Siêu Cấp Thần Cơ Nhân 2

Chương 1639. Giáo quan

Chương 1639. Giáo quan
Vẫn còn một khoảng thời gian nữa để bắt đầu chiến đấu xếp hạng. Hàn Sâm vẫn đang nghiên cứu khả năng đánh bại quái nhân áo giáp.
Bởi vì không biết khi bộc phát triệt để, rốt cuộc nội đan của quái nhân áo giáp có thể bộc phát sức mạnh lớn như thế nào. Nếu vỏn vẹn chỉ có những thứ Hàn Sâm nhìn thấy được thì chỉ cần dựa vào sức mạnh cơ thể của Hàn Sâm, cộng thêm sự hợp thể với Tiểu Thiên Sứ và hỗ trợ của bí kỹ Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh thì có lẽ sẽ có cơ hội đánh bại quái nhân áo giáp.
Ở nơi không có người, Hàn Sâm thử nghiệm hợp thể với Tiểu Thiên Sứ. Sức mạnh to lớn tràn ngập toàn thân hắn và vượt qua cả cấp Đại Đế trong nháy mắt.
Hợp thể với Tiểu Thiên Sứ không có tác dụng phụ, Hàn Sâm vẫn có thể tiếp tục chiến đấu trong trạng thái này.
Nhưng rất khó để nói liệu trạng thái này có thể đánh bại quái nhân áo giáp hay không, cho nên Hàn Sâm đã thử nghiệm sử dụng bí kỹ Huyết Mệnh trong trạng thái này.
Máu toàn thân rỉ ra từ huyết quản, chảy vào trong xương thịt khiến cơ thể Hàn Sâm sản sinh ra một sự thay đổi kỳ diệu.
Cùng lúc đó, tháp Thiên Mệnh ở trong hồn hải cũng bắt đầu rung lên tựa như đang đáp lại Hàn Sâm, không nặng nề tử khí và chẳng có một chút dao động nào như lúc bình thường.
Hàn Sâm triệu hồi tháp Thiên Mệnh rồi cầm trong tay, thử nghiệm khống chế sự công kích của tháp Thiên Mệnh. Hàn Sâm cũng không chính thức chiến đấu, hắn chỉ muốn xem thử, trong trạng thái này thì hắn có thể kiên trì được bao lâu.
Tình hình tốt đến mức nằm ngoài dự đoán của Hàn Sâm. Sau khi hợp thể với Tiểu Thiên Sứ và sử dụng dụng bí kỹ Huyết Mệnh, hắn không cảm thấy cơ thể có gánh nặng quá lớn. Hắn liên tục duy trì trạng thái này gần một ngày mới dần dần cảm thấy cơ thể xuất hiện cảm giác mệt mỏi.
“Thế là đủ rồi, chẳng cần tốn quá nhiều thời gian cũng đã phân ra thắng bại.” Sau khi Hàn Sâm và Tiểu Thiên Sứ tách ra, hắn lập tức cảm thấy trên người xuất hiện một cảm giác suy nhược, xem ra bí kỹ Huyết Mệnh đã có ảnh hưởng rất lớn đối với cơ thể của hắn. Chỉ là sau khi hợp thể với Tiểu Thiên Sứ, ảnh hưởng này đã bị suy yếu đi rất nhiều.
Lúc trở lại Liên Minh, hắn thấy Tiểu Hoa và Bảo Nhi đang chơi trong sân, Linh thì đang uống trà ở trước chiếc bàn đá bên cạnh, đồng thời trông chừng hai đứa nhóc.
“Linh, ở nhà trông chừng hai đứa nó có cảm thấy buồn chán không? Nếu ngươi cảm thấy buồn chán thì có thể đến Tí Hộ Sở.” Trong lòng Hàn Sâm cảm thấy có chút áy náy.
Vì sự an toàn của người thân mà vẫn để Linh ở Liên Minh trông nom Tiểu Hoa và Kỷ Yên Nhiên, điều này thật không công bằng với Linh.
