Chương 1474. Quang Hạch Gen
Tố chất cơ thể của Hàn Sâm không hề thua kém nhân mã trọng giáp, đến giờ cả Động Huyền Khí Tràng cũng dùng hết công suất, tất cả nhất cử nhất động của nhân mã trọng giáp đều hình thành quỹ đạo trong đầu của hắn.
Mỗi một bước bước ra, tất cả khả năng đều nằm trong tính toán của Hàn Sâm, ở hàng trăm quỹ đạo đan xen tạo thành bên trong mạng lưới, Hàn Sâm đã tính toán ra được một con đường có thể an toàn thông hành.
Mà ở phía sau, con quái vật đó cũng xông vào lũ nhân mã trọng giáp cùng với Hàn Sâm, nhưng nó không hề nhẹ nhàng như Hàn Sâm mà trực tiếp xông vào.
‘Tức khắc có những tên nhân mã trọng giáp bị nó đâm bay lên không †rung, xem ra sức mạnh của nó lớn hơn so với nhân mã trọng giáp, lớp vỏ cũng cứng hơn nhân mã trọng giáp.
Lũ nhân mã trọng giáp bị quái vật xông tới như vậy thì trở lên toán loạn, rõ ràng bọn chúng cảm thấy sự uy hiếp của quái vật lớn hơn rất nhiều so với Hàn Sâm, nhiều nhân mã trọng giáp đều lao ra khỏi phía quái vật.
Lập tức người tung ngựa ngã, con quái vật đó tàn bạo vô cùng, ở trong lũ nhân mã trọng giáp đâm tới đâm lui, đám nhân mã trọng giáp đó bị va phải ngã thành một đám.
Hàn Sâm nhân cơ hội đó xông ra khỏi lũ nhân mã trọng giáp, nhân lúc trận chiến loạn lạc lao tới bên trong rừng núi, rất nhanh trốn thoát khỏi đám nhân mã trọng giáp và quái vật.
Hàn Sâm cũng không biết rốt cuộc nơi nào mới là an toàn, thế là chỉ đành tìm tới một nơi ẩn náu không có dấu vết của sự sống tạm thời nghỉ ngơi.
Chiến trường gen không phân rõ ngày đêm, một vầng trăng máu cứ †reo trên không trung, Hàn Sâm tới đây lâu như vậy nhưng không hề nhìn thấy nó có ý định lặn xuống.
Bên trong là một cánh rừng trúc, cây trúc vốn dĩ có màu xanh lục sâm, nhưng dưới ánh sáng của trăng máu, trông lại giống màu đỏ thâm, khiến trong lòng người ta có chút ngột ngạt, bức bối.
“Tạm thời ở trong này không có nguy hiểm gì, chúng ta ở đây nghỉ ngơi một chút.” Hàn Sâm đỡ Minh Nguyệt xuống, bản thân cũng ngồi xuống nghỉ ngơi.
Vừa rồi khi chạy trốn hoàn toàn bùng nổ hết sức lực, mặc dù cơ thể vẫn còn khả năng chống đỡ, nhưng tinh thần lại hơi mệt mỏi rồi.
Nhân lúc hiện tại không có nguy hiểm gì, Hàn Sâm nhắm mắt vận chuyển Động Huyền Kinh nghỉ ngơi giữ sức để nghênh đón trận đấu tiếp theo. Minh Nguyệt nhìn thấy Hàn Sâm nhắm mắt nghỉ ngơi, trên mặt tràn đầy vẻ phức tạp, luôn nhìn Hàn Sâm, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Gió thổi qua rừng trúc khiến lá trúc cọ xát vào nhau tạo thành những tiếng xào xạc, Minh Nguyệt thu ánh mắt lại, đứng dậy, quan sát bốn phía, giống như đang phán đoán xem rốt cuộc nơi đây là nơi nào.
Nhìn ngó một lúc, trên mặt Minh Nguyệt đột nhiên lộ rõ một vẻ phấn khích: “Ta biết nơi này là nơi nào rồi.
“Ngươi đã từng đến đây sao?” Hàn Sâm kinh ngạc nhìn Minh Nguyệt hỏi.
Minh Nguyệt lắc đầu: “Ta cũng giống ngươi thôi, đều là lần đầu tiên bước vào chiến trường gen, làm sao có thể đã đến đây được, chẳng qua nghe thấy các dị tộc khác trong Minh tộc nói về rất nhiều chuyện của chiến trường gen này, nếu như ta đoán không sai, nơi đây chính là rừng trúc Hỏa Vĩ”
“Rừng trúc Hỏa Vĩ? Nơi này có nguy hiểm không?” Hàn Sâm không biết rừng trúc Hỏa vĩ là nơi quái quỷ nào, hắn chỉ muốn biết nơi này có an toàn hay không.
“Cái này rất khó nói, bất kể là nơi nào cũng đều có thể có sinh vật khủng bố của chiến trường gen tiến vào, điều này rất khó để kiểm tra, nhưng gần đây không có chiến hồn gen đặc biệt mạnh nào, vả lại bên cạnh rừng trúc Hỏa Vĩ có một tấm bia hạch gen, nếu như nơi này không bị kẻ mạnh chiếm lấy, chúng ta có thể thông qua nơi này trở về Tí Hộ Sở” Minh Nguyệt hào hứng nói.
“Ngươi tính quay trở về ư?” Vẻ mặt Hàn Sâm vặn vẹo nhìn Minh Nguyệt rồi hỏi.
Hắn còn cho rằng sau khi Minh Nguyệt tiến vào chiến trường gen, nếu chưa thăng cấp hạch gen siêu cấp thì sẽ không rời đi.
Minh Nguyệt khẽ thở dài: “Ngươi cho rằng là tự ta muốn tiến vào đây sao? Đó là có người không muốn ta sống nê mới ép ta tiến vào đây, nếu không ta thà rằng tự mình luyện dân dần mà tiến hóa cũng không muốn tới nơi này.”
“Ngươi ở trong tảng đá đó, chỉ cần ngươi không ra ngoài thì ai có thể ép ngươi được được chứ?” Hàn Sâm nghi ngờ hỏi.
Minh Nguyệt lắc đầu: “Mặc dù gần như Tị Thế Thạch không thể bị phá hủy, nhưng tóm lại đó chỉ là một vật vô tri vô giác, có người muốn đối phó ta thì cuối cùng cũng sẽ nghĩ ra biện pháp thôi. Ta không ra ngoài chỉ khiến bọn họ càng không kiêng dè gì.”
“Rốt cuộc kẻ thù của ngươi là ai? Cố Khuynh Thành sao?” Hàn Sâm hỏi.
Minh Nguyệt lại lắc đầu, nhưng lại không nói thêm gì nữa, quan sát xung quanh một lúc sau mới lại nói tiếp: “Ta vừa mới xem qua địa hình nơi này một chút, sợ rằng chúng ta phải băng qua rừng trúc Hỏa Vĩ mới có thể tới bia hạch gen đó.”
“Cơ thể của ngươi quá yếu, hay là ở lại đây nghỉ ngơi vài ngày đi” Hàn Sâm nói.
“Không cần nữa, rừng trúc Hỏa Vĩ rất lớn, chúng ta muốn băng qua nơi này thì chí ít cần tới mười ngày, thời gian vết thương của ta cũng hồi phục tương đối rồi. Nếu như vận may của chúng ta tốt thì còn có thể gặp được chiến hồn gen Hỏa Vĩ trong rừng trúc Hỏa Vĩ, đó là chiến hồn cấp Hoàng Kim, với thực lực của ngươi, có thể nhẹ nhàng săn giết được bọn chúng.” Dường như Minh Nguyệt đã ghi nhận thực lực của Hàn Sâm.
