Chương 1590. Nhị gia
Tả Lan nghe Hàn Sâm nói vậy, bất kể là thật hay giả thì cũng coi như là có lý.
Nhưng mà thư ký nhỏ kia lại trợn trắng mắt, nói: “Biết rõ là muốn nói chuyện làm ăn lớn như thế mà còn đến Tí Hộ Sở, đây là thành ý của các ngươi sao? Hơn nữa, ngươi còn dẫn theo trẻ con là thế nào hả? Rốt cuộc ngươi là người đại diện hay là bảo mẫu?”
Vu Hạ Thiên cũng bất mãn nhìn Hàn Sâm, đương nhiên là tỏ rõ thái độ vô cùng không hài lòng về Hàn Sâm.
Hàn Sâm nhìn dáng vẻ của bọn họ thì bắt đầu cười, trong lòng nghĩ chắc chắn sẽ không để tâm huyết của Tà Tình Đế rơi vào tay những người này, nếu không thì thật sự gay to mất.
Dù Hàn Sâm không hiểu nghệ thuật thì cũng có thể nhìn ra được tên Vu Hạ Thiên đó hoàn toàn không phải là một kẻ làm nghệ thuật chân chính.
Tuy hắn muốn giữ lại cho Tà Tình Đế một chút gì đó, nhưng cũng không thể giao “Tổng tài bá đạo yêu yêu yêu” cho người này được.
“Ngươi cười cái gì?” Vu Hạ Thiên cảm nhận được vẻ khinh thường trong nụ cười của Hàn Sâm, xụ mặt xuống hỏi.
Hàn Sâm cười nói: “Có lẽ các ngươi cảm thấy đây là một cuộc làm ăn lớn, nhưng mà nó chỉ là một cuộc làm ăn nhỏ thôi, ta tới đây đã là có thành ý lắm rồi, các ngươi còn không hài lòng, thế cũng đành chịu không cần phải bàn bạc thêm gì nữa.”
Nói xong, Hàn Sâm xoay người chuẩn bị rời đi. “Tổng tài bá đạo yêu yêu yêu” nhất định phải cải biên, nhưng phải tìm một nhân tài đáng tin mới được, tuy bản thân Hàn Sâm không kiếm tiền thì cũng phải tìm một người có thể quay một bộ phim cho đàng hoàng chứ.
Tả Lan và Vu Hạ Thiên đều sững sờ, không ngờ Hàn Sâm lại nói như vậy, người đại diện bình thường đều chỉ kiếm tiền, vậy mà hắn nói đi là đi, có vẻ như không quan tâm vậy.
“Làm ăn nhỏ? Ngươi biết bọn ta định đầu tư bao nhiêu tiền không? Ngươi biết mối làm ăn này bàn xong rồi, ngươi có thể kiếm được bao nhiêu tiền không? Có thể cả đời này của ngươi cũng không có cơ hội kiếm được nhiều tiền như thế đâu.” Thư ký nhỏ bỗng dưng tức giận nói.
Tả Lan cũng bước ra giảng hòa: “Mọi người đều vì công việc, có vấn đề gì có thể ngồi xuống từ từ bàn.”
Hàn Sâm nhìn Tả Lan và nói: “Ta nghĩ không cần phải bàn nữa, làm phiền tổng biên Tả lần sau tìm người đáng tin cậy khác tới bàn đi, bản quyền của “Tổng tài bá đạo yêu yêu yêu”, cho dù có bán cũng phải bán cho người thật sự thạo nghề để có thể làm ra một tác phẩm tốt, sau này có mấy người lộn xộn như vậy nữa thì không cần thông báo cho ta đâu.”
Tả Lan vừa nghe Hàn Sâm nói lời này thì biết sắp toi rồi, Vu Hạ Thiên ky nhất là nghe người khác nói hắn không thạo nghề, hơn nữa nguyên do quả thật cũng bởi vì hắn không thạo nghề.
Quả thật điện ảnh truyền thông Totoku rất có tiền, nhưng điều đó không có nghĩa là họ đứng đầu trong giới điện ảnh và truyền hình, thậm chí có thể nói rằng điện ảnh truyền thông Totoku hoàn toàn không nằm trong giới điện ảnh và truyền hình của Liên Minh.
Bản thân Vu Hạ Thiên là một trong những cổ đông của tập đoàn Tinh Vũ, hắn mở công ty điện ảnh truyền thông Totoku chỉ là để cho vui, để mập mờ mấy nữ minh tinh mà thôi.
Người phụ nữ tên Ngụy Mẫn Trinh này là một trong những tình nhân hiện tại của Vu Hạ Thiên, hiện đang được ưu ái nhất. Lý do khiến Vu Hạ Thiên muốn quay phiên bản người thật của “Tổng tài bá đạo yêu yêu yêu” cũng là do Ngụy Mẫn Trinh truyền cảm hứng, để nàng trở thành nữ chính, nâng cao địa vị của nàng trong giới giải trí.
Mặc dù bản thân Vu Hạ Thiên chỉ chơi cho vui, nhưng không có nghĩa hắn thích nghe người khác nói hắn không hiểu biết, hơn nữa hắn còn cực kỳ ghét người khác nói hắn không hiểu biết.
“Người trẻ tuổi làm việc đừng có lỗ mãng quá, nếu không mình bị thiệt thòi còn không biết làm sao mà bị.” Vu Hạ Thiên dập điếu thuốc cháy dở vào trong gạt tàn, nhìn chằm chằm Hàn Sâm rồi lạnh lùng nói.
“Tổng biên Tả, nếu không còn việc gì, ta đi trước đây.” Vốn dĩ Hàn Sâm định dắt Tiểu Hoa ra ngoài thư giãn, tăng thêm tình cảm cha con, sẵn tiện bàn bạc vấn đề bản quyền luôn.
Ai ngờ lại có kết quả như thế này, tâm trạng tốt đều bị phá hỏng hết, cho nên Hàn Sâm cũng không muốn nói chuyện nhiều với đám người Vu Hạ Thiên nữa.
Tả Lan muốn nói gì đó, còn chưa kịp đợi nàng mở miệng, Vu Hạ Thiên đã lạnh lùng nói: “Chàng trai trẻ, ngươi có tin hôm nay ngươi bước ra khỏi cánh cửa này, bản quyền của “Tổng tài bá đạo yêu yêu yêu” sẽ mãi mãi đừng mong bán ra được nữa không.”
Nghe khẩu khí của Vu Hạ Thiên lớn như vậy, Hàn Sâm không khỏi quay đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Vu Hạ Thiên đúng không? Khẩu khí cũng lớn thật đấy, nhưng đáng tiếc là ta chưa từng nghe nói đến cái tên này.”
“Ngay cả đại cổ đông của tập đoàn Tinh Vũ Vu Hạ Thiên mà cũng không biết, ngươi cũng có thể làm người đại diện được sao?” Ngụy Mãn Trinh khoanh tay chế giễu.
“Ta cũng có quen biết vài người của tập đoàn Tỉnh Vũ, nhưng chưa từng nghe tới cái tên Vu Hạ Thiên này.” Hàn Sâm nhẹ nhàng nói xong, thì chuẩn bị rời đi.
Đừng nói là một cổ đông của tập đoàn Tinh Vũ, cho dù là Ninh gia nắm quyền khống chế hiện giờ của tập đoàn Tinh Vũ cũng không dám nói chuyện như thế với hắn.
Nghe Hàn Sâm nói như vậy, Tả Lan chỉ cảm thấy một phen đầu choáng mắt hoa, cảm thấy chắc chắn lần này sẽ xảy ra phiền phức lớn rồi.
Vu Hạ Thiên nghe vậy thì nổi cơn tam bành, đập mạnh xuống mặt bàn hội nghị đang muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng máy truyền tin vang lên.
Vu Hạ Thiên đang tức xì khói đầu, không muốn để ý tới, đang định tắt máy truyền tin, nhưng nhìn thoáng qua, lập tức kết nối với máy truyền tin.
“Nguyệt thiếu, sao ngươi có thời gian rảnh rỗi tìm ta thế, có chuyện gì cứ căn dặn, lão Vũ ta tuyệt đối sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu.” Vu Hạ Thiên mỉm cười nói với hình ảnh hiện lên trong máy truyền tin.
Hình ảnh đó chính là Ninh Nguyệt đang mặc một chiếc sơ mi màu trắng, tuy đã lâu không gặp, nhưng Ninh Nguyệt vẫn điềm nhiên ưu nhã phong độ như vậy.
Chẳng qua khi Vu Hạ Thiên nhìn thấy Ninh Nguyệt, cho dù chỉ là hình ảnh thôi cũng khiến lòng hắn vô cùng thấp thỏm bất an, sự kính sợ toát ra tận trong xương cốt, không thể là giả vờ được.
Nhưng Ninh Nguyệt lại chẳng để tâm mấy đến Vu Hạ Thiên, thông qua máy truyền tin của Vu Hạ Thiên, Ninh Nguyệt đã nhìn thấy Hàn Sâm đang mở cửa định đi ra ngoài.
“Hàn Sâm, sao ngươi lại ở đây?” Phải nói là Ninh Nguyệt nhớ mãi không quên Hàn Sâm, chỉ cần nhìn bóng lưng là đã nhận ra hắn ngay.
“Ninh Nguyệt, đã lâu không gặp.” Hàn Sâm nghe thấy là giọng của Ninh Nguyệt, chỉ đành quay đầu lại, chào hỏi Ninh Nguyệt thông qua máy truyền tin kia.
Ân oán vướng mắc giữa hai người thật sự khó mà nói rõ được, cũng không tiện nói là bạn hay là địch.
“Vốn dĩ ta định tới nhà ngươi mời ngươi, đúng lúc lại gặp được ở đây, †a cũng không phải chạy đi một chuyến nữa, nhị gia nhà ta muốn mời ngươi ăn một bữa cơm, không biết ngươi có thời gian không?” Ninh Nguyệt nói.
Khi Ninh Nguyệt nói ra câu này, Vu Hạ Thiên chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, suýt nữa không đứng vững được, mồ hôi lạnh trên người thoáng chốc túa ra.
Khi Ninh Nguyệt gọi tên của Hàn Sâm, Vu Hạ Thiên còn chưa kịp phản ứng lại, nhưng khi nghe đến hai chữ nhị gia, tim Vu Hạ Thiên lại run rẩy tới mức sắp nổ tung.
Người ngoài chỉ biết Ninh gia có một lão gia tử là một lão Bán Thần, nhưng rất ít người biết đến, Ninh gia còn có một vị nhị lão, đó mới là người lợi hại thật sự, cũng chính là người nắm đại quyền sinh sát của tập đoàn Tinh Vũ.
Ninh gia có thể có được vinh quang như hôm nay, cũng không phải chỉ dựa vào lão gia tử, mà là vị nhị gia kia.
Nhị gia của Ninh gia, cho dù là nguyên thủ Liên Minh muốn mời hắn ăn cơm, cũng phải xem hắn có tâm trạng đó hay không, chứ đừng nói là nhị gia mời người khác ăn cơm, căn bản đó là chuyện chưa từng xảy ra, ngay cả cường giả cấp Bán Thần cũng không có thể diện đó.
Bây giờ nhị gia lại muốn mời người thanh niên đối diện này ăn cơm, cả người Vu Hạ Thiên run lên, cảm thấy bàng quang như sắp không khống chế được nữa, trong lòng bất giác một phen ớn lạnh.
Hết chương 1590.