Chương 1481. Chiến trường chính
Sức mạnh tuyệt đối mà không có sự chèo chống của tốc độ tuyệt đối thì rõ ràng khó có thể tạo thành những phiền toái quá lớn cho Hàn Sâm.
Dù cho có mạnh đến đâu, nếu không đụng được vào Hàn Sâm thì cũng không có tác dụng gì. Tu Di Kiếm mạnh như núi, không thua gì sức mạnh của sinh vật Thần siêu cấp.
Nhưng dưới Động Huyền Khí Tràng của Hàn Sâm, nhất cử nhất động của hắn đều nằm trong sự tính toán của Hàn Sâm, giống như một con rối, không thể nào đụng vào Hàn Sâm.
Cho dù Tu Di muốn lấy mạng liều mạng thì cũng không có cơ hội, cho dù hắn có cố gắng như thế nào thì cũng giống như đã bàn bạc trước với Hàn Sâm vậy, mọi đường kiếm đều không thể nào chạm vào một góc áo Hàn Sâm.
Thái A Kiếm trong tay Hàn Sâm tùy ý tự nhiên, kiếm chỉ thẳng tới, Tu Di không thể không tránh đi để bảo toàn tính mạng, Tu Di không có kiếm lực cường đại,
không thể không ngậm ngùi rút lui.
Xích Tiêu Long và một đám dị linh đều khiếp sợ, ngay cả một cường giả như Tu Di cũng không có sức đánh trả dưới kiếm Hàn Sâm, hắn cứ lui nữa lui mãi, cuối cùng cơ thể va vào bia hạch gen, không còn đường lui nữa.
Tu Di hét lớn một tiếng, dứt khoát nhắm hai mắt lại, vung loạn xa Tu Di Kiếm trong tay, không phải hắn không muốn đấu tiếp mà hắn đã bất lực rồi, lui cũng không được mà đánh cũng không được, ngay cả ngăn cản kiếm của Hàn Sâm cũng không thể.
Thái A Kiếm trong tay Hàn Sâm dừng lại, không đâm hắn, giết Tu Di ở đây cũng vô dụng, hắn vẫn có thể sống lại, chỉ thêm một kẻ thù mà thôi.
Hắn trở tay cắm Thái A Kiếm về trong vỏ, Hàn Sâm lui về bên cạnh Lục Đạo.
“Kiếm pháp của các hạ thật lợi hại, không hổ là Thiên Kiếm, Tu Di ta thua rồi.” Tu Di dứt khoát không dây dưa thêm.
“Thời gian cũng sắp tới rồi, vào chiến trường chính đi.” Lục Đạo thản nhiên nói, lập tức tới trước bia hạch gen, hắn bỏ hạch gen chưa hoàn chỉnh vào rãnh bên trong bia hạch gen.
Đột nhiên hạch gen chưa hoàn chỉnh kia tỏa ra một tia sáng chói lòa, chiếu lên người Lục Đạo, hút Lục Đạo vào trong bia hạch gen.
Hàn Sâm cũng lấy hạch gen chưa hoàn chỉnh của mình ra, bỏ vào bên †rong rãnh, cũng tiến vào bia hạch gen giống như Lục Đạo.
Sau khi thị giác trở lại bình thường, Hàn Sâm phát hiện ra bản thân đã tới một chiến trường rất lớn, mà vị trí của hắn đứng là khán đài của đấu trường.
Ngoài hắn ra, trên khán đài còn rất nhiều dị linh và dị sinh vật, chẳng qua bây giờ cho dù là dị linh hay là dị sinh vật, dù bình thường là tử địch, thì ở đây cũng không lập tức đánh nhau, bọn họ đều đang nhìn đấu trường bên dưới.
Lúc này, trong đấu trường, có một cặp thú hung dữ đang chiến đấu, trong đó có một con sư tử thép, con còn lại là xà nữ sáu tay, hai con quái vật đang chiến đấu điên cuồng, những sinh vật khác chỉ đứng trên khán đài để xem cuộc chiến.
Hàn Sâm nhìn xung quanh, bởi vì đấu trường này quá lớn, với thị lực của Hàn Sâm không thể nào nhìn thấy có những sinh vật nào ở khán đài đối diện, Lục Đạo cũng không ở bên cạnh hắn, không biết là ở đâu trong đấu trường.
“Minh Nguyệt!” Hắn không nhìn thấy Lục Đạo nhưng lại nhìn thấy Minh Nguyệt mà lâu nay chưa tìm được, Hàn Sâm vừa đi qua vừa gọi.
Minh Nguyệt thấy Hàn Sâm, lại chỉ thản nhiên nói: “Không ngờ ngươi có thể tới được nơi này.”
“Lão Trác đâu?” Hàn Sâm đã biết Minh Nguyệt lừa hắn rất nhiều chuyện, cũng không khỏi thêm gì cả, hắn chỉ hơi lo lắng cho Trác Đông Lai thôi.
Minh Nguyệt nói: “Ngươi yên tâm, hắn không sao, chẳng qua bởi vì không có được hạch gen cho nên không vào được chiến trường chính, bây giờ đang chờ ở ngoài bia hạch gen. Trái lại là ngươi, vậy mà có thể vào được chiến trường chính, chẳng lẽ ngươi giết được con Hỏa Vĩ Điệp Vương kia rồi?”
“Mục tiêu của ngươi là ở đây ư?” Hàn Sâm cau mày hỏi.
Minh Nguyệt khẽ gật đầu: “Bây giờ ta cũng không cần gạt ngươi, ta đến đây là vì nơi này, cái này còn phải cám ơn ngươi trợ giúp, chờ sau khi ra ngoài, chắc chắn Minh tộc sẽ hậu tạ ngươi.”