“Cũng tốt, hy vọng chúng ta không gặp phải sinh vật khủng bố của chiến trường gen.” Hàn Sâm gọi Độc Giác Mã ra, hai người bọn họ ngồi trên Độc Giác Mã đi vào rừng trúc.
Chiến trường gen không giống như trong Tí Hộ Sở, mặc dù trong này cũng có thực vật, nhưng ngoài chiến hồn gen và sinh vật ngoại lai ra thì lại không hề có động vật.
Thứ cảm giác yên tĩnh này khiến người ta rất không thoải mái, cảm giác không có chút sự sống nào.
Bây giờ Hàn Sâm có chút vui mừng khi tự mình cứu được Minh Nguyệt, nếu không thì chỉ có mình hắn ở nơi này, vốn dĩ không biết nên đi đâu về đâu, chỉ có thể như một con ruồi không đầu bay lượn loạn xạ.
Nhưng khi có Minh Nguyệt ở cùng, cũng có người có thể nói chuyện cùng, hắn sẽ không thấy quá bức bối.
“Chiến hồn gen Hỏa Vĩ” Còn chưa đi được nữa ngày thì Minh Nguyệt đã vui mừng chỉ về phía trước rồi kêu lên.
Hàn Sâm nhìn về phía Minh Nguyệt chỉ, chỉ thấy bên trong rừng trúc, có con hồ điệp ngưng tụ từ ngọn lửa đậu lên bên trên một phiến lá trúc.
Ngọn lửa của con hồ điệp đó là một màu xanh rất đẹp, dưới ánh sáng của trăng máu hiện ra với vẻ chói sáng lạ thường.
“Hỏa Vĩ có sức mạnh hỏa diễm, nó có thể bắn ra một loại hỏa diễm nhiệt độ cao, chẳng qua với lực phòng ngự chiếc ô của ngươi thì hỏa diễm kia lại chẳng hề có tác dụng gì.” Minh Nguyệt nói.
Hàn Sâm gật đầu, nắm lấy Già Thiên Tán từ từ tiến lại gần về phía hồ điệp Hỏa Vĩ.
Sau khi con hồ điệp Hỏa Vĩ đó phát hiện ra Hàn Sâm, nó lập tức sải đôi cánh, mang theo ngọn lửa như một cơn lốc cuốn về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm mở Già Thiên Tán, dùng mặt ô ngăn ngọn lửa màu xanh lại, ngọn lửa chạm phải mặt ô tức thì bị cản lại, Hàn Sâm cụp Già Thiên Tán, dùng ô thay kiếm, chém một nhát lên trên thân hồ điệp Hỏa Vĩ.
Ngọn lửa xanh bùng cháy, hồ điệp Hỏa Vĩ trực tiếp bị Già Thiên Tán chém nổ tung, một sợi ánh sáng vàng rực bay lên từ bên trong đó, Hàn Sâm mở Tuyệt Tình Bình thu lấy sợi ánh sáng vàng chói đó.
Hàn Sâm biết được từ chỗ Minh Nguyệt rằng, thứ đó gọi là quang hạch, sợi quang hạch đó phát ra ánh sáng vàng rực, điều ấy chứng tỏ nó là quang hạch cấp Hoàng Kim. Nếu là hạch gen cấp Bạch Ngân thì chỉ cần có thể hấp thụ một trăm quang hạch Hoàng Kim là đủ để dễ dàng thăng cấp lên cấp Hoàng Kim.
Nhưng nếu như là hạch gen cấp Hoàng Kim thì dùng quang hạch Hoàng Kim sẽ không còn có tác dụng gì nữa, bắt buộc phải dùng đến quang hạch Bảo Thạch mới có thể làm cho hạch gen tiếp tục thăng cấp.
Hiện tại Hàn Sâm vẫn chưa quyết định muốn tiến hóa Già Thiên Tán, vì vậy hắn thu lại quang hạch Hoàng Kim trước đã, đợi tới sau này mới quyết định có sử dụng hay không.
Hết chương 1474.