rời khỏi Bình quận thành, hơn mười ngày sau, một cường giả nhất phẩm đuổi theo đến, vào thời điểm nguy cấp, Sở Tích Nguyệt đã tìm đến, dùng thái độ hung hăng khiến cho cường giả nhất phẩm kia tạm thời rút lui.]
[Sau đó, Sở Tích Nguyệt khiêu chiến với ngươi, sau một trăm chiêu, ngươi thắng hiểm được một chiêu. Các ngươi giao hẹn sau một tháng nữa sẽ tái chiến. Sau đó, nàng đi theo ngươi suốt cả chặng đường.]
[Một tháng sau, các ngươi lại luận bàn lần nữa, sau một trăm năm mươi chiêu, ngươi lại thắng được một chiêu lần nữa.]
[Ba tháng sau, các ngươi tỷ thí lần thứ ba, ba trăm chiêu, bất phân thắng bại.]
[Nửa năm sau, lần tỷ thí thứ tư, sau hai trăm năm mươi chiêu, ngươi thua. Các ngươi giao hẹn, chờ đến lúc ngươi đạt đến nhị phẩm thì tái chiến. Sau đó, Sở Tích Nguyệt tiêu sái rời đi.]
[Đêm hôm đó, ngươi một thân một mình rời đi, một mình đi đến Ngọc châu, tới sơn trang của Thẩm Bạch Y, đi vào khu cất kho báu của ảnh đạo, sau đó lại kích hoạt tấm thẻ ngọc kia một lần nữa, có được công pháp tầng thứ tám của “Phượng Vũ Cửu Thiên”.]
[Thẩm Bạch Y bị kinh động, chạy đến, các ngươi trải qua một phen chiến đấu kịch liệt. Sau khi đánh bại hắn, ngươi mang theo thẻ ngọc chạy trốn.]
[Mấy tháng sau, ngươi trốn bên trong một ngọn núi lớn, chính vào lúc đang lĩnh ngộ “Phượng Vũ Cửu Thiên”, đột nhiên một đầu ngón tay nhấn lên trán của ngươi, ngươi chết. Hưởng thọ hai mươi ba tuổi.]
Sau khi xem hết đoạn nhân sinh ngắn ngủi này, Cố Dương cũng không quá bất ngờ.
Cường giả nhất phẩm đến truy sát kia nhất định là đến từ Lâm gia. Lâm gia muốn loại bỏ mối nguy hại về sau, nhân lúc hắn còn chưa kịp cường đại thì giết chết hắn trước.
Chuyện khiến hắn ngạc nhiên là, không ngờ Sở Tích Nguyệt cứu hắn chỉ là vì muốn so tài với hắn một lần nữa.
Nàng mới chỉ là nhị phẩm, nhưng lại có thể khiến cường giả nhất phẩm kia phải nhượng bộ.
Từ đó có thể nhìn thấy được sức mạnh của Sở gia.
Kể từ đó, Sở Tích Nguyệt vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn, cường giả nhất phẩm của Lâm gia kia vẫn không dám ra tay, trước sau tổng cộng là một năm.
Nói cách khác, một năm sau đó, chỉ cần đối phó qua loa với cường giả đệ nhất Tiềm Long bảng này là hắn có thể đảm bảo sự an toàn của bản thân.
Mà cuối cùng người giết hắn hẳn là người của Thẩm gia, nói không chừng là cường giả Thần Thông cảnh kia của Thẩm gia tự mình ra tay.
Nhưng mà không sao cả, hắn đã có được công pháp tầng thứ tám của “Phượng Vũ Cửu Thiên”.
[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]
[Một, cảnh giới võ đạo năm hai mươi ba tuổi.]
[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm hai mươi ba tuổi.]
[Ba, nhân sinh trí tuệ năm hai mươi ba tuổi.]
“Ta chọn hai.”
Ngay sau đó, trong tâm trí của Cố Dương lại hiện lên một con phượng hoàng tắm trong ngọn lửa đỏ một lần nữa, vô số công pháp phẩm bí quyết truyền đến theo con phượng hoàng kia.
…
“Ồ?”
Từ Nhược Mai đang ngồi điều tức thì đột nhiên giật mình tỉnh lại, nhìn về Cố Dương phía đối diện, trong lòng có chút kinh ngạc.
Rõ ràng lúc có được truyền thừa của một môn công pháp vô song mới có động tĩnh như vậy.
“Hồng Trần Kiếp Pháp”mà nàng tu luyện chính là một môn công pháp tuyệt thế, không phải được viết ra, mà là được truyền thừa bằng một kiếm ý.
Kiếm ý kia có nguồn gốc từ một thanh kiếm thần, có tên là Hồng Trần kiếm, chỉ chờ tới khi nàng đột phá đến Thần Thông cảnh là có thể rút thanh kiếm thần kia ra.
Từ trước đến nay trong Kiếm cung đã có năm vị kiếm chủ, hiện tại chỉ còn lại Hồng Trần kiếm là chưa có chủ nhân.
Công pháp tuyệt thế của thế gia tông môn khác cũng được truyền thừa như vậy.
Chẳng qua ở nơi hoang vu hẻo lánh như thế này, việc tiếp nhận truyền thừa không tránh khỏi quá qua loa.
Thần ý truyền ra từ trên người Cố Dương mang thuộc tính hỏa, còn kèm theo cả chút tư vị thần thánh.
Từ Nhược Mai giật nảy mình, suy đoán chút ít: “Chẳng lẽ là môn công pháp kia?”
Nghe nói, “Phượng Vũ Cửu Thiên”của Thẩm gia đã thất truyền gần trăm năm. Trước đó, mỗi một đời của Thầm gia đều có người tu luyện môn công pháp này, nhưng cho đến nay vẫn chưa có ai tu luyện môn công pháp này đến cảnh giới nhất phẩm, chứ đừng nói là Thần Thông cảnh.
Hơn nữa, truyền nhân của Thẩm gia tu hành “Phượng Vũ Cửu Thiên”các đời trước chưa từng có ai ra ngoài du ngoạn, cho nên cũng không có người nào được chứng kiến uy lực của môn công pháp này.
Không ngờ rằng, môn công pháp này lại rơi vào tay Cố Dương, hơn nữa hắn trẻ tuổi như vậy mà cũng đã tu đến cảnh giới tam phẩm.
Nếu như bị người của Thẩm gia biết được, chỉ sợ là một tai họa lớn.
Từ Nhược Mai nghĩ tới đây, chân mày hơi nhíu lại, vô thức nhìn liếc Tô Thanh Chỉ và tỳ nữ bên cạnh một cái, thấy các nàng vẫn chìm vào giấc ngủ, hoàn toàn không phát hiện được là đã xảy ra chuyện gì thì mới yên tâm một chút.
Thực lực của hai người này quá kém, cho nên không thể cảm ứng được thần ý kia.
“Thảo nào hắn lại muốn dẫn theo nàng.”
Cuối cùng nàng cũng hiểu được vì sao Cố Dương vẫn luôn muốn dẫn theo nữ nhân này.
Đối với người tu luyện công pháp thuộc tính hỏa mà nói, nữ nhân này băng cơ ngọc cốt, thật sự là hiếm có. Cố Dương có thể tiến cảnh nhiều như vậy cũng nhờ công lao của nữ nhân này.
Một lát sau, thần ý kia biến mất. Từ Nhược Mai lại nhắm mắt dưỡng thần một lần nữa, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
…
Lách tách.
Trong đống lửa đang cháy phát ra tiếng nổ tách tách.
Trương Tiểu Hải ngồi dưới một tảng đá cách đó không xa cảnh giác nhìn qua, thấy không có chuyện gì xảy ra thì lại quay đầu đi, tiếp tục gác đêm.
Cố Dương đã có được công pháp tầng thứ tám “Phượng Vũ Cửu Thiên”, cuối cùng có thể bắt đầu tiến tới cảnh giới nhị phẩm.
Hắn cũng không biết để tu đến tam phẩm đỉnh phong thì cần bao nhiêu thời gian.
Số dư còn lại của hắn lúc này chỉ còn lại năm mươi sáu vạn, chỉ đủ cho hai mươi tám lần mô phỏng.
Nhưng một vấn đề là, môn công pháp này cần có thời gian tích lũy, mà nửa tháng sau lại có một vị cường giả nhất phẩm đến đây truy sát.
Cho nên, trước hết phải giải quyết rắc rối này mới được.
Lần này, cho dù đi đến Thần Đô, Thiên Tâm võ quán cũng không giữ được hắn, bởi vì suy cho cùng Trình Thiên Tâm cũng chỉ mới là nhị phẩm mà thôi. Cường giả nhất phẩm kia của Lâm gia truy sát tới, Trình Thiên Tâm cũng không cứu được.
Phải nghĩ cách khác.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Cố Dương lại nảy ra ý tưởng mới, khởi động máy mô phỏng nhân sinh.
[Có muốn sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần, tiêu tốn hai vạn lượng.]
“Có.”