Chương 1437. Đường Như Bi
Bi kịch hơn chính là, có mấy đề Đường Như Bi cũng không biết tính.
Tuy rằng hắn chắc chắn đã học qua cách giải những đề này, nhưng đã mấy chục năm hắn không đi học rồi, đi ăn trộm cũng không dùng tới những kiến thức đó, sớm cũng đã quên sạch hết, đề khó một chút Đường Như Bi cũng không biết làm.
“Vô sỉ, quá vô sỉ rồi, làm sao có thể để một đứa trẻ học những đề khó như vậy? Đây đúng là tàn phá những đóa hoa tương lai của Liên Minh, phá hủy tuổi thơ tươi đẹp của bọn chúng, người ra đề này chính là súc sinh, cặn bã, phải lôi hắn đi xử bắn mới đúng.” Đường Như Bi tức giận mắng.
Bảo Nhi có lòng tốt động viên: “Thúc thúc tốt bụng, ngươi nói đúng quá, nên kéo cha và mẹ ta ra ngoài bắn chết, nhưng đề này ngươi còn phải làm giúp ta.”
“Chúng ta không làm nữa, chúng ta đi ăn kem, thúc thúc sẽ làm chủ, ngươi yên tâm, xảy ra chuyện gì trở về thúc thúc sẽ gánh vác cho ngươi.” Đường Như Bi vỗ ngực nói.
Bảo Nhi lắc đầu liên tục,dáng vẻ như chim nhỏ giật mình: “Không được, không làm xong bài tập, cha trở về sẽ đánh Bảo Nhi, dùng dây lưng treo lên đánh…”
Vừa nói, đôi mắt to của Bảo Nhi long lanh, nước mắt sắp rơi xuống.
“Súc sinh, thật là súc sinh, ngay cả đứa trẻ nhỏ như vậy cũng không buông tha, đúng là không phải là người, phải đến hiệp hội quyền lợi trẻ em của Liên Minh để kiện hắn, để hắn ngồi tù” Đường Như Bi xem dáng vẻ tủi thân sợ hãi của Bảo Nhị, trong lòng thật sự có chút tức giận thay nàng.
Dáng vẻ Bảo Nhi da non thịt mềm, lại tinh xảo đáng yêu, nghĩ đến vẻ thảm thương của Bảo Nhi khi bị treo lên đánh bằng dây lưng, thật sự Phật cũng phải nổi giận mà.
Huống chỉ lúc nhỏ Đường Như Bi bị sư phụ trộm về để học thủ nghệ, chỉ cần sư phụ có phần không vừa ý thì sẽ bị treo lên đánh, bây giờ Bảo Nhi vừa nói như vậy, Đường Như Bi lập tức có ngay cảm giác đồng bệnh tương liên.
“Ngươi yên tâm, thúc thúc làm giúp ngươi, bảo đảm sẽ không để cho ngươi bị đánh.” Đường Như Bi chỉ có thể tiếp tục vùi đầu viết đề, hắn không viết cũng không còn cách nào, không lừa Bảo Nhi đi cùng hắn cũng đi không xong.
Bị ép đến không còn cách, Đường Như Bi chỉ có thể mở trí não của mình, tự bản thân tính không ra thì để trí não tính giúp hắn, tính tới tính lui làm hơn một giờ, cuối cùng cũng coi như là làm xong toàn bộ bài tập.
“Thúc thúc tốt bụng, ngươi thật là lợi hại, đề gì cũng biết làm.” Vẻ mặt Bảo Nhi sùng bái nhìn Đường Như Bi, Đường Như Bi đã làm xong bài †ập một tuần mà Hàn Sâm và Kỷ Yên Nhiên sắp xếp cho nàng.
