Chương 1504. Mộng Yểm
Đi tới Tí Hộ Sở Ly Ảnh, ở đây không có thay đổi gì quá lớn. Còn chưa vào Tí Hộ Sở thì Hàn Sâm đã thấy Miên Dương và Thanh Ngưu mỗi con một bên canh cổng như hai ông thần giữ cửa.
“Hai các ngươi làm gì ở đây?” Thấy Miên Dương và Thanh Ngưu bốn chân đứng thẳng, mắt nhìn thẳng không chớp như hóa thân thành tượng đá, Hàn Sâm hơi kinh ngạc hỏi.
“Ông chủ, cuối cùng ngươi đã trở về. Nếu ngươi không trở lại, chúng ta sẽ bị dạy dỗ chết mất.” Miên Dương và Thanh Ngưu thấy Hàn Sâm thì suýt nữa bật khóc.
Nhờ Miên Dương và Thanh Ngưu kể lại Hàn Sâm mới biết được, sau khi Cố Khuynh Thành đến đã bắt bọn nó phải canh gác ở đây.
Để chúng nó gác không phải vì phòng ngừa kẻ thù mà vì chờ Hàn Sâm trở về, chờ chúng nó thấy Hàn Sâm thì trước tiên trở lại bẩm báo cho Cố Khuynh Thành.
Chúng nó giữ cổng ở chỗ này mười năm, bình thường không dám nhúc nhích một tí nào.
“Tiểu Ngân Ngân và Tiểu Hồng Mã thế nào rồi?” Mặt Hàn Sâm hiện vẻ hổ thẹn, đến cả Miên Dương và Thanh Ngưu còn bị dạy dỗ như thế, sợ rằng Tiểu Ngân Ngân và Tiểu Hồng Mã còn thảm hại hơn.
Miên Dương nhăn nhó nói: “Chúng nó vẫn tốt lắm, nữ nhân kia không làm khó dễ chúng nó, để chúng nó ở trong vườn hoa, ngày ngày ăn ngon uống say, đều là thân tín của ông chủ, tại sao chịu khổ luôn là chúng ta chứ?”
Nói rồi Miên Dương rơi lệ ròng ròng, không tài nào ngừng được.
Nghe thấy đám Tiểu Ngân Ngân không có việc gì, lúc này Hàn Sâm mới yên lòng, an ủi Miên Dương và Thanh Ngưu hai câu, bảo chúng nó lên trước dẫn đường đưa hắn đi gặp nữ nhân kia.
Thật ra nữ nhân kia đang ở trong dị linh thần điện, chẳng mấy chốc Hàn Sâm đã đi tới dị linh thần điện, quả nhiên thấy nữ nhân bên trong là Cố Khuynh Thành.
“Cuối cùng ngươi đã trở về, ta biết mà, ngươi không chết dễ dàng như vậy.” Cố Khuynh Thành thấy Hàn Sâm thì trong mắt khó nén vẻ vui mừng.
“Mạng sống như chỉ mành treo chuông, suýt nữa thì không về được.” Hàn Sâm nói.
“Trả Thánh Tử lại cho ta, ta có thể không nhắc lại hiềm khích lúc trước.” Cố Khuynh Thành cũng thẳng thắn, không vòng vo nhiều.
Hàn Sâm triệu hồn U Minh Tán, cầm trong tay rồi nói: “Nàng ở bên trong ô, chết hay sống ta cũng không biết.”
Dứt lời, Hàn Sâm thu hồi hạch gen Chân Huyết lại, sau đó đưa U Minh Tán cho Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành vì Minh Nguyệt mà có thể trở mặt với toàn bộ Minh tộc. Một nữ nhân nguy hiểm như vậy, Hàn Sâm thật sự không muốn dính líu gì đến nàng, vả lại bọn Tiểu Ngân Ngân ở trong tay Cố Khuynh Thành, Hàn Sâm buộc phải thỏa hiệp.
Không còn bị hạch gen Chân Huyết khống chế, U Minh Tán lập tức khôi phục lại màu sắc ban đầu, còn chưa rơi vào trong tay Cố Khuynh Thành, U Minh Tán đã tự động lơ lửng xoay tròn trên không trung, Minh Nguyệt cũng bay ra khỏi đó.
Minh Nguyệt bắt lấy U Minh Tán tức giận nhìn chằm chằm Hàn Sâm, định vung U Minh Tán động thủ với Hàn Sâm.
Nhưng Cố Khuynh Thành vung tay lên trói buộc Minh Nguyệt tại chỗ, sau đó nhìn Hàn Sâm nói: “Bây giờ bọn ta đã trở mặt với Minh tộc, tạm thời không có chỗ nào để về, đành mượn chỗ ngươi ở tạm một thời gian ngắn, chắc không gây phiền phức cho ngươi đâu nhỉ?”
“Không phiền phức, các ngươi muốn ở bao lâu cũng được.” Hàn Sâm thầm cảm thấy hơi kỳ lạ.
Một nữ nhân mạnh mẽ như Cố Khuynh Thành, bảo nàng chiếm đoạt Tí Hộ Sở Ly Ảnh thì Hàn Sâm cũng chẳng thấy lạ. Nhưng bây giờ rõ ràng cho thấy Cố Khuynh Thành đang thương lượng với hắn, điều này khiến Hàn Sâm cảm thấy có phần kỳ lạ.
Vốn Hàn Sâm đã chuẩn bị sẽ đánh một trận với Cố Khuynh Thành, ai ngờ thái độ của Cố Khuynh Thành lại vượt ra ngoài dự đoán của hắn.
