Chương 1473. Lao Vào Vòng Vây
Hàn Sâm vừa lùi lại vừa nhìn xem thứ đó là cái gì, nó khác với những gì hắn nghĩ trước đây, đó không phải là một con cá lớn.
Mặc dù cơ thể có chút giống như cá, nhưng nó lại như động vật bốn chân vậy, thân trên không có vẩy, phát triển từng lớp vỏ sừng dày, toàn thân đen như mực.
Chẳng trách vừa mới trong nước chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen, bản thân cơ thể của nó xem ra như một cái bóng.
Sau khi ra khỏi mặt nước, xem ra hình dạng cơ thể lớn hơn không ít so với lúc ở dưới nước, cái miệng mở ra giống như cá mập hệt như là có thể xé nát tất cả huyết nhục sinh linh vậy.
Tốc độ của nó khi lao ra khỏi mặt nước quả thật quá nhanh, Hàn Sâm và Minh Nguyệt còn chưa kịp lùi lại vài bước thì dã thú đã đến đến trước mặt bọn họ rồi.
Minh Nguyệt vung ra ô ra, dùng ô làm đao, ra sức đập vào đỉnh đầu con quái vật.
Nhưng lại chỉ thấy đỉnh đầu của quái vật lộ ra một luồng ánh sáng đen, hình thành một lưỡi đao màu đen hình tam giác ở đỉnh đầu. Sau đó lưỡi tam giác trên đỉnh đầu của nó ấy lập tức đâm vào ô của Minh Nguyệt.
Trước đó chiếc ô đã bị làm cho hư hại, giờ lại bị lưỡi tam giác đâm vào như vậy, thế là lại gãy mất một đoạn, bất chợt làm Minh Nguyệt phun ra một búng máu tươi, cơ thể lùi về phía sau, ngã vào lòng của Hàn Sâm.
Hàn Sâm nhíu mày, ôm lấy Minh Nguyệt rồi chạy, dù sao Minh Nguyệt cũng là hạch gen Bảo Thạch, mặc dù đặc tính của nó không phải là cứng rắn lắm, nhưng bị quái vật chém đứt mất một đoạn cũng có thể thấy hạch gen của nó có sức mạnh hủy diệt vô cùng khủng khiếp, mà đẳng cấp hạch gen lại không hề thấp hơn của Minh Nguyệt.
Hàn Sâm chạy ở phía trước, quái vật truy đuổi ở phía sau, đừng thấy bốn chân của nó ngắn không tỉ lệ thuận với cơ thể, nhưng lại vô cùng mạnh, tốc độ chạy nhanh khiến người ta phải kinh ngạc.
Hàn Sâm một tay ôm lấy Minh Nguyệt, bí kỹ của Phượng Hoàng Phi Thiên bị hắn vận chuyển đến cực hạn rồi, lợi dụng thân pháp hết lần này đến lần khác tránh né được va chạm của quái vật, hoàn toàn không bị nó cắn phải, cũng không bị lưỡi nhọn ở đỉnh đầu quái vật đâm vào.
Minh Nguyệt bị Hàn Sâm kẹp vào nách, cắn chặt môi không nói gì cả, trước đây Minh Nguyệt còn nói Hàn Sâm là kẻ nhát gan, nhưng sau khi vào chiến trường gen lại luôn là Hàn Sâm chăm sóc nàng, điều ấy khiến nàng chịu sự đả kích vô cùng lớn.
Hàn Sâm bay lên, con quái vật đó cũng đồng thời đạp không đuổi tới, tốc độ chậm hơn so với bí kỹ của Phượng Hoàng Phi Thiên.
Tam giác sắc nhọn trên đỉnh đầu con quái vật này có năng lực cắt đứt hư không, khi xung kích dường như hoàn toàn không có lực cản, so với siêu xe thiết kế tinh giản thì lợi hại hơn nhiều.
Hàn Sâm chỉ có thể lại bay về trong núi rừng, mượn địa hình làm lợi thế, trái lại càng dễ dàng lẩn tránh được xung kích của quái vật.
Nhưng mãi không thể tránh khỏi quái vật truy kích, Hàn Sâm chỉ có thể tiếp tục xông lên phía trước, chạy được một chập, lại nhìn thấy phía trước mờ ảo xuất hiện một bóng hình, chính là nhân mã trọng giáp.
Một bầy nhân mã trọng giáp đó nghỉ ngơi ở trong sơn lâm, trông thấy Hàn Sâm và Minh Nguyệt chạy tới, tức thì đều đứng hết dậy, từng tên một như là con trâu đực đang vô cùng phân nộ vậy, điên cuồng lao đến.
“Nguy rồi, lũ nhân mã trọng giáp kia xông tới rồi.” Minh Nguyệt trông thấy lũ nhân mã trọng giáp đó, lập tức kêu lên.
Đương nhiên Hàn Sâm cũng nhìn thấy, nhưng vẫn tiếp tục lao lên phía trước, vốn dĩ không hề có ý nghĩ lùi lại hay chuyển hướng gì.
“Ngươi điên rồi sao?” Minh Nguyệt trợn to mắt, hoàn toàn không biết có phải đầu óc Hàn Sâm có vấn đề rồi không mà lại trực tiếp xông về phía lũ nhân mã trọng giáp đó.
Hàn Sâm cũng không để ý đến nàng, tăng nhanh tốc độ tiếp tục xông về phía trước, không phải là hắn không muốn trả lời Minh Nguyệt, mà vốn dĩ hắn không có tâm trạng để trả lời.
Hiện tại Hàn Sâm đã vận chuyển Động Huyền Khí Tràng đến cực hạn rồi, ở trong đầu đã tiến hành suy luận nhất cử nhất động của tất cả lũ nhân mã trọng giáp rồi.
Hắn né tránh không đụng phải quái vật đó, bây giờ lại tính chuyển hướng trốn chạy, vậy rất có thể bị nhân mã trọng giáp và quái vật cùng nhau truy kích, khả năng trốn thoát có thể lại càng thấp.
Hàn Sâm lựa chọn xông vào lũ nhân mã trọng giáp, trông thì có vẻ rất nguy hiểm, nhưng đồng thời lại là cơ hội tốt trốn thoát quái vật và lũ nhân mã trọng giáp .
“Đúng là điên rồi!” Minh Nguyệt nhìn thấy Hàn Sâm tăng tốc lao về phía lũ nhân mã trọng giáp, sắc mặt càng trắng bệch ra.
Trước đó nàng cho rằng không có hi vọng để sống sót nữa, vì vậy nên cởi mở một chút, bây giờ vừa mới có hi vọng cuộc sống, lại phải đối mặt với cái chết, cho dù là dị linh thì trong lòng cũng khó tránh được việc có chút bất an.
Nhưng bây giờ nàng lại không có quyền tự mình chọn lựa, chỉ có thể bị Hàn Sâm kẹp lại xông vào bên trong lũ nhân mã trọng giáp.
Hàn Sâm như một con chim nhỏ phẫn nộ điền cuồng lao về phía nhân mã trọng giáp, mà nhân mã trọng giáp cũng điên cuồng như vậy xông về phía hai người, một tên nhân mã trọng giáp đi đầu, cây trường thương hồng tỉnh trong tay biến thành một vệt màu trắng đâm về phía Hàn Sân.
Trong cuộc đối đầu cao độ giữa hai bên, cây thương nhanh như con chim nhạn quá khích, vốn dĩ không để người ta có cơ hội phản ứng lại.
Với thị lực của Minh Nguyệt cũng cảm thấy hoàn toàn không có cách nào né cây thương đó được, trái tim đều như sắp nhảy bắn ra ngoài từ lồng ngực.
Nhưng sau đó, Minh Nguyệt lập tức phát hiện Hàn Sâm đột nhiên đạp vào không gian một bước, bước đi đó kiên định như sắt, như không hề có một chút do dự nào, xem ra có dự liệu từ trước, điềm tĩnh như thường.
Cây trường thương hồng tinh đâm xoẹt qua gò má của Hàn Sâm, mà đến cả thần sắc của Hàn Sâm không hề có chút biến chuyển, hệt như là trước giờ không biết sợ hãi bất cứ điều gì, bước chân không lùi mà người lại còn tiến tới, trực tiếp xông vào trên trong nhân mã trọng giáp.
Cây trường thương hồng tỉnh trong tay tên nhân mã trọng giáp bên cạnh lại đâm tới, ngoài một bên của Nhân mã cũng cùng lúc đâm tới, bên trái bên phải quây chặt phía trước và bên cạnh con đường của Hàn Sâm.
Minh Nguyệt vô cùng lo sợ, nhưng Hàn Sâm vừa mới đạp ra một bước, lại đột nhiên thu ngược trở lại, đồng thời kéo ngược lại phía sau cơ thể, quay trở về bên cạnh tên nhân mã ban đầu đó một cách kỳ lạ, thân pháp biến hóa tới trình độ cao nhất, uyển chuyển như ma pháp vậy.
Cây trường thương hồng tinh của hai tên nhân mã phía sau đâm vào không trung, nhân mã ở phía trước lại không ngờ tới Hàn Sâm lại lùi trở lại, nhất thời không kịp rút thương đâm hắn.
Đợi lúc hắn phản ứng lại, Hàn Sâm đã xông ra khỏi đó, trực tiếp lao vút qua hai tên nhân mã kia, đâm đầu vào bên trong đám nhân mã trọng giáp dày đặc.
Cảm giác của Minh Nguyệt hiện tại như là đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy, giống như bất kể lúc nào cũng có thể bay văng ra ngoài, cây trường thương hồng tinh của như rừng từ bốn phương tám hướng đâm tới, khiến nàng có cảm giác bất kể lúc nào đều có thể bị đâm thành cái †ổ ong vò vẽ vậy.
Cho dù là dị linh như Minh Nguyệt cũng cảm thấy trái tim căng thẳng sắp nổ tung mất.
Nhưng mỗi lần Minh Nguyệt cho rằng đã tới đường cùng thì Hàn Sâm lại đột nhiên chuyển biến thuận lợi, từ không thể tìm được một con đường sống, bỗng dưng ở trong rừng thương vạch ra một con đường không thể tưởng tượng nổi, nhiều nhân mã trọng giáp tới như vậy, thế mà không có lấy một nhát thương nào có thể đâm trúng bọn họ.
Đó quả thật giống như một buổi biểu diễn ma pháp ảo diệu vậy, mà cảm giác hồi hộp khi đứng giữa sự sống và cái chết làm cho trái tim của khán giả duy nhất là Minh Nguyệt nhảy lên nhảy xuống, hoàn toàn không thể khống chế được nhịp đập.
Trong khi di chuyển liên tục, Minh Nguyệt nghiến chặt răng nhìn Hàn Sâm, nhưng thấy khuôn mặt của Hàn Sâm không chút biểu cảm nào, trong mắt tỏa một thần thái nghiêm túc, giống như tất cả đều nằm trong tầm tay của hắn.
Minh Nguyệt trông thấy biểu cảm của Hàn Sâm, trong mắt lộ rõ thần sắc phức tạp, không biết là vì sao trong lòng lại cảm thấy vô cùng yên tâm.
“Hắn thật sự nắm chắc có thể lao ra ngoài được ư?” Minh Nguyệt trông thấy vẻ mặt cương nghị đó, trong lòng không khỏi nghĩ thầm.
Hết chương 1473.