Chương 1381. Tỉnh Hải Châu
“Được rồi, đây là địa bàn của Thiên Ngoại, hiện tại quan hệ của Thần Vực chúng ta với Thiên Ngoại rất căng thẳng, nếu như không tất yếu, chúng ta vẫn không cần lộ ra dấu vết thì tốt hơn. ” Người phụ nữ khoát khoát tay, mang theo con chó kia ra khỏi nơi ẩn núp Ly Ảnh.
“Chủ nhân, khó có dịp đi ra ngoài một chuyến, chúng ta đi dạo quanh một chút rồi trở về nhé? ” Con chó kia vẫy vẫy cái đuôi đi theo bên cạnh người phụ nữ kia.
“Cũng được.”
Hàn Sâm không chú ý tới người phụ nữ và con chó kia cùng rời đi, tiếp tục giám sát hoạt động hiến máu.
“Đều xếp thành hàng…Không được chen lấn… Người kia xảy ra chuyện gì… Sao lại vừa xếp hàng còn vừa đại tiểu tiện thế… Nghĩ chỗ này là địa phương nào 2 Đây cũng không phải là nơi rách nát trước kia của bọn mày, nơi này là nơi ẩn núp cấp Hoàng Kim, ngồi ở trên kia chính chủ nhân của nơi ẩn núp, phải có lòng kính sợ có hiểu hay không? ” Cừu non ở dưới phụ trách duy trì trật tự, chạy trước chạy sau hét lớn.
Hoạt động hiến máu này đã tiến hành đã mấy ngày, Hàn Sâm vốn cho là mình còn cần phải tiếp tục đi tìm một chút mới có thể gom góp đủ một nghìn loại gien, nhưng sau khi tin tức một giọt máu có thể ở trong nơi ẩn núp cấp Hoàng Kim một tháng được truyền ra ngoài, có không ít dị sinh vật cấp thấp tới, xem tình huống này, chỉ cần vài ngày là có thể thu thập đầy một nghìn loại gien rồi.
Chuyện trong tay cũng đã làm gần xong, Hàn Sâm cũng không có tâm tình đi xem hiến máu, dứt khoát giao cho cừu non đi làm, mình lại thu thập đồ đạc, định đi xem đi Tàng Chân cốc, xem bên trong có thi cốt của Tinh Hải thần thú hay không.
Bảo nhi đã đi theo Kỷ Yên Nhiên tới biển Aegean du lịch rồi, Hàn Sâm cũng tự mình đi Tàng Chân cốc.
Cũng giống như lần trước, sau khi Hàn Sâm đi vào Tàng Chân cốc, những gien thực vật có được đó ý thức, đều nhường ra một con đường cho hắn, để hắn một đường thông suốt đi sâu vào Tàng Chân cốc.
‘Tàng Chân trong cốc có rất nhiều kỳ dị thực vật, có một số chuyện mà
Thanh Ngưu nói không sai, Hàn Sâm đúng là thấy được xà cây, nhưng
những nhánh cây xà đó đều tự động tránh né Hàn Sâm, căn bản không †ạo thành uy hiếp đối với hắn.
Dưới trạng thái siêu cấp đế linh, Hàn Sâm dễ dàng xuyên qua Tàng Chân cốc, đi tận cùng bên trong sơn cốc.
Đúng như Thanh Ngưu nói, tận cùng bên trong sơn cốc quả nhiên có một sơn động bị tảng đá lớn ngăn chặn, tảng đá lớn kia như một tấm bia, ở trên lại có khắc chữ.
Hàn Sâm nhìn một chút, phát hiện đây chỉ là một khối tàn bia, khắp nơi đều có dấu vết bị chém đứt, chỉ có một đoạn ở giữa, ở trên có khắc một chữ “Thiên ” to lớn.
“Chữ này nhìn rất quen, hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải? ” Hàn Sâm hơi suy nghĩ một chút, cũng nhớ tới chính mình đã gặp kiểu chữ này ở nơi nào rồi.
Kích thước tấm bia vỡ nà và chữ viết trên đó, rất giống tấm bia đá lúc trước hắn đào lên từ dưới đất khi ở sơn cốc thời gian.
“Chờ chút, khi mình ở bên trong sơn cốc thời gian đào được tàn bia kia có một chữ khấu sau đó lại tìm được một miếng nữa có chữ nhân, hiện tại trên tàn bia này lại có chữ thiên, chẳng lẽ kia cũng không phải chữ khấu, nếu như đem chữ nhân ở phía trên, đó không phải là chữ mạng? Hơn nữa ở đây còn có chữ thiên, chính là hai chữ thiên mệnh? ” Hàn Sâm quan sát tỉ mỉ tàn bia kia, càng nhìn càng cảm thấy tương tự, gần như có thể khẳng định là cùng một tấm tàn bia.
“Nếu thật là một tấm bia, thậm chí có một bộ phận ở không gian nơi ẩn núp thứ ba, lại có một bộ phận xuất hiện ở không gian nơi ẩn núp thứ †ư, như vậy thật sự đáng sợ. ” Hàn Sâm thầm suy tư.
Hàn Sâm thử đánh một quyền lên trên tấm bia đá kia, khi hắn ở không gian nơi ẩn núp thứ ba không thể làm gì tấm bia đá kia, hiện tại đã tấn chức lên Bán Thần, lực lượng so với trước kia không biết đã mạnh gấp bao nhiêu lần, nhưng một quyền này đánh xuống, vẫn không thể làm gì †ấm bia đá này.
Hàn Sâm không khỏi giật mình: “Lực lượng như vậy cũng không gây thương tổn được cho tấm bia đá kia, vậy người chặt đứt tấm bia đá này rốt cuộc là ai?”
Đánh nát tàn bia thì không thể nào, nhưng tàn bia chỉ đơn giản để ở chỗ này, cũng không có cơ quan cấm chế gì, Hàn Sâm dùng sức đẩy, tàn bia đã bị hắn đẩy ra một chút.
Hàn Sâm dùng hết khí lực, từng chút đẩy tàn bia sang bên cạnh, lộ ra hang động phía sau bia.
Hang động rất lớn, càng đi vào bên trong lại càng rộng hơn, hơn nữa ở trong hang động có rất nhiều tinh thạch lóe sáng, khiến huyệt động vốn tối đen lại giống bầu trời đêm đầy sao.
Hàn Sâm cẩn thận đi lên phía trước, trên đường cũng không gặp được nguy hiểm gì, đi thẳng đến chỗ sâu nhất hang động, chỉ thấy một bộ hài cốt dị thú to lớn.
Thoạt nhìn có vẻ giống tam giác khủng long ở thời đại viễn cổ, chỉ là kích thước lớn hơn, nhưng huyết nhục của nó đã sớm bị ăn mòn theo thời gian, chỉ còn lại có một khung xương, như khung xương khủng long được triển lãm trong viện bảo tàng.
Khung xương nằm ngang trong động, mặc dù chỉ là một bộ khung xương, nhưng trên đó lại tản ra Bảo Quang óng ánh, điểmthình thoảng có oánh quang lập loè trên xương cốt, nhìn vào vừa xinh đẹp lại quỷ dị.
Hàn Sâm dùng Động Huyền khí quét qua khung xương, xác định nó đã không có sinh cơ, đúng là đã bị chết.
“Thanh Ngưu vậy mà không nói sai, đúng có chút ngoài dự đoán. ” Hàn Sâm thầm nghị, liền đi tới gần khung xương Tinh Hải thần thú, muốn nhìn một chút xem nó có Gien hạch lưu lại hay không.
Tỉnh Hải thần thú hẳn là sinh vật thần huyết, nếu như gien hạch của nó có lưu lại, hẳn là Gien hạch cấp Bảo Thạch.
Hiện tại Hàn Sâm không có khả năng chém giết sinh vật thần huyết, cơ hội có thể có được gien hạch Bảo Thạch cũng không nhiều.
Hàn Sâm không ngừng tìm tòi trong khung xương, thế nhưng cũng không tìm thấy gien hạch tồn tại, trong lòng có chút thất vọng: “Chẳng lẽ gien hạch đã biến mất khi Tinh Hải thần thú chết đi?”
Không từ bỏ ý định lại dùng Động Huyền khí quét nhìn nhiều lần, thế mà hắn lại thật sự nhìn ra chỗ khác thường, ánh huỳnh quang trên xương đầu của Tinh Hải thần thú so với những bộ phận khác thì mạnh hơn không ít.
Hàn Sâm trực tiếp bò vào bên trong xương đầu, ở bên trong tìm kiếm, quả nhiên có phát hiện ở trong xoang đầu.
Chỉ thấy một hạt châu như ngôi sao giấu trong xương đầu, một tay Hàn Sâm nắm lấy hạt châu kia, hạt châu này lớn cỡ quả bóng chày lớn, †oàn thân óng ánh giống như thủy tinh, bên trong lóe ra vâng sáng kỳ dị, giống như có vô số tinh thần tạo thành tinh tuyền ở bên trong không ngừng di chuyển.
Hàn Sâm không biết Tinh Hải thần thú là dị sinh vật hệ gì, hắn dùng tất cả các loại lực lượng để thử một chút, khi dùng tới lực lượng thủy hệ rót vào hạt châu, lập tức chỉ thấy phía trên hạt châu loé lên ấn ký Bảo Thạch.
“Quả nhiên là gien hạch cấp Bảo Thạch. ” Trong lòng Hàn Sâm vô cùng mừng rð, tự nhiên kiếm được một Gien hạch Bảo Thạch, mặc kệ là ai cũng sẽ có tâm tình thật tốt.
“Buông Tinh Hải châu ra. ” Khi Hàn Sâm đang mừng rỡ thời điểm, lại đột nhiên nghe được một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
Ngẩng đầu nhìn về phía cửa động, chỉ thấy một người phụ nữ mang theo một con chó đen đang đi tới đây, người phụ nữ kia cực kỳ xinh đẹp, sau lưng một đôi cánh chim trắng noãn, giống như thiên sứ trong thần thoại.
“Tại sao phải buông? ” Hàn Sâm nhíu mày nhìn người phụ nữ, khí tức trên người người phụ nữ này lại không phải là Dị Linh, mà là dị sinh vật.
Người phụ nữ kia tỏ vẻ khinh thường nhiều lời với Hàn Sâm, chỉ nhàn nhạt gọi một tiếng: “Tiểu Hắc.”
Con chó đen kia lập tức lộ ra hung quang, thét lên một tiếng, miệng chó mở ra, một luồng lực lượng kinh khủng ngưng tụ trong miệng của nó, rồi lập tức như tia laser bắn tới Hàn Sâm.
Hết chương 1381.