Hàn Sâm lạnh nhạt nói: “Ngay cả năng lực tự mình đi tới đây mà ngươi cũng không có, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể giành được hạch gen Thần ư?”
“Xem ra ngươi đã biết không ít chuyện.” Minh Nguyệt khẽ mỉm cười: “Có điều ngươi không cần lo lắng cho ta, ta tự có cách, ngươi giúp ta tới đây coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, không cần phải nghĩ tới chuyện khác.”
“Sơ rằng ngươi chưa chắc có được những gì ngươi muốn.” Hàn Sâm cười lạnh nói.
“Không ai có thể ngăn cản ta lấy hạch gen Thần.” Mặt Minh Nguyệt lại đầy vẻ kiên định.
Hàn Sâm không nói gì nữa, bèn ngồi xuống bên cạnh, hắn muốn nhìn thử xem rốt cuộc Minh Nguyệt dựa vào cái gì mà cho rằng mình có thể cướp được hạch gen Thần giữa nhiều cường giả tới như vậy.
Mặc dù thực lực của nàng không tệ, nhưng ở chiến trường chính cũng không tính là xuất sắc, cũng không biết rốt cuộc tự tin của nàng từ đâu mà ra.
“Nể tình ngươi bảo vệ ta tới đây, ta muốn khuyên ngươi một câu, đứng ở đây nhìn là được rồi, đừng có tham chiến, mặc dù thực lực của ngươi cũng không tệ, nhưng ở đây có quá nhiều cường giả, ngươi không có chút cơ hội nào đâu. Cho dù là ta, nếu không có chuẩn bị trước cũng không dám tranh hạch gen Thần.” Minh Nguyệt nói với Hàn Sâm ngồi bên cạnh.
“Đó là việc của ta.” Hàn Sâm thản nhiên nói một câu.
Đương nhiên hắn muốn tham chiến, không chỉ muốn tham chiến, mà còn muốn đoạt hạch gen Thần, tốt nhất có thể khiến Minh Nguyệt vui mừng vô ích một phen.
Chẳng qua bây giờ Hàn Sâm vẫn không rõ rốt cuộc Minh Nguyệt dựa vào đâu mà tự tin tới vậy.
Minh Nguyệt còn muốn nói điều gì đó thì thấy hai hậu duệ sinh vật Thần siêu cấp trong đấu trường đã phân thắng bại rồi, con sư tử thép kia bị xà nữ sáu tay xé một chân, hét lên thảm thiết rồi rời khỏi chiến trường.
May là nó lui nhanh, nếu không sợ rằng nó sẽ mất mạng.
Đột nhiên hắn thấy viên hạch gen trong tay Minh Nguyệt tỏa ra ánh sáng kỳ dị, đồng thời trước mặt nàng cũng xuất hiện một cánh cổng ánh sáng.
“Ta khuyên ngươi cũng là có ý tốt, đây không phải là nơi ngươi nên tới.” Minh Nguyệt nói rồi bước vào cánh cổng ánh sáng, khi xuất hiện lần nữa thì nàng đã ở trên đấu trường.
Đồng thời ở bên kia đấu trường, một dị linh cũng tiến vào.
Tay dị linh kia cầm một cây đại chùy, bước lên không nói lời nào đã đánh về phía Minh Nguyệt, đầu chùy hình thành một khí bạo khủng bố, dường như đến cả núi cũng có thể nổ tung.
Minh Nguyệt triệu hồi U Minh Tán của nàng ra, chẳng qua bây giờ U Minh Tán trông hơi khác.
“Quái lạ! Tại sao khí tức trên U Minh Tán của nàng lại trở nên mạnh mẽ rồi?” Hàn Sâm khẽ cau mày nhìn cái ô trong tay Minh Nguyệt, bây giờ U Minh Tán mạnh hơn rất nhiều so với cái hắn nhìn thấy trước đây, thậm chí không thua kém gì hạch gen siêu cấp.
Đại chùy trong tay dị linh kia lại nện xuống, Minh Nguyệt lại không né tránh, U Minh Tán trong tay xoay tròn, hình thành một vòng xoáy U Minh khổng lồ trên mặt ô.
Đại chùy đánh trúng lập tức bị hút vào trong vòng xoáy, dị linh kia dùng hai tay nắm lấy chuôi chùy muốn kéo ra ngoài, nhưng lực hút quá kinh người, thế là cả dị linh và chùy đều bị hút vào bên trong.
Đợi khi U Minh Tán dừng xoay, phía trên mặt ô có thêm hình một dị linh đang cầm chùy.
Tất cả dị linh và dị sinh vật đứng xem trên khán đài đều biến sắc, dù gì đó cũng là dị linh đời sau cấp Đế, vừa đối mặt mà đã bị hút vào trong ô, không biết sống chết thế nào.
“Không đúng… quá không bình thường… Chắc chắn sức mạnh trước đây của U Minh Tán không mạnh như vậy, chẳng lẽ nàng đã được thăng cấp lên hạch gen siêu cấp rồi ư? Nhưng đây là chiến trường gen, không phải chỉ cho phép những sinh vật dưới cấp Bảo Thạch tiến vào sao?” Hàn Sâm khẽ cau mày.
“Bây giờ ngươi hiểu rồi chứ, lần này cho dù ai tới, người cuối cùng lấy được hạch gen Thần nhất định là ta” Minh Nguyệt trở về từ cánh cổng ánh sáng, ngồi bên cạnh Hàn Sâm, tự tin nói.
Hết chương 1481.