Chương 1550. Quyển nhật ký
Hàn Sâm vội vàng đọc nội dung trong quyển nhật ký.
Mặc dù đây là một quyển nhật ký nhưng không hề ghi chú ngày tháng, mỗi trang đều chỉ viết một đoạn văn, cũng không có nội dung liền mạch, như thể chỉ là một vài dòng nhật ký cảm nhận tùy ý.
“3480 sao lại đần như thế, ta phục hắn thật đấy, thế mà hắn lại bị một con yêu thú Ngọc Cốt giết chết.”
“Đầu của 5079 bị úng nước à? Có chút xíu thực lực như vậy thôi mà muốn đi lang bạt biển Tinh Thần, đúng là tự tìm đường chết.”
“Quả nhiên chết rồi, đúng là đồ ngu ngốc.”
“.”
Quyển nhật ký tràn đầy những dòng oán trách và chê bai như vậy, nhưng Hàn Sâm không biết những con số kia có ý nghĩa gì?
“Lẽ nào Tinh tộc cũng giống nhân loại chúng ta, đã từng tiến vào Tí Hộ Sở rồi săn giết dị sinh vật trong Tí Hộ Sở, những con số kia đại diện cho những người trong Tỉnh tộc ư?” Hàn Sâm thầm suy đoán trong lòng.
Tuy rằng nội dung chủ yếu đều là oán giận và chê bai, nhưng Hàn Sâm vẫn đọc hết từng chữ, sợ bỏ lỡ nội dung quan trọng có thể cho hắn manh mối.
Thế nhưng kết quả lại làm Hàn Sâm rất thất vọng, hắn đọc hơn nửa quyển, bên trong toàn viết những nội dung như nhau, như thể chủ của quyển nhật ký chính là một người ghi chép vô cùng nhàm chán, giống như cả ngày chỉ toàn quan sát người ta chiến đấu.
Cố nén thôi thúc muốn lật ngay tới trang cuối cùng, Hàn Sâm vẫn nhìn từng chữ một. Sau khi lật thêm vài trang nữa, đột nhiên có một đoạn văn khiến Hàn Sâm mừng rỡ.
“Cách ngày trở về còn có ba mươi bốn ngày nữa mà vẫn không có người đủ tư cách xuất hiện, nhiệm vụ thất bại là điều không thể tránh khỏi.”
“Trở về nghĩa là sao? Người đủ tư cách là gì?” Trong lòng Hàn Sâm tràn đầy sự ngờ vực, hắn tiếp tục lật quyển nhật ký, hy vọng nội dung phía sau có thể biết được đáp án.
Nhưng sau đấy cũng toàn là oán giận và chê bai, Hàn Sâm vẫn đọc tiếp, sau khi lật thêm mười mấy trang, rốt cuộc đã thấy được một đoạn nữa mà nội dung không phải là oán trách và trào phúng.
“Nhiệm vụ thất bại, vẫn không thể xác định tung tích của số bốn, rốt cuộc được thoát rồi, sau này không cần phải chịu khổ ở cái chỗ quái quỷ này nữa.”
Sau trang này thì toàn bộ giấy đều để trống không, xem ra chủ nhân quyển nhật ký đã rời khỏi đây nên không viết tiếp nữa.
Trong lòng Hàn Sâm chợt nảy lên một suy nghĩ, hắn lật lại những trang trước. Vừa nãy khi đọc, hắn thấy rất nhiều lời oán giận về người số bốn này, nhưng không quá để ý.
Nhưng lúc chủ nhân quyển nhật ký gần rời đi vẫn nhắc tới cái người số bốn này, hiển nhiên số bốn có hơi đặc biệt, cho nên mới khiến chủ nhân quyển nhật ký nhớ mong như vậy.
Hắn chọn lựa tất cả những lời oán giận về số bốn.
“Một nhát kiếm kia của số bốn cũng không tệ lắm, miễn cưỡng đạt tới trình độ mẫu giáo.”
“Không ngờ số bốn lại định đi giết Thần Huyết Hà, đúng là tự tìm đường chết.”
“Hừ, vậy mà số bốn lại may mắn thành công, đúng là chó ngáp phải ruồi mà.”
“.”
Sau khi sắp xếp lại, quả nhiên phát hiện chủ nhân quyển nhật ký đặc biệt quan tâm tới số bốn.
Khi chủ nhân quyển nhật ký chê bai những số hiệu khác thì đều là cảm giác nhìn xuống từ trên cao như thể đang nhìn con khỉ trong vườn bách thú.
Nhưng chỉ với mình số bốn, mặc dù chủ nhân quyển nhật ký chê bai nhiều nhất, song cảm giác như xem người đó là đồng loại chứ không phải một sinh vật thấp hơn.
Suy xét đọc lại nhiều lần lời móc mỉa về số bốn, Hàn Sâm đại khái có thể phán đoán ra vài điều.
Chắc là giới tính của số bốn là nữ, tuy rằng không biết nàng thuộc Tinh tộc hay là một chủng tộc khác, nhưng chuyện nàng chắc chắn là con gái không hề sai.
Cộng thêm vũ khí nàng dùng là kiếm, còn khá dũng mãnh nữa. Có một lần trào phúng, chủ nhân quyển nhật ký nhắc tới Tuyệt Ly, hồi trước Hàn Sâm từng nghe nói tới, chắc là một loại sinh vật Thần siêu cấp Bán Thần, sức mạnh rất kinh khủng, cả sinh vật Thần siêu cấp cũng không dám tùy tiện trêu chọc nó.
Mà xem nội dung móc mỉa, số bốn giết chết Tuyệt Ly, tuy rằng bị chủ nhân quyển nhật kỳ chê bai kiếm pháp rất tệ, trình độ còn thua cả học sinh tiểu học, nhưng hiển nhiên quá trình chém giết nó không có trắc trở gì, chắc là số bốn đã dễ dàng giết chết Tuyệt Ly.
Còn thêm một điều nữa, chính là số bốn hẳn cực kỳ đẹp.
Trong một câu móc mỉa đã viết như này: “Đắc ý cái gì, chẳng phải trông đẹp một chút thôi à, đẹp thì có thể kiêu ngạo chắc? Số bốn đúng là đồ đáng ghét”
Hàn Sâm liên hệ với những trang móc mỉa số bốn phía trước là có thể biết lúc ấy có một con ấu thể dị sinh vật chủ động đến gần số bốn, đồng thời đi theo nàng cho nên mới có lời mỉa mai như vậy xuất hiện ở những trang sau.
Bây giờ đầu mối mà Hàn Sâm biết được chính là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp hơn nữa kiếm pháp hết sức lợi hại, thực lực ít nhất có thể giết được sinh vật Thần siêu cấp.
Tất cả manh mối tập hợp lại một chỗ, đột nhiên có một bóng dáng hiện lên trong đầu Hàn Sâm lúc bấy giờ.
“Cố Khuynh Thành? Số bốn này có thể là nàng sao?” Hàn Sâm ngẫm lại thì thấy không có khả năng lắm, quyển nhật ký này chẳng biết đã được viết từ tận năm nào rồi, hơn nữa người viết còn là Tinh tộc, rất có thể cùng là người của Tỉnh tộc.
Vả lại, phụ nữ vừa đẹp vừa biết dùng kiếm cũng không chỉ có mỗi một người là Cố Khuynh Thành, dị linh và dị sinh vật hình người cũng có rất nhiều.
Hàn Sâm lại nghiên cứu nội dung của quyển nhật ký thêm mấy lần nữa, ngoại trừ số bốn ra thì chẳng còn quá nhiều điểm sáng. Những kẻ được đánh số khác dường như không được chủ nhân quyển nhật ký để tâm, chỉ thỉnh thoảng móc mỉa vài lời, đa số đều không xuất hiện lần thứ hai.
“Đợi quay về hỏi Cố Khuynh Thành xem nàng có từng giết Tuyệt Ly không, vậy là có thể biết số bốn có phải là nàng hay không.” Tuy rằng Hàn Sâm cảm thấy khả năng số bốn là Cố Khuynh Thành không cao, nhưng vẫn quyết định khi quay về hỏi thử xem.
Hắn lại cẩn thận xem xét phòng ngủ một lần nữa, ngoại trừ những đồ trang sức và chai lọ nhỏ ra thì không còn thứ gì khác, Độc Giác Tiên cũng không nhắc nhở gì cả.
Ngoại trừ hai căn phòng này ra thì không còn lối ra khác. Hàn Sâm thật sự không tìm được vật có giá trị nào nữa, chỉ đành quay về chỗ ban đầu.
Đống trang sức và chai lọ nhỏ, cả quyển nhật ký đều bị Hàn Sâm cất vào trong Tuyệt Tình Bình rồi mang ra ngoài.
Sau khi Hàn Sâm ra khỏi phòng thì lập tức sợ hết hồn. Hắn thấy Lục Đạo đứng im không nhúc nhích ở bên ngoài, cả người gần như đẫm máu, Hàn Sâm mới liếc qua suýt nữa thì không nhận ra được.
Phich!
Khi Lục Đạo thấy Hàn Sâm xuất hiện, thân thể cũng không chịu đựng được nữa, miệng hộc ra máu tươi liên tục, ngã người về sau.
Hàn Sâm bèn vội vàng tiến lên đỡ Lục Đạo, cõng hắn đi trở về, thầm nghĩ trong lòng: “Sao phải khổ thế chứ, chỉ là một con đường thôi mà, cũng có phải đại đạo sinh tử gì đâu, việc gì phải cố chấp như vậy.”
Hắn chỉ biết nói người ta mà lại quên chính mình cũng là một người vì đạt được mục đích mà không màng hậu quả. Mặc dù biết đáp án với hắn cũng chẳng có ảnh hưởng thực chất gì nhưng hắn vẫn phải tìm được đáp án mới thôi.
Chiếu Ngọc Tiểu Sư Tử và Ngọc Diệu thấy Hàn Sâm cõng Lục Đạo Đại
Đế bị thương nặng đã hôn mê trở về thì biểu cảm trên mặt họ càng kỳ lạ.
“Đại ca, ngươi mạnh thật đấy, ngay cả Lục Đạo Đại Đế cũng không đi được tới cuối mà ngươi lại đi vào một cách dễ dàng, thật sự quá lợi hại.” Chiếu Ngọc nói.
Hết chương 1550.