Chương 1467. Thời Cơ Để Trốn Thoát
Tuy rằng nữ nhân trong bức tranh không cho Hàn Sâm nói với Cố Khuynh Thành, nhưng Hàn Sâm biết Cố Khuynh Thành vẫn luôn theo dõi hắn, rất có thể hiện tại Cố Khuynh Thành đã biết chuyện hắn tiến vào bức tranh rồi.
Nhưng Hàn Sâm lại nghĩ nhiều rồi, Cố Khuynh Thành không trông thấy Hàn Sâm tiến vào trong tranh, cũng không phải Cố Khuynh Thành buông lỏng giám sát hắn, từ trong gương cổ chỉ nhìn thấy Hàn Sâm đứng trước tảng đá, cũng không hành động gì, giống như cho tới bây giờ chưa từng tiến vào trong bức tranh.
Hàn Sâm luôn nghĩ đến quan hệ giữa nữ nhân này và Cố Khuynh Thành, nhưng không thể tìm ra đầu mối gì.
Sáng sớm hôm sau, Cố Khuynh Thành đi vào trong hoa viên tìm Hàn Sâm, trong lòng Hàn Sâm nhảy dựng lên, còn tưởng rằng Cố Khuynh Thành phát giác ra chuyện hắn tiến vào trong tranh.
“Ta có việc cần rời khỏi Tí Hộ Sở một thời gian, thời gian ta không ở đây, ngươi tốt nhất nên ở trong hoa viên, không nên đi bất cứ đâu.” Cố Khuynh Thành nói như vậy khiến Hàn Sâm có chút bất ngờ.
“Ta luôn bị nhốt ở đây, còn có thể đi đâu nữa?” Hàn Sâm nhún vai nói.
“Ngươi hiểu ý của ta mà” Nói xong, Cố Khương Thành đứng dậy rời đi, cũng không giải thích gì thêm.
“Ngươi muốn đi đâu?” Hàn Sâm hỏi một câu.
Cố Khuynh Thành do dự nói: “Ta đi lấy một thứ, nếu ngươi có thể khiến Thánh Tử hồi sinh, đến lúc đó ngươi với Thánh Tử đều sẽ có một lợi ích rất lớn, nhưng trước mắt ngươi phải khiến nàng hồi sinh.”
Trước khi đi Cố Khuynh Thành vẫn nán lại nhắc nhở Hàn Sâm: “Khi ta đi, tuyệt đối đừng rời khỏi hoa viên.”
Hàn Sâm hiểu Cố Khuynh Thành có ý gì, lúc nàng vắng mặt, chưa chắc Minh tộc sẽ thành thật như trước đây, e rằng sẽ gây bất lợi cho hắn, cho nên Cố Khuynh Thành mới kêu hắn ở hoa viên, không chạy đi lung tung.
Về phương diện này, Hàn Sâm hiểu rõ là Cố Khuynh Thành muốn tốt cho hắn, nhưng nàng đang không ở Tí Hộ Sở, đối với hắn mà nói đây là một cơ hội tốt để bỏ trốn.
Ngày hôm sau, Hàn Sâm cũng không nghe theo lời cảnh cáo của Cố Khuynh Thành, vẫn rời khỏi hoa viên đi tới kho hạch gen như cũ.
Trên đường đi không gặp bất cứ nguy hiểm nào, cũng không có khác biệt gì mấy so với lúc Cố Khuynh Thành có mặt, mặc dù những dị linh Minh tộc này khá căm thù hắn, nhưng lại không hề đả động gì đến hắn, nhiều nhất cũng chỉ trừng mắt, lườm hắn mà thôi.
Lần này Hàn Sâm đi lại giữa hai nơi vài lần, không nói đến chuyện không gặp bất cứ nguy hiểm gì, hơn nữa hắn còn phát hiện ra một cơ hội khả thi có thể trà trộn Tí Hộ Sở Minh Giới.
Ở Đông Thành của Tí Hộ Sở Minh Giới có không ít dị sinh vật và dị linh ra vào, những kẻ này không phải là thành viên của Tí Hộ Sở Minh Giới, dường như là có chuyện gì mới tới nơi này.
Sau hai ngày quan sát, Hàn Sâm nhận thấy có rất nhiều dị sinh vật ra vào nơi này, hơn nữa hệ thống phòng thủ ở đó không quá nghiêm ngặt, Hàn Sâm lại am hiểu năng lực lẩn trốn khỏi tai mắt, chỉ cần tìm một cơ hội thích hợp, hẳn là muốn trà trộn vào cũng không khó.
“Dĩ nhiên Tí Hộ Sở của cấp Đại Đế sẽ không có lỗ hổng như vậy được, chỉ sợ đây là một cái bẫy do Minh tộc tạo ra, chỉ chờ ta sa vào. Ta ở trong Tí Hộ Sở, bọn họ không có lý do để giết ta, nhưng một khi ta rời khỏi Tí Hộ Sở, bọn họ chắc chắn sẽ dùng danh nghĩa truy nã để bắt ta.” Hàn Sâm thầm nghĩ.
Hàn Sâm vẫn luôn do dự, thoạt nhìn đây là cơ hội cực kỳ tốt để trốn thoát, nhưng rất có thể đây là lại một cái bẫy chết chóc.
