Chương 1480. Thiên Kiếm
Một đám dị linh đều kinh hãi, mà trong mắt Lục Đạo lại lóe lên một tia sáng kỳ dị, khen ngợi: “Kiếm này đã có được tinh hoa của Thiên Đạo.”
Chẳng qua chỉ hơn trăm kiếm mà Xích Tiêu Long đã không thể không bỏ Hắc Long Thương trong tay xuống, nếu không hai tay hắn sẽ bị chặt đứt.
Xích Tiêu Long lùi lại, mặt tái nhợt nhìn Hàn Sâm nói: “Không hổ là người mà Lục Đạo Đại Đế coi là đối thủ, Hàn Sâm, ta sẽ nhớ kỹ cái tên này”
Dứt lời, Xích Tiêu Long bèn xoay người đi, mấy dị linh kia cũng vội vàng đi theo hắn.
Hàn Sâm nhún vai, hắn không hề hy vọng người khác nhớ đến mình, đặc biệt là kẻ thù.
“Kiếm pháp của ngươi rất mạnh, nhưng có vẻ vẫn chưa hoàn mỹ, hơn nữa kiếm pháp này của ngươi không có kiếm tâm.”
“Quả thật không có kiếm tâm, thật ra thì cũng không tính là kiếm pháp.” Hàn Sâm mỉm cười.
Mặc dù bây giờ đã dung hợp với Quỷ Kiếm Thuật, nhưng vẫn lấy Động Huyền Kinh và Dịch Thiên thuật làm chủ, kiếm pháp chỉ là phụ, nòng cốt vẫn là suy luận, phán đoán trước, bày cuộc, bản thân kiếm pháp là thứ yếu.
Cho nên Lục Đạo mới nói kiếm pháp của Hàn Sâm không có kiếm tâm, có điều Hàn Sâm cũng không phải là người chuyên luyện kiếm pháp, đối với hắn việc kiếm tâm có hay không cũng không quan trọng.
Lúc trên đường đi, Lục Đạo cũng thỉnh giáo Hàn Sâm những nghỉ vấn liên quan tới Quỷ Kiếm Thuật, Hàn Sâm cũng không giấu giếm trả lời những nghi vấn của Lục Đạo.
Bất kể là Động Phá Huyền Cơ Thuật của Động Huyền Kinh, hay Dĩ Thiên Vi Cục của Dịch Thiên Thuật thì đều không phải học kỹ xảo là được. Nếu bản thân không có lòng dạ và ý thức thì dù có dạy như thế nào cũng không được, nếu có thiên phú như vậ thì cho dù không dạy, chỉ nhìn thôi cũng sẽ hiểu được.
“Đáng tiếc ngươi không phải là người luyện kiếm pháp chân chính, bằng không kiếm pháp này thật sự có thể thông thiên đạo.” Sau khi Lục Đạo hiểu sâu sắc, không khỏi thở dài nói.
Dọc theo đường đi, Lục Đạo đã học được rất nhiều Quỷ Kiếm Thuật, cũng biểu diễn kiếm pháp Lục Đạo của mình cho Hàn Sâm xem, điều này cũng rất có ích cho Hàn Sâm.
Mỗi một đạo kiếm pháp của Lục Đạo đều có một phong cách riêng, dưới Lục Đạo giống như mỗi người một vẻ, Quỷ Kiếm Thuật chỉ bao gồm biến hóa kiếm thuật trong thiên hạ, mà kiếm pháp Lục Đạo đã vượt qua biến hóa của bản thân kiếm thuật, giữa hai bên không hề có xung đột.
Đi gần nửa tháng mà Hàn Sâm không hề thấy Trác Đông Lai và Minh Nguyệt đâu, cũng không biết rốt cuộc bọn họ chạy đi đâu rồi, hay là đã vào chiến trường chính rồi.
Nhưng cuối cùng bọn họ cũng tìm được một tấm bia hạch gen, ngoài bia hạch gen còn có không ít dị linh đang đứng đó, trong đó có Xích Tiêu Long.
“Ta nghe bọn Xích Tiêu Long nói Lục Đạo Đại Đế đang ở đây, cho nên vẫn ở đây chờ ngươi đến mãi, may mà không phải thất vọng.” Một dị linh tóc trắng tuấn mỹ nhìn Lục Đạo cười nói.
“Ngươi là ai?” Lục Đạo lạnh nhạt nhìn dị linh tóc trắng rồi hỏi. “Ta là Tu Di, nhi tử của Hư Lô Đại Đế” dị linh tóc trắng nói. “Thì ra là nhi tử của Hư Lô.” Lục Đạo thờ ơ nói, không nói thêm gì nữa.
Tu Di cũng không tức giận, Lục Đạo và hắn vốn không cùng đẳng cấp, năm đó phụ thân hắn - Hư Lô Đại Đế cũng bại dưới tay Lục Đạo.
Mặc dù trong lòng Tu Di rất muốn khiêu chiến với Lục Đạo để rửa nhục cho phụ thân, nhưng trước khi nâng cấp hạch gen thì hắn lại không dám đề cập tới.
“Ngươi chính là Thiên Kiếm Hàn Sâm ư2” Tu Di nhìn Hàn Sâm từ trên xuống dưới hỏi.
“Ta là Hàn Sâm, không sai, nhưng ta không biết Thiên Kiếm là cái gì hết.” Hàn Sâm nhún vai nói.
Tu Di nghiêm túc nói: “Nếu ngay cả Lục Đạo Đại Đế cũng đã nói kiếm pháp của ngươi đã thông thiên đạo thì đương nhiên cái tên Thiên Kiếm không giả được, thứ ta tu luyện cũng là kiếm đạo, cho nên ta muốn lĩnh giáo Thiên Kiếm đạo của ngươi.”
Dứt lời, Tu Di đã rút kiếm trên tay ra, thanh kiếm của hắn rất cổ quái, nó giống như một cây kim thép dài, lưỡi kiếm thật sự rất nhỏ.
Hàn Sâm cũng rút Thái A Kiếm ra, mặc dù hắn không thích đánh nhau vô nghĩa,
Nhưng ở đây, hắn lại không thể lộ ra vẻ yếu đuối, nếu không sau khi vào chiến trường chính thì sao có thể giành lấy hạch gen Thần được.
Mặc dù hắn không có dục vọng quá lớn với hạch gen Thần, nhưng tới cũng đã tới rồi, nếu có đồ tốt thì đương nhiên vẫn muốn tranh một phen.
Xích Tiêu Long và dị linh cũng nhìn Hàn Sâm và Tu Di, rất mong đợi trận chiến này.
Mặc dù Hàn Sâm là đối thủ mà Lục Đạo chính miệng thừa nhận, nhưng sức mạnh của Hàn Sâm vẫn chưa đạt tới siêu cấp, hơn nữa Lục Đạo cũng chưa đánh với hắn, có lẽ chỉ là được Lục Đạo công nhận tiềm năng.
Mà Tu Di cũng không phải là Đế nhị đại bình thường, phụ thân hắn là Hư Lô Đại Đế, mẫu thân hắn cũng là Đại Đế tiếng tăm lẫy lừng, Tu Di sở hữu những ưu điểm di truyền của cả hai vị Đại Đế, thậm chí còn giỏi hơn cha mẹ, tương lai nếu đạt thành tựu siêu cấp, thì có thể khiêu chiến những nhân vật tồn tại như Lục Đạo.
Sở dĩ cha mẹ hắn kết hợp với nhau cũng là vì mục tiêu này, để đời sau của bọn họ có thể trở thành tồn tại cao nhất Tí Hộ Sở thứ tư, thậm chí còn thăng cấp lên Tí Hộ Sở thứ năm.
Sự ra đời của Tu Di cũng không khiến bọn họ thất vọng, với thiên phú và năng lực vô cùng mạnh mẽ, tiềm lực của hắn còn mạnh hơn cả bản thân cha mẹ.
Tu Di thấy Hàn Sâm cũng đã rút kiếm ra, thế là không nói thêm gì nữa, thanh kiếm trên tay chém thẳng vào Hàn Sâm.
Thanh Kiếm kia mỏng như kim thêu vậy, hơn nữa không nhìn thấy thần quang tỏa ra, thế mà Tu Di lại xem nó như một cây kiếm, quả không thể nào ngờ tới.
Thái A Kiếm trong tay Hàn Sâm cũng bổ tới, hai kiếm chạm nhau, đột nhiên Hàn Sâm cảm giác được một luồng sức mạnh cực lớn tấn công tới, thân thể không tự chủ được lùi về sau, hai chân vững vàng như đinh đóng xuống đất, gắng gượng kéo thành hai rãnh sâu dài hàng trăm mét trên mặt đất.
Hàn Sâm chỉ cảm thấy tay cầm kiếm cũng khế run lên, hổ khẩu cũng rách toác, hắn thầm hơi kinh ngạc: “Sao mà nột dị linh cấp Bảo Thạch có thể có sức mạnh cường đại tới như vậy? Gần như sức mạnh này ngang ngửa với sinh vật Thần siêu cấp rồi.”
Tu Di lại chém về phía Hàn Sâm một lần nữa, đồng thời lạnh nhạt nói: “Kiếm của ta cũng gọi là Tu Di, hạch gen cấp Bảo Thạch, có sức mạnh như núi.”
Bây giờ Hàn Sâm mới hiểu được, thì ra là kiếm trong tay Tu Di cổ quái chứ không phải sức mạnh cơ thể hắn cường đại tới như vậy.
Xích Tiêu Long và dị linh cũng đều thán phục: “Không hổ là Tu Di, uy lực trong một kiếm quá lớn, quả thật không phải chuyện bọn ta có thể làm được.”
“Hắn vẫn chưa được thăng cấp tới siêu cấp, nếu mà đạt đến siêu cấp, vậy Tu Di Kiếm kia còn mạnh đến mức nào chứ, e rằng ngay cả Đại Đế cũng chưa chắc có thể ngăn cản uy lực từ một kiếm của hắn.”
“Kiếm lực như vậy, quả thật quá kinh khủng.”
Mặt Hàn Sâm lại không đổi sắc, hắn vẫy bàn tay tê dại của mình, đổi kiếm sang tay trái, vậy mà dùng tay trái nghênh tiếp Tu Di.
Thực lực mạnh không có nghĩa là tất cả, ít nhất dưới Động Huyền Kinh của Hàn Sâm, sức mạnh đó chỉ là vô dụng.
Nhất cử nhất động của Tu Di đều được Hàn Sâm ghi lại trong đầu, đồng thời Thái A Kiếm cũng đâm về phía Tu Di. Hết chương 1480.