Đường Như Bi lập tức cảm thấy cả người thăng hoa, giống như đã làm một việc vô cùng phi thường, trong lòng còn hơi đắc ý: “Thế này có là gì chứ, thúc thúc sống hơn mấy chục năm, làm gì có sóng to gió lớn nào chưa từng thấy, mấy thứ hiểu biết cũng nhiều lắm đó. Chúng ta đừng nói cái này nữa, nhanh đi ăn kem đi, không thì cửa hàng sắp đóng cửa mất.”
Vừa nói, Đường Như Bi lại muốn đi ôm Tiểu Hoa, Bảo Nhi đột nhiên lại gọi một tiếng: “Thúc thúc tốt bụng, ngươi tuyệt đối đừng chạm vào hắn.”
“Sao vậy?” Trong lòng Đường Như Bi bỗng nhiên hồi hộp, còn tưởng rằng Bảo Nhi phát hiện ra hắn là người xấu, nhưng hắn vẫn cố gắng tự trấn an tinh thần xoay đầu lại nhìn về phía Bảo Nhi.
Vẻ mặt Bảo Nhi thành khẩn nói: “Thúc thúc tốt bụng, ta cho ngươi biết, cha và mẹ sợ có người bắt đệ đệ đi, vì vậy trên người đệ đệ có gắn một loại thiết bị, chỉ cần không phải người được thiết lập trong phạm vi đụng tới đệ đệ, thiết bị sẽ khởi động trang bị báo động, khi đó cha và mẹ của ta còn có ông ngoại, bà ngoại của đệ đệ đều có thể nhận được tín hiệu, bọn họ về đến ta thì sẽ thê thảm. Bọn họ nói không cho người ngoài đi vào, nhưng ta đã để cho thúc thúc tốt bụng đi vào, bọn họ nhất định sẽ đánh chết ta.”
Đường Như Bi nghe Bảo Nhi nói như thế, đột nhiên trong lòng thâm nghĩ thật nguy hiểm: “Ta đã nói rồi, đường đường là quý tộc siêu cấp đứng đầu Liên Minh, còn là Nữ Yên của Kỷ nguyên thủ, làm sao có khả năng dùng mạng lưới phòng hộ an toàn nát như vậy chứ, hóa ra thứ tốt ở trên người của đứa bé sao? Đúng là công nghệ cao thật đấy, ta cũng chưa nghe nói tới, là thứ tiêm vào trong cơ thể ư?”
Đường Như Bi suy nghĩ như vậy, trong lòng cũng hơi phiền muộn, hắn không thể ôm đứa nhóc, vậy làm sao có thể bắt đi được đây.
Trong lúc Đường Như Bi đang suy nghĩ phải làm sao thì Bảo Nhi loạng chà loạng choạng chạy vào trong phòng, một lúc sau cầm lấy một cái điều khiển đưa cho Đường Như Bi, vẻ mặt chân thành nói: “Thúc thúc tốt bụng, ta biết ngươi là người tốt, cái này đưa cho ngươi, chỉ cần ấn xuống cái nút này là có thể tạm thời dừng thiết bị kia, thứ này được dùng khi lúc khách đến.”
Đường Như Bi lập tức vui mừng nhận lấy điều khiển cảm động nói: “Bảo Nhi, ngươi ngoan lắm, lát nữa thúc thúc sẽ mua cho ngươi mười cây kem… à không… hai mươi cây…”
“Cám ơn thúc thúc tốt bụng, chúng ta nhanh đi mua đi. Đúng rồi, ngươi phải quay cái điều khiển này về phía mặt của hắn mới có tác dụng.” Vẻ mặt Bảo Nhi chờ mong nói.
“Là thiết bị được cấy ghép vào trong não sao?” Đường Như Bi cầm cái điều khiển quay về phía Tiểu Hoa ấn một cái, bỗng nhiên thấy một tia sáng từ phía trước điều khiển bắn ra ngoài, tia sáng vừa vặn chiếu vào trên mặt Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa mở đôi mắt to đang tò mò nhìn Đường Như Bi, ánh sáng chiếu vào mặt của Tiểu Hoa, lập tức dọa Tiểu Hoa sợ hết hồn.