“Ngươi muốn chạy trốn à?” Hàn Sâm đang suy nghĩ bỗng nghe thấy giọng nói của nữ tử áo xanh vọng từ tảng đá.
“Làm sao ngươi biết.” Hàn Sâm giật mình, vội vàng phủ nhận.
“Cho dù ngươi tìm thấy cơ hội gì thì tất cả cũng chỉ là cái bẫy mà thôi.” Dường như nữ nhân trong bức tranh không nghe thấy Hàn Sâm nói, tự mình tiếp tục nói.
Biểu cảm của Hàn Sâm có chút dao động, lần này hắn không phủ nhận nữa.
Nữ nhân trong bức tranh tiếp tục nói: “Nếu ngươi tin ta, ta có một cách để giúp ngươi thoát khỏi Tí Hộ Sở Minh Giới, ngươi có muốn thử hay không?”
“Tại sao ngươi lại giúp ta?” Hàn Sâm nhìn nữ nhân áo xanh hỏi.
Nữ nhân trong bức tranh nhẹ nhàng nói: “Ta không có ý định giúp ngươi, mà ta chỉ đang giúp chính mình, ngươi phải đưa ta cùng đi.”
“Ngươi không phải là Thánh Tử của Minh tộc sao? Tại sao ngươi lại muốn bỏ trốn chứ?” Hàn Sâm có chút ngạc nhiên hỏi.
Nữ nhân im lặng một hồi rồi đáp: “Mặc dù ta là Thánh Tử của Minh tộc, nhưng đối với ta đây chả phải chuyện tốt đẹp gì, ta thà là một dị linh bình thường còn hơn.”
“Vậy ngươi có kế hoạch gì?” Hàn Sâm không phải là một người nhiều
chuyện, hắn cũng không muốn hỏi câu chuyện của nữ nhân trong bức tranh, hắn chỉ muốn biết liệu nữ nhân trong tranh này có thực sự giúp được hắn thoát khỏi Tí Hộ Sở.
Nữ nhân trong bức tranh nhẹ nhàng đáp: “Cố Khuynh Thành không ở Tí Hộ Sở, ta tự có cách giúp ngươi chạy trốn, tuy nhiên trước đó, ngươi nhất định phải giúp ta lấy lại đá linh hôn mới được, nếu không ta không thể đi đâu được.”
“Vậy đá linh hồn của ngươi ở đâu?” Hàn Sâm cảm thấy nữ nhân này không việc gì phải lừa dối mình, nếu thật sự có thể trốn thoát, hắn cũng không ngại giao dịch với nữ nhân này.
Nữ nhân nói: “Đá linh hồn trên bức tượng của các vị thần dị linh thuộc về ta.”
“Đá linh hồn trên tượng thần dị linh là của ngươi?” Hàn Sâm nhíu mày. Đá linh hồn đã đặt vào tượng dị linh, trừ khi nữ nhân trong tranh này †hần phục người khác, nếu không nàng không có khả năng mang đá linh hồn cùng rời đi theo.
Hơn nữa chắc chắn Dị Linh Thần Điện của nơi này có rất nhiều cao thủ Minh tộc bảo vệ, tuyệt đối không phải là nơi dễ dàng đột nhập. Muốn lấy được đá linh hồn từ đó ra, chỉ sợ còn khó hơn gấp trăm lần so với chạy khỏi Tí Hộ Sở.
“Không phải đá linh hồn của ta, chả nhẽ là của Cố Khuynh Thành ư?
Nàng ấy là một con ngươi, đào đâu ra đá linh hồn.” Nữ nhân trong tranh gấp rút nói.
“Cố Khuynh Thành, nàng ấy thực sự là người sao?” Hàn Sâm luôn hoài nghỉ về chuyện này.
Dị linh gia tộc như Minh tộc lại bị một con người thống trị, đây quả là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa nếu nói Cố Khuynh Thành là con người, vậy tại sao nữ nhân trong tranh giống nàng y như đúc này lại là dị linh?
Nữ nhân trong tranh không trả lời Hàn Sâm, cười nói: “Loài người các ngươi còn biết sống chết không vậy? Đến nước này rồi, ngươi không muốn giữ lại cái mạng quèn của mình sao, còn có thời gian nhàn rỗi đi hỏi linh tinh?”
“Khụ khụ, ta cũng chỉ tuỳ tiện hỏi như vậy, tuy rằng ta rất muốn giúp ngươi lấy lại đá linh hồn, nhưng với thực lực của ta, chỉ sợ ngay đến cửa của Dị Linh Thần Điện cũng chưa xông vào được.”
“Ai bảo ngươi xông vào? Nữ tử áo xanh bĩu môi nói: “Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, đá linh hồn trên tượng dị linh là của ta, ta có được quyền kiểm soát của Tí Hộ Sở Minh tộc, muốn đưa ngươi vào Dị Linh Thần Điện không phải dễ như trở bàn tay sao? Ngươi chỉ cần giúp †a lấy lại đá linh hồn là được.”
Hàn Sâm có chút nghi ngờ nữ nhân này, nếu đơn giản như vậy, tự nàng đi lấy không phải là được rồi sao? Cần gì phải tốn công tốn sức như vậy làm gì.
“Nhưng có một rắc rối nhỏ mà ngươi cần phải tự mình vượt qua.” Quả nhiên, nữ nhân áo xanh này vẫn còn có một lời phía sau.
Hết chương 1467.