Linh nở một nụ cười đơn thuần, sau đó rót một tách trà để trước mặt Hàn Sâm, cũng rót đầy ly của mình, hai tay bưng lấy chén trà nóng hổi, để chén trà vẫn đang bốc khói sát vào miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Nhìn Linh, không biết tại sao Hàn Sâm lại cảm thấy yên tâm một cách khó hiểu, như thể mọi thứ không còn quá quan trọng nữa.
“Cho dù thân phận của nàng ấy là gì, ta nhất định sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương nàng ấy.” Hàn Sâm thầm thề thốt, cũng bưng tách trà tiến đến gần miệng, tận hưởng khoảng thời gian thanh thản hiếm có này.
“Giáo quan, vẫn chưa tìm thấy Thanh Nhã, e rằng hắn đã chết rồi.” Bên †rong cung điện, một người đàn ông mặc áo choàng sau khi hành lễ với người ngồi trên bảo tọa rồi nói.
“Là ai đã giết Thanh Nhã?” Người đàn ông ngồi trên bảo tọa trông có vẻ rất trẻ, nhưng không giống nhân loại cho lắm.
Hắn có một mái tóc dài màu bạc, giữa hai đầu lông mày có một vết máu, trên đỉnh đầu có một cái sừng hình xoắn ốc giống như kỳ lân, nhưng sau lưng lại có một đôi cánh rồng màu vàng kim, ngoài hình được tôn lên bởi bộ áo giáp pha lê màu vàng kim trông cực kỳ hùng tráng.
“Vẫn chưa điều tra ra được. Nhưng dựa vào năng lực của Thanh Nhã, thuộc hạ cũng không nghĩ ra được kẻ nào có thể giết được hắn. Cho dù là mấy tên Thánh Đồ của Huyết Mệnh Giáo muốn đánh bại Thanh Nhã thì không hề khó, nhưng muốn giết chết Thanh Nhã thì e rằng không dễ như vậy. Thuộc hạ nghỉ ngờ người có thể giết chết Thanh Nhã nột cách âm thầm như vậy có thể là xã trưởng Tân Lưu Xã.” Người đàn ông mặc áo choàng nói.
“Tại sao là hắn? Hắn có thực lực làm chuyện đó sao?” Người đàn ông được gọi là giáo quan kia rất hứng thú nhìn người đàn ông mặc áo choàng nói.
Người đàn ông mặc áo choàng hơi cúi đầu xuống và nói: “Lai lịch của xã trưởng Tân Lưu Xã rất bí ẩn. Đến bây giờ chúng ta vẫn chưa tìm ra thông tin chỉ tiết của hắn. Cũng không biết hắn có phải là người của Huyết Mệnh Giáo giống chúng ta và hay không. Sở dĩ Thanh Nhã muốn điều tra hắn nên mới lẻn vào Tân Lưu Xã, hắn chính là kẻ tình nghi lớn nhất.”
“Chỉ dựa vào những điều này vẫn không đủ để chứng mình rằng hắn đã giết Thanh Nhã” Giáo quan nói một cách bình tĩnh.
“Muốn biết hắn có phải là người giết Thanh Nhã hay không rất đơn giản. Chỉ cần để ta thử hắn, tự nhiên sẽ biết hắn có năng lực đó hay không ngay.” Người đàn ông mặc áo choàng nói.
“Dù sao Tân Lưu Xã cũng là một phần của tổ chức chúng ta. Ta và trưởng lão Tân Lưu Xã đã có ước định sẽ không can thiệp vào chuyện nội bộ của Tân Lưu Xã. Nếu không thể xác định được xã trưởng Tân Lưu Xã mới có lai lịch giống như chúng ta hay không thì tạm thời đừng nên động đến hắn.” Giáo quan bình tĩnh nói.
