Siêu Cấp Thần Cơ Nhân 2

Chương 1591. Hắn vẫn còn ở trên đời?

Chương 1591. Hắn vẫn còn ở trên đời?
Mặc dù Tả Lan không biết nhị gia là ai, nhưng nàng nghe thấy hai chữ Hàn Sâm, hơn nữa cũng nhạn ra Ninh Nguyệt, cộng thêm vẻ mặt của Vu Hạ Thiên, trong đầu nàng chợt lóe lên một cái.
“Hàn Sâm… không phải chứ… siêu quý tộc số một của Liên Minh đó… liệu hắn không phải là Tà Tình Đế đó chứ?” Tả Lan nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, trong lòng lóe lên vô số ý nghĩ.
Đương nhiên Tả Lan cho rằng, nếu thật sự là Hàn Sâm như nàng nghĩ, với thân phận của hắn, làm sao có thể để người khác làm người đại diện. “Tổng tài bá đạo yêu yêu yêu” mười phần thì tám chín phần là tác phẩm của bản thân hắn, chỉ là không muốn cho người khác biết, cho nên mới dùng thân phận là người đại diện.
Vừa nghĩ Tà Tình Đế là Hàn Sâm, Tả Lan cảm thấy tim mình như muốn nổ tung.
Một nhân vật có quyền lực lại còn tài hoa như thế, đúng là hoàn mỹ đến mức khiến người ta khó tin.
Nếu Hàn Sâm biết trong lòng Tả Lan đang nghĩ gì, hắn nhất định sẽ rất thẹn thùng, bởi vì quả thật hắn chẳng có chút tế bào nghệ thuật nào, hơn nữa cũng chẳng mấy hứng thú với bộ truyện tranh của Tà Tình Đế.
“Nhị gia? Là vị nhị gia nào nhỉ?” Trong lòng Hàn Sâm lộp bộp một cái, hắn cũng lờ mờ đoán ra được là vị nào, nhưng lại có chút không dám tin.
“Ninh lão nhị, nhị gia nói chỉ cần nhắc đến cái tên này, ngươi sẽ biết.” Ninh Nguyệt bình tĩnh nói.
Khi Vu Hạ Thiên nghe thấy ba chữ Ninh lão nhị, hắn cảm thấy tim mình sắp quặn lại, sắc mặt cũng tối sầm, trên mặt đổ đầy mồ hôi lạnh.
Vậy mà nhị gia lại chủ động nhắc đến ba chữ này, đúng là không thể †in được mà, lần trước dám ở trước mặt nhị gia nói ra ba chữ này là một Bán Thần, lúc đó hắn đã bị vứt vào trong vườn hoa của nhị gia để làm phân bón rồi.
“Khi nào?” Cuối cùng Hàn Sâm cũng xác định, nhị gia của Ninh gia chính là Ninh lão nhị không hề cầu nguyện trước thần giống như Cố Khuynh Thành lúc đó.
Hàn Sâm không biết tại sao hắn lại muốn gặp mình, nhưng mà Hàn Sâm cũng đang có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi, cho nên sẽ quyết định đi gặp hắn.
“Nếu ngươi có thời gian, bây giờ ta sẽ bảo giám đốc Vu đưa ngươi qua đó.” Ninh Nguyệt nói.
“Được.” Hàn Sâm gật đầu đáp.
“Giám đốc Vu… Giám đốc Vu…” Ninh Nguyệt gọi mấy tiếng, Vu Hạ Thiên mới phản ứng lại.
“C… có… Nguyệt thiếu có gì căn dặn?” Vu Hạ Thiên vội vàng nói.
“Đưa khách đến chỗ nhị gia, suốt đường đi ta không mong hắn có bất kỳ điều gì không vừa ý.” Ninh Nguyệt điềm nhiên nói.
“Vâng vâng, Nguyệt thiếu yên tâm đi, ta nhất định sẽ đưa khách đến chỗ nhị gia an toàn, đảm bảo sẽ nhiệt tình với khách, không có điều gì bất mãn.” Vu Hạ Thiên nói, trong mắt tràn đầy đau thương.
“Khụ khụ, Hàn Sâm… à không… Hàn Bán Thần… vừa rồi là ta không đúng… là ta đáng chết… cầu xin ngươi cho ta một con đường sống…” Trong lòng Vu Hạ Thiên cực kỳ không cam lòng, nhưng nghĩ đến nhị gia và Ninh Nguyệt, mọi bực tức của hắn đều tiêu biến, chỉ còn lại sự sợ hãi tột độ.
Nhìn dáng vẻ hung hăng tự vả mình của Vu Hạ Thiên, Ngụy Mẫn Trinh đơ hết cả người.
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn không xin lỗi Hàn Bán Thần một tiếng…” Nhìn dáng vẻ của Ngụy Mãn Trinh, Vu Hạ Thiên giận run cả người, nếu không phải nàng muốn quay cái gì “Tổng tài bá đạo yêu yêu yêu” thì cũng đâu có xảy ra chuyện như vậy, hắn hung hăng tát lên mặt nàng rồi mắng nhiếc.
Tả Lan nhìn mà thấy trong lòng lâng lâng, nàng đã nhẫn nhịn tính tình của mấy người này đủ rồi, chẳng qua làm một người phụ trách Ấn Tượng Văn Hóa nên bình thường nàng cũng chỉ ráng nhịn thôi.
“Không hổ danh là quý tộc siêu cấp số một của Liên Minh, ngay cả Ninh gia của tập đoàn Tinh Vũ cũng đối đãi với hắn như thế, lại còn có tài hoa, có thể vẽ ra “Tổng tài bá đạo yêu yêu yêu” hot như vậy, đúng là hoàn hảo, đáng tiếc là đã kết hôn rồi, sao đàn ông tốt đều là của người khác chứ?” Tả Lan nghĩ thầm trong bụng.
Hàn Sâm không làm gì được Vu Hạ Thiên, dù sao thì Vu Hạ Thiên cũng là người của Ninh gia, cho dù muốn xử hắn thì cũng phải để cho Ninh gia tự mình xử lý, dẫu sao bây giờ hắn cũng không biết rốt cuộc bản thân với Ninh gia là địch hay là bạn, có một vài chuyện không tiện làm lớn.
Vu Hạ Thiên nhiệt tình chăm chút cẩn thận đưa Hàn Sâm đến tinh cầu nơi cư trú của nhị gia, ngay cả phi thuyền cũng không dám đáp đất, nói là nhị gia không thích có kẻ rảnh rỗi tới tinh cầu của hắn, trực tiếp rời khỏi cảng không gian.
Ninh Nguyệt ở cảng không gian đợi Hàn Sâm, dùng một phi thuyền cũ đưa Hàn Sâm đến tinh cầu.
Tinh cầu này trông rất nguyên thủy, khắp nơi đều là những khu rừng nguyên sinh, còn có các loài sinh vật hoang dã, giống như chưa từng được khai phá vậy.
Sau khi phi thuyền đáp xuống mặt đất, Ninh Nguyệt dẫn Hàn Sâm đi bộ về phía trước, xung quanh là cỏ cây rậm rạp, chẳng có một con đường nào ra hồn.
“Nhị gia không thích khoa học kỹ thuật hiện đại, cũng không cho phép những thứ đó tiếp cận nơi ở của hắn, lão nhân gia bình thường cũng không quản chuyện của Ninh gia, mấy mươi năm nay đều ở trong trạng thái bán ẩn cư, đột nhiên muốn gặp ngươi, ngay cả ta cũng có chút bất ngờ.” Ninh Nguyệt vừa đi vừa nói chuyện với Hàn Sâm như thể hắn đang trò chuyện với một người bạn cũ, cũng không nhận ra rằng là Hàn Sâm từng hại hắn mấy năm nay chỉ có thể cô đơn một mình, cực khổ còn hơn cả khổ tu.
“Có lẽ là vì chuyện của đời trước.” Hàn Sâm rất bội phục Ninh Nguyệt, cho dù là kẻ địch cũng không ngăn cản được sự ngưỡng mộ đối với hắn.
Hàn Sâm tự hỏi nếu hắn là Ninh Nguyệt, năm đó không biết có thể làm được như Ninh Nguyệt không.
Bây giờ Ninh Nguyệt trông có vẻ vô hại, càng khiến khó lường hơn nữa, cho dù là Hàn Sâm cũng không dám có chút khinh thường người đàn ông này.
Trên đường, lúc Vu Hạ Thiên lặng lẽ cầu xin Hàn Sâm đã nói một câu với hắn, Ninh gia có hai người không thể chọc giận, một là nhị gia, người còn lại chính là Ninh Nguyệt.
Thần Thiên Tử với tính cách khá nóng nảy không nằm trong đó, đây đủ chứng minh rất nhiều vấn đề rồi.
Một vùng núi non, hoa cỏ đua nở, Hàn Sâm nhìn thấy trên sườn đồi xa xa có vài ngôi nhà gõ, hàng rào được dựng lên bằng những nhánh cây khô, vừa nhìn đã biết là được xây dựng bằng thủ công, tuy không được coi là tinh tế đẹp đẽ lắm, nhưng giữa non nước ruộng vườn này lại chứa đầy ý cảnh.
“Nhị gia, Hàn Sâm đến rồi.” Ninh Nguyệt đứng ở ngoài cửa, nhẹ nhàng thông báo.
Tiếng cửa gỗ vang lên cót két, một người đàn ông trung niên từ bên trong căn nhà gỗ bước ra, trông hắn có chút giống Ninh Nguyệt, là kiểu người ôn tồn lễ độ, chỉ là bây giờ hắn đang xắn tay áo, trong tay cầm một cái cuốc, dưới chân mang dép lê, chẳng ra dáng gì cả.
“Vào trong đi, ở đây không có người ngoài, cứ xem như đang ở nhà của mình” Nhị gia thân mật ngoài sức tưởng tượng của Hàn Sâm, khiến hắn nghi ngờ bản thân có đang gặp phải nhị gia giả mạo không.
Còn về biểu hiện của Vu Hạ Thiên, hình tượng thích hợp hơn với nhị gia của Ninh gia chính là một tên đại ma đầu giết người không chớp mắt, nhưng bây giờ Hàn Sâm thật sự không có cách nào liên hệ Nhị gia và đại ma đầu với nhau cả.
“Không biết nhị gia tìm ta có chuyện gì?” Hàn Sâm hành lễ rồi hỏi.
Nhị gia là nhân vật cùng thời đại với Hàn Kính Chi, nếu hai nhà quả thật là bạn của nhau, Hàn Sâm gọi một tiếng nhị gia chắc sẽ không gặp bất lợi gì chứ.
Nhị gia quan sát Hàn Sâm một hồi rồi nói: “Ngươi chưa từng gặp Hàn Kính Chi nhỉ?”
Đây là một câu nói hết sức bình thường, nhưng câu nói này lại khiến Hàn Sâm tử trong lòng hơi hơi, sắc mặt có chút thay đổi.
“Hắn vẫn còn sống sao?” Hàn Sâm nhìn chằm chằm nhị gia, hỏi.
Hết chương 1591.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất