Chương 1307. Lực quăng huyền tượng
- Phàm là sinh vật đi lên Hải Địa Thần Sơn, mặc kệ là dị sinh vật hay là Dị Linh, trên cơ bản đều không thể đi ra.
Tà Liên Nữ Đế chỉ nói một câu, để Hàn Sâm bỏ ý niệm đi tới gần Hải Địa Thần Sơn.
Mặc dù Hàn Sâm là loại người có đôi khi sẽ xúc động, nhưng cũng không phải là một người thích tìm kiếm kích thích.
Nếu như cần thiết, Hàn Sâm không sợ mạo hiểm, nhưng mà mạo hiểm không có ý nghĩa không có mục tiêu, Hàn Sâm một chút hứng thú đều không có.
Hàn Sâm bọn họ lách qua Hải Địa Thần Sơn, mặc dù đi nhiều hơn một tí, nhưng cũng không gặp phải nguy hiểm.
Thế nhưng mà còn không chờ bọn họ hoàn toàn vượt qua Hải Địa Thần Sơn, đột nhiên nghe được ở phía trên Hải Địa Thần Sơn truyền đến một tiếng rống buồn bực, sau đó chợt nghe thấy tiếng chân âm ầm.
Nghe phương hướng âm thanh truyền đến, lại chính là hướng bọn họ bên này đang đi tới.
Hàn Sâm không khỏi khẽ nhíu mày, sau khi bọn họ tiến vào bên trong Vô Lượng Hải, tựa hồ luôn có chút không thích hợp.
Trước kia Tà Liên Nữ Đế đã tới không ít lần, vẫn chưa bao giờ gặp phải chuyện phiền toái như vậy.
Đầu tiên là Hải Quỷ Thú ở sâu dưới biển xuất hiện ở khu vực bên ngoài, còn một mực đi theo bọn họ, hiện tại ở phía trên ngọn Hải Địa Thần Sơn lại có thứ gì đó đang chạy xuống, còn hướng về phía bọn họ mà đến, nghĩ như thế nào đều cảm thấy có chút không đúng.
- Vận may của mình sẽ không kém như thế chứ?
Trong lòng Hàn Sâm hơi có chút buồn bực, ở loại địa phương không tiện chiến đấu lại liên tiếp gặp chuyện, thực không phải là mong muốn của Hàn Sâm.
Ở phía trên Hải Địa Thần Sơn mọc đầy cổ thụ che trời, cơ hồ bao trùm toàn bộ ngọn núi lớn vào trong đó, Hàn Sâm chỉ thấy nhánh cây lắc lư, lại không nhìn thấy là vật gì đang xông xuống.
Nhưng mà chỉ trong chốc lát, rốt cục đã nhìn thấy ở chân núi chạy ra một con dị sinh vật có hình thể có chút to lớn, Hàn Sâm nhìn kỹ, đó lại là một con voi lớn.
Chỉ là toàn thân con voi kia giống như là huyền thiết, mặc dù hình thể chỉ lớn tương đương voi bình thường, nhưng mà sức nặng lại lớn hơn nhiều lắm, tùy tiện đạp xuống một cước, là có thể giãm ra một dấu chân rất sâu ở trên mặt nham thạch cứng rắn.
Nhưng mà vượt quá ý liệu của Hàn Sâm là, con huyền tượng này cũng không phải xông tới chỗ bọn họ, mà là đang truy đuổi một người.
Hàn Sâm không hề nhìn lầm, người kia xác thực là một nhân loại, thoạt nhìn nhiều lắm cũng chỉ khoảng bốn năm mươi tuổi, bộ dáng trung niên, dùng tuổi thọ của Siêu Việt Giả, bốn mươi năm mươi tuổi cũng xác thực chỉ có thể coi là thanh niên, bình thường đều nhìn tương đối tuổi trẻ, người này là loại trông có vẻ tương đối già kia.
Trên thân người đàn ông kia mặc không phải là áo giáp thú hồn, mà là chiến đấu phục của Liên Minh, nhưng sớm đã rách tung toé, bị xé ra từng mảnh dính ở trên thân thể, giống như ăn mày ở thời đại viễn cổ.
Mặc dù hình dạng của y có chút chật vật, nhưng cũng không nhìn thấy trên người y có thương tích, cũng không có vết máu xuất hiện.
Huyền Thiết Tượng ở phía sau truy đuổi y, nhưng mà tốc độ của Huyền Thiết Tượng không nhanh, thoạt nhìn vô cùng cồng kềnh, trong lúc nhất thời vậy mà không đuổi kịp người đàn ông nhân loại kia.
Người đàn ông nhân loại kia cũng đã nhìn thấy bọn Hàn Sâm, lập tức lộ ra vẻ mừng, lập tức thẳng tắp chạy tới phía bọn Hàn Sâm bên này, vừa chạy còn vừa gọi:
- Hàn Sâm… cứu tôi. ..
Hàn Sâm nao nao, người đàn ông này vậy mà nhận ra hắn, lại để cho hắn có chút ngoài ý muốn, hơn nữa nghe âm thanh còn có chút quen tai.
Hàn Sâm quan sát tỉ mỉ người đàn ông kia, thấy y mặc một bộ quần áo vừa thối vừa rách nát, khắp khuôn mặt đều là bụi đất, lảo đảo nghiêng ngả cuốn lên đầy bụi đất, Hàn Sâm nhìn một lúc lâu mới nhận ra.
- Đậu xanh, giáo sư Bạch, tại sao ông lại ở chỗ này?
Hàn Sâm rốt cục nhận ra người này là ai, đó chính là giáo sư Bạch ở Thánh Đường, Bạch Dịch Sơn.
Bạch Dịch Sơn xem như là lão sư của Hàn Sâm ở phương diện Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật, Hàn Sâm thấy ông ta bị Huyền Thiết Tượng một mực đuổi theo không tha, vội vàng mau chóng vọt tới, trực tiếp chắn ở sau lưng Bạch Dịch Sơn, đối mặt với con Huyền Thiết Tượng kia.
- Đừng liều mạng, con Huyền Lực Tượng này đã mở ra chín đạo khóa gen, một thân quái lực vô cùng lớn, ngay cả núi đều có thể va sụp. …
Bạch Dịch Sơn vội vàng kêu to lên với Hàn Sâm, muốn ngăn cản Hàn Sâm chính diện liều mạng với Huyền Lực Tượng.
Thế nhưng mà Huyền Lực Tượng đã vọt tới trước mặt Hàn Sâm, hiện †ại Hàn Sâm muốn trốn tránh cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Ánh mắt của Hàn Sâm ngưng tụ, thân thể lập tức hóa thành băng ngọc, đôi bàn tay óng ánh sáng long lanh giống như là thủy tinh không tỳ vết.
Bành!
Huyền Lực Tượng chạy như điên tới, mang theo lực lượng mạnh mẽ đánh vào, quái lực vô cùng lớn đụng vào thân thể Hàn Sâm, mà hai tay của Hàn Sâm lại cầm lấy một đôi ngà voi của Huyền Lực Tượng.
Hai luồng lực lượng kinh khủng đụng vào nhau, khiến cho nham thạch dưới chân Huyền Lực Tượng và Hàn Sâm đều nứt vỡ, thân thể của bọn họ đều lún vào trong đất sâu gần một mét, nhưng mà ai cũng không lui lại, Hàn Sâm vậy mà trực tiếp chốn đỡ được Huyền Lực Tượng đánh tới.
Bạch Dịch Sơn nhìn tròng mắt đều sắp trợn lồi ra rồi, ông ra đã theo dõi Huyền Lực Tượng gần mười năm, vì để nghiên cứu khí tức lưu chuyển cùng Luyện Thể thuật của con Huyền Lực Tượng này.
Đối với sự lợi hại của Huyền Lực Tượng, Bạch Dịch Sơn lại vô cùng rõ ràng, mặc dù Huyền Lực Tượng hết sức cồng kềnh, tốc độ ở trong số những sinh vật siêu cấp thần huyết xem như là một loại rất chậm.
Thế nhưng mà lực lượng của nó lại mạnh mẽ kinh khủng, đều là dị sinh vật mở ra chín đạo khóa gen, lực va chạm của Huyền Lực Tượng có thể húc nổ thân thể đối phương.
Đừng nói là Siêu Việt Giả nhân loại, coi như là sinh vật siêu cấp thần huyết khổng lồ cũng mở ra chín đạo khóa gen, nhìn thấy Huyền Lực Tượng cũng phải đi vòng.
Bạch Dịch Sơn có một chủ đề nghiên cứu, chính là muốn cải biến Bảo Tượng Kinh thành Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật, cho nên nhiều năm qua vẫn một mực quan sát nghiên cứu Huyền Lực Tượng.
Cũng may là tốc độ của Huyền Lực Tượng không nhanh, Bạch Dịch Sơn mới có thể bằng vào đủ loại thủ đoạn, để cho Huyền Lực Tượng không thể làm y bị thương, hơn nữa Huyền Lực Tượng cũng không phải là một loại dị sinh vật ưa thích sát sinh.
Nếu như không phải là lần này Bạch Dịch Sơn chọc giận Huyền Lực Tượng, cũng sẽ không rơi vào kết cục thê thảm như thế.
Lúc này Bạch Dịch Sơn vậy mà nhìn thấy Hàn Sâm dùng thân thể chống đỡ Huyền Lực Tượng xông tới, kinh ngạc miệng đều sắp rớt xuống đất.
- Quái vật, đúng là quái vật, lực lượng của Siêu Việt Giả lại có thể chống lại Huyền Lực Tượng, thật sự quá đáng sợ.
Bạch Dịch Sơn mở to hai mắt nhìn lẩm bẩm nói.
Thế nhưng mà một giây sau, tròng mắt của Bạch Dịch Sơn càng sắp trợn lồi ra rồi.
Chỉ thấy Hàn Sâm hét lớn một tiếng, eo mạnh mẽ dùng sức, cơ bắp trên bụng hở ra, bộc phát ra lực lượng kinh khủng, chỉ một cái đã nhấc Huyền Lực Tượng lên.
Hàn Sâm dùng sức ném đi, lập tức ném Huyền Lực Tượng bay ra ngoài hơn mười thước, nặng nề nện xuống đất.
OÀ..ÀNHI
Nham thạch lập tức bị thân hình vô cùng trầm trọng của Huyền Lực Tượng ném ra một cái hố to, đè ép cho nham thạch rạn nứt hướng về bốn phía, tạo thành một cái hố sâu hình tròn đường kính hơn 10m.
Bạch Dịch Sơn ngã xuống cái hố, ngơ ngác nhìn Huyền Lực Tượng cùng Hàn Sâm, cả buổi đều chưa lấy lại được tinh thần, khuôn mặt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Hàn Sâm lại có chút nghi hoặc nhìn Huyền Lực Tượng, vừa rồi hắn ném Huyền Lực Tượng ra, như thế nào cũng cao mười mấy mét rồi, vậy mà Huyền Lực Tượng không bị hút vào trong Vô Lượng Hải.
- Hàn Sâm, cái tên nhà cậu tu luyện Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật gì? Như thế nào lại có lực lượng lớn như vậy?
Bạch Dịch Sơn phục hồi lại tinh thần, từ trong hố leo ra, cầm lấy cổ áo Hàn Sâm hỏi.
Ông ta nghiên cứu Bảo Tượng Kinh nhiều năm như vậy, chính là vì sáng tạo ra một môn Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật mạnh nhất, nhưng giờ nhìn thấy lực lượng của Hàn Sâm, Bạch Dịch Sơn cảm thấy nhiều năm như vậy đều đã lãng phí, tựa hồ Bảo Tượng Kinh căn bản không có một chút giá trị nào đáng để nghiên cứu.
Hết chương 1307.