“Vậy Thanh Nhã phải tính sao?” Người đàn ông mặc áo choàng ngẩng đầu lên hỏi.
“Chuyện này tạm thời để qua một bên. Nếu thật sự là xã trưởng Tân Lưu Xã làm, sớm muộn gì cũng có thể điều tra ra. Bây giờ còn có một việc quan trọng hơn cần ngươi đi làm.” Giáo quan nói.
“Xin giáo quan hãy căn dặn.” Người mặc áo choàng vội vàng cúi đầu hành lễ.
“Ngươi có nghe nói đến hai sinh vật xuất hiện trong trận chiến Thần của Tí Hộ Sở thứ tư không?” Giáo quan nói .
“Ta có nghe nói, giáo quan nghi ngờ bọn chúng là người của Huyết Mệnh Giáo sao?” Người đàn ông mặc áo choàng nói.
Giáo quan khẽ lắc đầu: “Bọn chúng không thể là người của Huyết Mệnh Giáo được, nhưng thực sự có gì đó không bình thường. Hãy tìm vài người trong Tí Hộ Sở để điều tra thân phận thật sự của bọn chúng.”
“Giáo quan, sức mạnh của bọn chúng gần như là vô địch ở Tí Hộ Sở thứ tư, vả lại chúng ta không thể vào Tí Hộ Sở thứ tư. Chỉ dựa vào sinh vật của Tí Hộ Sở thứ tư thì e rằng chúng ta cũng khó để đối phó với chúng.” Người đàn ông mặc áo choàng nói.
“Không cần đối phó với bọn chúng, chỉ cần xem qua và xác nhận bọn chúng có phải là nhân loại hay không.” Giáo quan bình tĩnh nói.
“Vâng, thuộc hạ sẽ làm ngay. Mắt Thiên Thần vẫn ở trong Tí Hộ Sở thứ †ư, dựa vào năng lực của nó có thể nhận biết được bọn chúng có phải là nhân loại hay không.” Người đàn ông mặc áo choàng nói.
“Đã điều tra ra chủ nhân của ba hạch gen kia chưa?” Giáo quan lại hỏi.
“Vẫn chưa tra ra được chủ nhân của Chân Huyết và Già Thiên Tán. Nhưng rất có thể chủ nhân của Tinh Hạch chính là Hàn Sâm, vẫn đang
chờ xác nhận.” Người đàn ông mặc áo choàng suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Là người của nhà họ Hàn sao? Đúng là âm hồn không tan. Ngươi hãy đi đi, mau chóng xác nhận thân phận của hắn.” Trong mắt giáo quan lóe lên vẻ thích thú.
Vài ngày sau, cuối cùng trận đấu xếp hạng của mười Thần Tử cũng bắt đầu. Đối thủ của Hàn Sâm ở vòng đầu tiên lại chính là chủ nhân Thần Vực.
Đương nhiên bây giờ Hàn Sâm không sợ chủ nhân Thần Vực. Nếu không phải vì gần đây phải tham gia trận chiến Thần, hắn đã không thể chờ đợi được mà xông vào Thần Vực giết chết Thần Nữ từ lâu rồi.
Bây giờ Hàn Sâm chỉ hy vọng chủ nhân Thần Vực sẽ không từ bỏ quyền thi đấu, xử lý chủ nhân của Thần Vực trước cũng là một lựa chọn không tồi.
Nếu muốn giết chủ nhân Thần Vực trong trận chiến Thần thì chỉ cần một chọi một. Nhưng nếu tới Tí Hộ Sở Thần Vực, Hàn Sâm phải đối
mặt với rất nhiều cường giả siêu cấp, độ khó cũng không cùng một
đẳng cấp.
Sau khi vào chiến trường, Hàn Sâm phát hiện chủ nhân Thần Vực đang ở trong chiến trường, không từ bỏ quyền thi đấu, trong lòng hắn không khỏi vui mừng.
Hết chương 1639.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất