Chương 1438. Có Chút Quen Thuộc
Hàn Sâm nhìn thấy hình ảnh như thế này, trên tường phòng mình xuất hiện một cái lỗ hổng lớn, mà trong phòng lại có một nam nhân xa lạ đang đè đầu Bảo Nhi, âm mưu muốn nhét Bảo Nhi vào trong hòm.
Trong lồng ngực Bảo Nhi còn ôm Tiểu Hoa, cả mặt Tiểu Hoa là màu đỏ như máu, hệt như dùng máu tươi trét lên vậy, trong đôi mắt còn vương nước mắt, Hàn Sâm lập tức điên tiết lên.
“Ngươi… đang… làm… gì..” Hàn Sâm nhìn chằm chằm Đường Như Bi, từng chữ như đang lọt qua kẽ răng. Hắn vô cùng phãn nộ, trên người †ỏa ra khí tức khủng bố, cứ như ác quỷ bước ra từ trong địa ngục.
Cơ thể Đường Như Bi liền run lên, hắn vẫn giữ nguyên tư thế này, cứng nhắc quay đầu nhìn Hàn Sâm đang tức đỏ mặt, lại nhìn dáng vẻ hiện †ại của mình và hai tỷ đệ Bảo Nhi, trong lòng lập tức kinh hãi, nhảy dựng lên nói: “Ngươi nghe ta giải thích… không phải như vậy đâu…”
“Cha, hắn là trộm, hắn muốn trộm đệ đệ Tiểu Hoa đi.” Đúng lúc này, Bảo Nhi kêu lên một tiếng.
“Ngươi đi xuống địa ngục mà giải thích đi.” Sức hung bạo trên người Hàn Sâm giống như núi lửa phun trào, nắm đấm điên cuồng dữ dội đánh vào người Đường Như Bi hệt như búa sắt.
Răng rắc! Răng rắc! AI
Cả người Đường Như Bi lơ lửng trên không trung, nắm đấm như vũ bão rơi trên người hắn.
Không biết trong khoảnh khắc đó, xương cốt trên dưới cả người Đường Như Bi đã bị đánh gãy bao nhiêu cái rồi, ngay cả mặt cũng bị đánh vặn vẹo không thành hình dạng gì, sau khi Hàn Sâm giáng cho hắn một cú đấm, Đường Như Bị đập mạnh vào tường rồi trượt xuống, toàn thân đã méo mó không ra hình người, thất khiếu đều chảy máu, nếu như không phải Hàn Sâm muốn giữ lại mạng sống, hắn sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Xương cốt trên dưới toàn thân của Đường Như Bi đều vỡ vụn, lệch vị trí, thậm chí không phát ra âm thanh gì, nhưng cả người đau đến mức hắn hận không thể tự sát, chỉ ngồi ở đấy mà rên rỉ, khóe mắt rỉ ra một giọt nước mắt trong suốt, cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Hàn Sâm bế Bảo Nhi và Tiểu Hoa từ trong hòm ra ngoài, nhìn kĩ mới thấy, những thứ trên mặt Bảo Nhi kia không phải là vết máu, hình như là son môi, lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Vốn dĩ Hàn Sâm còn có chút nghỉ ngờ, với trình độ của tên trộm kia thì sao có thể nhét Bảo Nhi vào trong hòm được, hắn trừng mắt nhìn Bảo Nhi hỏi: “Chuyện này là thế nào?”
Bảo Nhi vô tội nói: “Ta muốn trang điểm cho đệ đệ xinh đẹp một chút, nhưng không biết trang điểm, thế là thành dáng vẻ này.”
Hàn Sâm không có ý trách phạt Bảo Nhi, sờ cái đầu nhỏ của Bảo Nhi rồi hỏi: “Ngươi không bị thương chứ?”
“Bảo Nhi không bị thương, đệ đệ cũng không bị thương, Bảo Nhi vẫn luôn bảo vệ đệ đệ.” Bảo Nhi kiêu căng nói.
Hàn Sâm võ võ đầu Bảo Nhi, khen ngợi nàng mấy câu, sau đó gọi điện nói chuyện với Kỷ Yên Nhiên và Kỷ Nhược Chân. Kỷ Nhược Chân nghe thấy chuyện này thì lập tức nổi trận lôi đình, bảo Hàn Sâm ở nhà chờ, hắn lập tức cho người đi bắt tên trộm kia.
Hàn Sâm cũng không am hiểu về hình phạt bức cung, bên phía Kỷ Nhược Chân có rất nhiều nhân tài chuyên nghiệp, vẫn nên để nhân tài chuyên nghiệp xử lý vậy.
Chưa quá hai ngày, tất cả chỉ tiết mười tám đời tổ tông của Đường Như Bi đã điều tra ra, những chuyện Đường Như Bi biết đều khai ra hết.
Có điều Đường Như Bi không biết người thuê hắn là ai, bọn họ thông qua một tổ chức hải tặc tinh tế tiến hành giao dịch, nhóm hải tặc kia vấn lén lút ở khu vực giữa nhân loại và Tu La tộc.
Khi bị nhân loại đuổi bắt thì chạy đến khu vực của Tu La tộc, bị Tu La tộc đuổi bắt thì lại chạy trốn đến khu vực của nhân loại, là một nhóm hải tặc rất khó chơi.
Cố chủ và Đường Như Bi đều giao dịch thông qua nhóm hải tặc kia, không gặp mặt trực tiếp, Đường Như Bi cũng không biết cố chủ thật sự là ai.
Kỷ Nhược Chân đích thân nói chuyện với Tu La tộc trong cơn tức giận, sau khi đạt được thỏa thuận, cả hai bên cùng phái hạm đội đi vây quét nhóm hải tặc kia, cuối cùng nhóm hải tặc kia hoàn toàn bị tiêu diệt, cũng bắt được một ít trí não, nhưng bọn họ không biết cố chủ là người nào, manh mối hoàn toàn bị đứt đoạn ở đây.
“Rốt cuộc là chủ ý của kẻ nào nhòm ngó đến con trai ta? Xem ra là bọn họ muốn bắt cóc Tiểu Hoa đi chứ không phải giết hắn. Như vậy có hai khả năng, một là nhìn trúng cơ thể Tiểu Hoa, mặt khác là dùng Tiểu Hoa để uy hiếp ta. Nếu như là nhìn trúng cơ thể của Tiểu Hoa, dường như La Hải Đường và Huyết Mệnh Giáo đều có khả năng, nếu như dùng để uy hiếp ta. thì có quá nhiều khả năng.” Trong lúc nhất thời, Hàn Sâm cũng không nghĩ ra manh mối gì.
Có điều chuyện này cũng nhắc nhở hắn rằng, bắt buộc phải bảo vệ chặt chẽ Tiểu Hoa mới được.
Thật ra trong Liên Minh, khả năng cưỡng ép đoạt lấy Tiểu Hoa không lớn, nếu không thì đối phương cũng sẽ không mời Đường Như Bi ra tay.
Đương nhiên cách tốt nhất là để cho Bảo Nhi và Tiểu Hoa ở cùng nhau, với sức mạnh của Bảo Nhi, cho dù là Bán Thần tới đây thì chỉ sợ cũng không mang Tiểu Hoa khỏi tay nàng được.
Nhưng đôi khi Hàn Sâm vẫn cần Bảo Nhi đi cùng hắn vào Tí Hộ Sở, không thể để Bảo Nhi trông Tiểu Hoa mãi được, hắn đành phải gọi Linh từ trong Tí Hộ Sở ra để nhờ Linh trông giúp Tiểu Hoa.
Linh chưa từng ra khỏi Tí Hộ Sở thứ ba, vì nếu nàng đi vào Tí Hộ Sở lần nữa thì sẽ đến bên cạnh Hàn Sâm, mà chính Hàn Sâm cũng không cho nàng đến trước khi hắn ổn định Tí Hộ Sở thứ tư.
Bây giờ đành phải để Linh về trước, lúc La Lam không có ở nhà thì hắn chăm sóc Tiểu Hoa một chút, đợi đến khi La Lam về là được.
Sau khi Kỷ Yên Nhiên quay về, nàng đã khen Bảo Nhi rất nhiều, còn mua rất nhiều đồ cho Bảo Nhi khiến cho Bảo Nhi vô cùng vui vẻ.
“Khi nào mới có trộm đến đây lần nữa vậy? Vừa có kem ăn, lại còn có người làm bài tập hộ, còn có thể lấy được đồ ăn vặt và quần áo đẹp như thế, còn được cha và mẹ khen, tên trộm kia quả là người tốt.” Bảo Nhi ngồi bên trong đống quà vặt, vừa ăn quà vặt vừa nghĩ ngợi.
Hàn Sâm đưa Bảo Nhi đến Tí Hộ Sở, tùy tiện nói vài câu cũng đánh lừa được Linh Mị Nhi, sau đó đưa Bảo Nhi đi xem Thánh Đằng.“Bảo Nhi, ngươi xem thứ đó có liên quan gì đến ngươi không?” Hàn Sâm chỉ vào những dây leo trên mỏm đá.
Bảo Nhi nhìn những dây leo kia, gương mặt nhỏ lập tức lộ ra vẻ cùng kinh ngạc, đôi mắt lớn không ngừng quan sát Thánh Đằng, trực tiếp leo lên đỉnh của tảng đá, dùng tay sờ sờ những dây leo kia.
“Đừng chạm vào! Nó nguy hiểm lắm!” Linh Mị Nhi ở phía sau bị dọa sợ, vội vã kêu lên.
Nhưng nàng nói đã muộn rồi, bàn tay nhỏ của Bảo Nhi đã nắm lấy dây leo, nhưng lại không có chuyện gì xảy ra, những dây leo kia vẫn không nhúc nhích, chẳng khác gì thực vật bình thường lắm.
Lúc này Hàn Sâm mới yên tâm, nhưng Mị Linh Nhi lại tỏ vẻ sợ hãi nói: “Sao lại thế này, ngoài Ám Linh tộc bọn ta ra thì phần lớn dị sinh vật ở thế giới ngầm không thể chạm vào Thánh Đằng, nếu không sẽ bị
đ”
Thánh Đằng quấn lấy hút khô cơ thể: “Có lẽ nàng ấy khá đặc biệt.” Hàn Sâm thuận miệng nói.
Bảo Nhi đi từ trên cao xuống, quay về bên cạnh Hàn Sâm, ánh mắt nhìn về một phương hướng trong thế giới ngầm, đó cũng là phương hướng Tí Hộ Sở của Ám Linh tộc.
“Cha, ta muốn đi qua bên đó xem một chút, có lẽ dây leo kia có liên quan đến ta, ta luôn cảm thấy nó rất quen thuộc.” Bảo Nhi với khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị nói với Hàn Sâm.
Hết chương 1438.