Cơ thể Tiểu Hoa run lên, miệng thì mếu, trong đôi mắt nhắm lại đã tràn ra nước mắt óng ánh, đôi tay nhỏ nắm thật chặt lại, xem ra sắp khóc tới nơi rồi.
“Thúc thúc tốt bụng, được rồi đó, ngươi nhanh ôm lấy đệ đệ dỗ dành đi, đừng để cho hắn khóc, nếu không cha mẹ quay về lại đánh ta.” Bảo Nhi vội vàng thúc giục.
Đường Như Bi cũng sợ Tiểu Hoa khóc, để tránh sự chú ý của người khác, hắn vội vàng tiến lên ôm Tiểu Hoa, muốn dỗ dành hắn.
Lần này là Đường Như Bi chân chính dùng hai tay ôm lấy Tiểu Hoa, nhưng Tiểu Hoa vốn đã bị dọa sợ, bây giờ lại bị người lạ ôm như vậy, nhất thời oa một tiếng khóc lên.
“Bảo bảo đừng… a… Đường Như Bi đang muốn dõ, đột nhiên lại cảm giác được một luồng sức mạnh kinh khủng từ trên người Tiểu Hoa phóng ra, ngoài toàn thân Đường Như Bi như bị sét đánh, lập tức bay ra ngoài, phá vỡ luôn cả vách tường, va vào phía sau vườn rồi rơi vào trong hồ cá.
Cũng may bản thân Đường Như Bi là siêu việt giả, tố chất cơ thể vô cùng cứng cáp, tuy rằng không có phòng bị nên bị thương một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tính mạng.
Đường Như Bi chật vật bò từ trong hồ cá ra ngoài rồi xông thẳng vào phòng, tức giận dò xét Bảo Nhi và Tiểu Hoa, bây giờ hắn vẫn chưa có rõ khi nãy đã xảy ra chuyện gì.
Bảo Nhi ôm lấy Tiểu Hoa, Tiểu Hoa cũng đã ngừng khóc, trông có vẻ cũng không có gì khác thường.
“Xin lỗi thúc thúc tốt bụng, ta quên nói cho ngươi biết, trên người Tiểu Hoa còn trang bị một loại thiết bị phòng hộ khác ta đã đóng lại rồi, bây giờ không sao nữa chúng ta đi thôi.” Bảo Nhi nhìn Đường Như Bi nói. Đường Như Bi nghi ngờ nhìn Bảo Nhị, hiện tại toàn thân hắn đều ướt sũng, tóc cũng bị cháy đen, y phục trên người cũng rách nát, tình cảnh này vô cùng bất ổn.
Nếu bây giờ hắn dẫn theo Bảo Nhi và Tiểu Hoa đi ra đường thì sẽ khiến người khác chú ý.
“Đúng rồi thúc thúc tốt bụng, ta sợ người khác nhìn thấy chúng ta trên đường sẽ nói cho cha mẹ ta, bọn họ lại muốn đánh ta, ngươi dùng cái
này mang bọn ta đi thôi.” Bảo Nhi nói xong cố hết sức lôi một cái hòm †o ra, tự mình mở cái hòm, ôm Tiểu Hoa ngồi vào bên trong hòm.
Đường Như Bi thấy Bảo Nhi phối hợp như vậy, hoài nghi trong lòng cũng giảm xuống rất nhiều, tính đi qua muốn đóng nắp hòm lại, sau đó mau chóng dắt bọn chúng đi cùng, như vậy cũng sẽ không khiến người khác nghi ngờ.
Bảo Nhi ngồi ở trong rương, đầu nàng hơi cao nên không đóng kín nắp rương được. Đường Như Bi lập tức ấn đầu Bảo Nhi xuống, muốn dúi đầu nàng rồi đóng nắp hòm lại.
Nhưng ngay lúc này, Hàn Sâm đi từ bên ngoài vào.
Hết chương 1437.