Chương 1577. Manh Mối
“Diệt Thế Chi Lang trốn đi từ không gian đoạn tầng đấy, ngươi có thể †ìm thấy manh mối gì ở gần đây chứ?” Minh Nguyệt nhíu mày nói.
“Tìm thử xem mà, nếu như may mắn thì nói không chừng sẽ có manh mối.” Hàn Sâm vừa đi vừa nói.
“Ngươi cứ từ từ thử vận may đi, bọn ta không trông mong có thể có vận khí tốt như vậy.” Minh Nguyệt nói xong thì đi về một hướng khác.
“Đừng tìm ở đây nữa, chúng ta lặng lẽ đi theo những cường giả siêu cấp kia của Thần Vực và Thiên Ngoại, vẫn tốt hơn thử vận may đó.” Cố Khuynh Thành nói.
“Vậy chúng ta chia thành hai đường, các ngươi đuổi theo trước đi, ta
†ìm thử xem đã.” Hàn Sâm cũng không lo lắng.
Cường giả của Thần Vực và Thiên Ngoại quá nhiều, bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, muốn tìm bọn họ không khó, Hàn Sâm vẫn định men theo phân tử còn sót lại để xem xem, rốt cuộc sinh vật cùng ở đây với Diệt Thế Chi Lang khi đó là cái gì.
“Cũng được, ta để lại kí hiệu cho ngươi, ngươi đuổi đến nhanh chút đấy.” Cố Khuynh Thành thấy Minh Nguyệt đã sắp đi xa, nói một câu với Hàn Sâm, sau đó bèn đuổi theo Minh Nguyệt.
Mặc dù Tu Di cũng muốn cùng đi qua đó xem náo nhiệt, nhưng Hàn Sâm không đi, hắn cũng chỉ có thể đi theo Hàn Sâm.
“Thầy, Diệt Thế Chi Lăng cũng đã trốn đi từ không gian đoạn tầng rồi, chúng ta vẫn tìm manh mối gì ở đây chứ? Chi bằng đi theo đám người Thần Nữ kia, đến lúc đó chắc chắn sẽ có kịch hay để xem.” Tu Di vừa đi vừa nói, hắn không ôm hy vọng có thể cướp được trứng Thần, chỉ muốn xem những cường giả siêu cấp kia hỗn chiến.
Hàn Sâm cười nói: “Ta tìm thử xem đã, nếu như ngươi muốn đi, vậy thì đi theo hai người bọn họ trước đi.”
“Ta đi theo thầy vẫn hơn.” Tu Di nghĩ một chút rồi nói.
Hàn Sâm không nói gì thêm nữa, đi men bờ hồ tìm những phân tử kia. Phân tử còn sót lại khá nhỏ, bởi vì thời gian đã qua hơi lâu, chỉ có thể nhìn thấy một chút phân tử có mùi, hơn nữa còn đứt đoạn, muốn tìm ra nó trong rất nhiều phân tử thì phải phí không ít tâm tư của Hàn Sâm.
Tu Di thấy Hàn Sâm vòng qua vòng lại ở bên hồ, nhìn đông nhìn tây, đi vô cùng chậm, không biết rốt cuộc Hàn Sâm đang nhìn cái gì, nhưng cũng chỉ có thể đi theo phía sau.
Hàn Sâm vòng quanh hơn nửa cái hồ, phát hiện phân tử mùi kia đã đứt đoạn ở đây, thế là hắn lại đi về phía trước, cũng không phát hiện sự tồn †ại của loại phân tử mùi này nữa.
“Kì lạ, sao lại không còn nữa rồi?” Hàn Sâm lại lùi lại đến nơi cuối cùng nhìn thấy phân tử mùi kia, quan sát kĩ xung quanh.
Hắn phát hiện nơi này đã vô cùng sát gần bờ hồ, bên hồ còn có một chút vết nước màu đen.
“Lẽ nào nói cái hồ này còn có hiện tượng triều dâng nữa hả? Dị sinh vật để lại mùi đã xuống hồ từ đây? Nhưng mà tại sao hắn không trực tiếp xuống hồ ở bên kia, cứ phải vòng quanh hơn nửa vòng mới xuống hồ ở đây chứ? Nơi này có chỗ nào đặc biệt sao?” Hàn Sâm nhíu mày nghĩ thầm.
Ánh mắt rơi trên nước hồ, không phát hiện nơi đặc biệt nào, nước hồ ở đây cũng giống như những nơi khác của hồ Cổn Long, đen hệt như mực, căn bản không thể nhìn xuyên qua được.
Mặt nước cũng rất phẳng lặng, hoàn toàn không có gợn sóng nước nào, Động Huyền Khí Tràng của Hàn Sâm cũng không phát hiện sự tồn tại sinh mệnh nào ở trên hồ.
“Thầy, ngươi đang nhìn gì vậy?” Tu Di đứng ở bên cạnh Hàn Sâm cũng nhìn lên mặt hồ, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy gì hết.
“Đang nhìn manh mối.” Hàn Sâm cười nói.
“Manh mối? Manh mối ở đâu chứ? Sao ta không nhìn thấy gì hết vậy?” Trong đầu Tu Di đầy dấu hỏi chấm, ánh mắt lại quan sát kĩ mặt hồ lần nữa, nhưng mà cũng vẫn không thấy gì.
“Nếu như cái gì ngươi cũng có thể nhìn ra được, vậy còn cần người †hầy như ta làm gì?” Hàn Sâm làm ra vẻ cao thâm nói.
Tu Di lập tức chợt hiểu ra: “Thầy không hổ là thầy, quả thật học trò không tài nào sánh bằng được, vẫn mong thầy chỉ rõ đôi chút, rốt cuộc trên hồ này có manh mối gì?”
“Đồ đệ à, tự mình tìm được đáp án mới có thể nhớ cả đời, mọi chuyện phải động não nhiều, tự mình hiểu rõ chuyện thì mới thật sự là thứ của chính ngươi.” Hàn Sâm chỉ mặt hồ nói: “Ngươi cứ ở đây nhìn cho cẩn thận, thầy đến chỗ khác xem thử có còn manh mối khác không?”
„
“Vâng, thưa thầy, đệ tử chắc chắn sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngươi. Tu Di nói xong liền nhìn chằm chằm mặt hồ, muốn nhìn ra cuối cùng có manh mối gì.
Hàn Sâm lại ôm Bảo Nhi tiếp tục đi dọc theo bờ hồ, đi một vòng quanh hồ, còn đi quanh trong núi rừng gần đây một vòng, hy vọng có thể tìm thấy được loại phân tử mùi kia.
Tu Di nhìn chằm chằm mặt hồ rất lâu vẫn nhưng vẫn không nhìn ra manh mối gì.
“Quả nhiên thầy cao thâm khó dò, ta mãi không thể bằng được, rốt cuộc thầy đã nhìn thấy manh mối gì ở đây thế nhỉ?” Tu Di nhìn càng thêm cẩn thận.
Trên thực tế Hàn Sâm cũng không nhìn thấy manh mối gì, hắn chỉ cảm thấy phân tử mùi biến mất ở đó vô cùng ngẫu nhiên, cho nên để Tu Di canh giữ ở đó, xem thử sẽ có phát hiện gì không.
Nếu như phán đoán của Hàn Sâm không sai, có lẽ sinh vật kia đã lặn vào trong hồ vào lúc hồ Cổn Long dâng nước lên, cho nên Hàn Sâm định đi loanh quanh ở gần đó, đợi đến khi triều cường dâng trở lại, có lẽ sẽ có phát hiện gì đó cũng nên.
Hàn Sâm đi loanh quanh một lúc trong núi rừng gần đấy nhưng không †ìm thấy phân tử mùi của dị sinh vật kia, trái lại nhìn thấy được một phân tử hơi quen thuộc khác.
“Mắt Quỷ, sao nó cũng ở đây vậy? Chỉ dựa vào chút bản lĩnh của nó thì đến đây chịu chết sao?” Hàn Sâm cẩn thận nhìn lại, phát hiện còn có hai loại phân tử khác gần giống với quỹ đạo của phân tử Mắt Quỷ, không biết là thuộc về sinh vật gì, chỉ nhìn những phân tử này, hắn cũng không phán đoán ra được đối phương mạnh yếu ra sao.
Đi vòng quanh núi rừng gần đây một lượt, trái lại trên đường đi nhìn thấy mấy khí tức mạnh mẽ bay ngang qua bầu trời, nhưng cũng không dừng lại ở gần đây, trong nháy mắt đã đi xa.
Không có phát hiện mới, nhìn thấy sắc trời đã tối lại, Hàn Sâm bèn trở về phía hồ Cổn Long.
“Thầy ơi, ta đã nhìn thấy manh mối rồi!” Tu Di nhìn thấy Hàn Sâm ở phía xa, còn chưa đợi Hàn Sâm đi đến nơi đã hưng phấn chạy đến nói.
“Ngươi đã nhìn thấy manh mối gì?” Hàn Sâm hơi sửng sốt, hắn cũng chỉ để Tu Di canh giữ ở đó để thử vận may, không ngờ rằng vậy mà thật sự lại có thu hoạch.
Tu Di chỉ về nơi trước đó Hàn Sâm bảo hắn nhìn, chỉ thấy nơi lúc đầu đám người Hàn Sâm đã đứng đã bị nước hồ màu đen nhấn chìm, nhưng ở đó không hề có chỗ đặc biệt nào.
Trái lại mặt hồ mà trước đó bọn họ đã nhìn, sau khi triều cường dâng lên, nơi đó có một vùng nước hồ nhỏ, đại khái có một nơi lớn như miệng giếng, nước hồ vốn dĩ màu đen vậy mà lại khôi phục lại trạng thái trong suốt của nước hồ bình thường.
Nhưng mà bởi vì sắc trời đã tối, lại thêm cả khu vực kia nhỏ, nếu như không nhìn kĩ, căn bản không nhìn ra bên trong nước hồ đen kịt sẽ có một phần nhỏ trong veo như vậy.
“Thật sự là thầy có con mắt tinh tường, trước đó mãi mà ta không nhìn ra chỗ đặc biệt gì, mãi đến sau khi sắc trời tối lại, dưới ánh trăng mới nhìn thấy nước hồ nơi đó không giống với nước hồ xung quanh lắm.” Tu Di nhìn Hàn Sâm với vẻ mặt sùng bái.
Hết chương 1577.