Có thể không đánh là tốt nhất, chỉ là Hàn Sâm không hiểu nổi, rốt cuộc nguyên nhân gì mới có thể khiến Cố Khuynh Thành thay đổi không còn ngang ngạnh nữa.
“Không ngờ rằng ngươi rất có duyên với dị sinh vật đấy, vậy mà dị sinh vật như này lại ở trong Tí Hộ Sở nho nhỏ này của ngươi.” Cố Khuynh Thành nhìn Hàn Sâm nói.
“Chỗ này của ta có rất nhiều dị sinh vật lớn mạnh, ý ngươi là con nào?” Hàn Sâm thầm giật mình, giả vờ bình tĩnh hỏi.
Cố Khuynh Thành bĩu môi nói: “Đương nhiên là Mộng Yểm, tuy con hồ ly nhỏ kia và Thần Thú Tinh Hải cũng khá tốt, tiếc rằng vẫn chưa trưởng thành, khó mà có thể sánh bằng Mộng Yểm được.”
“Mộng Yểm?” Hàn Sâm thầm hoang mang. Cái tên này hắn thấy lạ hoắc, nhưng vừa nghĩ lại thì trừ Tiểu Ngân Ngân và Thần Thú Tinh Hải ra chỉ còn lại Tiểu Hồng Mã.
Mặc dù hơi khó tin, nhưng sự thật cũng đã rất rõ ràng, con Tiểu Hồng Mã kia không phải là một con thú non mà là một dị sinh vật lớn mạnh, ngay cả Cố Khuynh Thành cũng phải có phần kiêng ky.
Trước đây Hàn Sâm cũng hơi nghi ngờ Tiểu Hồng Mã, nhưng nó vẫn chưa lộ ra điều gì khác thường nên dần dần Hàn Sâm cũng xem nó là ấu thú dị sinh vật.
Bây giờ nghĩ lại thì Tiểu Hồng Mã rất có khả năng chính là một trong những cường giả đáng sợ trong lần đại chiến kia. Lúc trước khi Hàn Sâm gặp phải nguy hiểm, lại lần nữa nghe được thanh âm kinh khủng kia, còn có một luồng sức mạnh cực lớn đánh chết kẻ thù cứu hắn, e rằng đó là Tiểu Hồng Mã ra tay.
Hàn Sâm vội vàng đi tới vườn hoa, hắn còn chưa đi tới cửa vườn hoa, Tiểu Ngân Ngân ngửi được khí tức của hắn đã chạy ra đi tới bên chân Hàn Sâm, cọ xát bắp chân hắn.
Hàn Sâm ôm Tiểu Ngân Ngân lên, vuốt ve lông nó, rất vui mừng nói: “Tiểu Ngân Ngân, mười năm đã qua rồi mà sao ngươi vẫn còn bé có một xíu như vậy? Sao chẳng lớn lên chút nào cả?”
Tiểu Ngân Ngân thè cái lưỡi hồng hào ra liếm liếm gò má Hàn Sâm, sau đó lại dụi dụi đầu lên mặt hắn, nhưng không nói gì cả, hiển nhiên là nó không thích dùng ngôn ngữ của nhân loại cho lắm.
Bảo Nhi ngồi trên vai Hàn Sâm, hai tay ôm vai nhìn Tiểu Ngân Ngân, trên khuôn mặt nhỏ đầy vẻ không vui.
“Cảm ơn ngươi đã chăm sóc đám Tiểu Ngân Ngân.” Thả Tiểu Ngân Ngân ra, Hàn Sâm đi tới trước mặt Tiểu Hồng Mã nói.
Nhưng Tiểu Hồng Mã chỉ lắc đầu rồi nằm xuống một bên của đệm hơi, không hề có ý định muốn nói chuyện với Hàn Sâm.
Hàn Sâm cũng không cưỡng ép, nếu nó che chở Tiểu Ngân Ngân và Thần Thú Tinh Hải, hơn nữa ở với Hàn Sâm lâu như vậy cũng không hề làm hại bọn họ, hiển nhiên là nó không có ác ý nên cũng chẳng phải tính toán nhiều như vậy.
Tiểu Ngân Ngân và Thần Thú Tinh Hải đều đã lên cấp Bảo Thạch, mười năm này không hề lãng phí, đạt tới siêu cấp chỉ còn cách có một bước.
Cố Khuynh Thành kiêng ky Tiểu Hồng Mã, chỉ ở tạm trong Tí Hộ Sở Ly Ảnh, hơn nữa nàng cũng chướng mắt Tí Hộ Sở Ly Ảnh nhỏ. Sở dĩ ở lại e rằng nguyên nhân chủ yếu bởi vì Hàn Sâm ở chỗ này.
Sau khi Hàn Sâm xử lý xong Tí Hộ Sở Ly Ảnh thì trở về Tí Hộ Sở Diện Cụ dưới thế giới ngầm.
Bây giờ Linh Mị Nhi đã có thể quay lại Tí Hộ Sở Ám Linh, cách một đoạn thời gian nàng sẽ quay lại một lần. Hàn Sâm muốn đi theo nàng cùng tới Tí Hộ Sở Ám Linh xem thử hồ lô kết thành trên Thánh Đằng. Có điều không phải lúc nào Linh Mị Nhi cũng tới Tí Hộ Sở Ám Linh được, vẫn phải chú ý một số điều đặc biệt, bây giờ cách thời gian nàng tới Tí Hộ Sở Ám Linh còn có gần nửa tháng.
Hàn Sâm nhàn rỗi cũng buồn chán nên ở lại Tí Hộ Sở nghiên cứu quyển “Vật ngữ gen” kia, thử tu luyện xem sao.
Hết chương 1504.