Chương 1641. Huyễn cảnh Sâm La
Trận chiến giữa Hàn Sâm và kẻ mặc áo giáp là trận thứ tư của Hàn Sâm. Ngoại trừ chủ nhân Thần Vực, Hàn Sâm còn đánh bại hai vị Thần Tử khác. Tuy được coi là có lợi thế giành chiến thắng, nhưng hắn vẫn còn kém xa so với quái nhân áo giáp.
Quái nhân áo giáp hoàn toàn không chiến đấu. Các đối thủ trong những trận trước đều từ bỏ quyền thi đấu, không ai dám lên đấu với hắn. Chỉ xét riêng mặt khí chất thì Hàn Sâm còn thua xa.
Bây giờ tất cả sinh linh đều đang suy đoán liệu Kim Tệ có dám đấu một trận với kẻ mặc áo giáp không.
Hàn Sâm không nghĩ nhiều như vậy, vẫn tập luyện Động Huyền Kinh như bình thường, hy vọng có thể nâng cấp Già Thiên Tán lên siêu cấp.
Kỷ Yên Nhiên đã đến công ty. Trong nhà chỉ còn lại Hàn Sâm, Tiểu Hoa và Bảo Nhi. Tiểu Hoa và Bảo Nhi đang chơi trong vườn, Hàn Sâm tự mình tu luyện Động Huyền Kinh.
Buổi trưa vẫn chưa ai về. Kỷ Yên Nhiên rất bận, buổi trưa phải tăng ca ở công ty. Hàn Sâm suy nghĩ một lúc bèn đưa Tiểu Hoa và Bảo Nhi đi dạo phố ăn vặt.
“Cha, ta muốn ăn kem.” Bảo Nhi ôm lấy cổ Hàn Sâm vui vẻ nói.
“Ừm, nhân lúc mẹ các ngươi không có ở nhà, hôm nay ba cha con ta thoải mái một bữa, muốn ăn gì thì ăn, ăn cho no thì thôi.” Hàn Sâm cười nói.
“Cha vạn tuế” Bảo Nhi bất ngờ reo lên.
Hàn Sâm cũng không lái phi hành khí, đường tự động thuận tiện hơn nhiều. Sau khi ra ngoài phố thì ba người lập tức bước lên đường tự động, rất nhanh đã đến được khu thương mại.
Ba cha con để dành bụng đi ăn. Sau khi đi xem hết một lượt các của hàng ăn, Hàn Sâm không dám cho Bảo Nhi và Tiểu Hoa ăn quá nhiều. Với thể chất của chúng bây giờ, có uống thuốc độc vào cũng không sao cả, đừng nói là thức ăn bình thường.
Tiểu Hoa mới hơn một tuổi, sức ăn đã vô cùng kinh người, có thể ăn nhiều hơn một người trưởng thành bình thường. Nhưng hắn rất nhã nhặn và ít nói. Dưới sự dạy dỗ của Kỷ Yên Nhiên, ngay cả việc ăn uống cũng rất lễ tiết.
Sau khi đã ăn uống no say, Hàn Sâm muốn đi vệ sinh nên đã đưa Bảo Nhi và Tiểu Hoa đến khu vui chơi thiếu nhi rồi tự mình đi vệ sinh.
Bảo Nhi và Tiểu Hoa ngồi ở hai bên chiếc bập bênh nhỏ, người lên người xuống, vô cùng vui vẻ.
Lúc này, đột nhiên có một người phụ nữ đi về phía khu vui chơi thiếu nhi. Khi đến trước hàng rào bảo vệ, đột nhiên bị trí não chặn lại.
“Vị nữ sĩ này, ngươi không gửi trẻ con ở đây, xin hỏi ta có thể giúp gì cho ngươi không?” Trí não nói với người phụ nữ.
“Đương nhiên.” Người phụ nữ cười nhẹ, dùng bàn tay ngọc ngà võ nhẹ lên người trí não, máy móc liền nổ tung trong nháy mắt.
Nhưng vụ nổ không gây ra hỗn loạn. Toàn bộ khu vui chơi thiếu nhi ngay lập tức bị cắt rời ra khỏi tòa nhà cao ốc. Mọi thứ diễn ra bên trong dường như không liên quan gì đến tòa nhà cao ốc cả, như thể nơi này đã bị tất cả mọi người phớt lờ và lãng quên.
Những đứa trẻ khác vẫn đang chơi. Nhưng Bảo Nhi lại đột nhiên nhảy ra khỏi bập bênh và đứng trước mặt Tiểu Hoa, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang bước từng bước về phía mình với đôi mắt to tròn.
“Ngươi có thể cảm nhận được sự xuất hiện của ta cơ đấy. Xem ra ngươi không đơn giản chỉ là một sủng vật làm cảnh vô dụng.” Người phụ nữ nhìn Bảo Nhi mỉm cười nói.
“Chị ơi, tốt nhất ngươi nên nhanh chóng rời khỏi đây. Cha ta rất hung dữ, hắn không thích phụ nữ. Nếu quay lại và nhìn thấy ngươi, hắn sẽ rất tức giận và giết ngươi đó.” Bảo Nhi che chắn trước mặt Tiểu Hoa, nhìn người phụ nữ nói.
“Vậy ta thật sự phải đi nhanh một chút rồi, ta cũng không thích đàn ông hung hăng. Ta chỉ thích những cậu bé đáng yêu và xinh đẹp.” Người phụ nữ nói, thân hình lóe lên, trong phút chốc đã dịch chuyển tức thời đến bên cạnh Tiểu Hoa, đưa tay nắm lấy cổ áo thằng bé.
Bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của Bảo Nhi kéo lấy Tiểu Hoa, liền nhảy người lên, né tránh bàn tay của người phụ nữ, nhanh chóng xông ra bên ngoài khu giải trí thiếu nhi.
Người phụ nữ lộ vẻ mặt ngạc nhiên: “Mấy tên đó đúng là phế vật, thông tin tình báo lại sai lệch như vậy. Còn nói gì là sủng vật làm cảnh, với tốc độ này, Bán Thần đỉnh cấp bình thường cũng khó làm được.”
Rầm!
Bảo Nhi kéo Tiểu Hoa lao đến rìa khu vui chơi thiếu nhi, nhưng lại giống như va phải một bức tường vô hình, và lập tức bị dội ngược lại, hai chị em té lộn nhào vào nhau.
Người phụ nữ mỉm cười bước đến nói: “Cho dù ngươi là thú cưng cấp Bán Thần cũng vô dụng. Nếu không muốn bị giết thì cứ ngoan ngoãn đứng sang một bên đừng nhúc nhích.”
“Chị ơi, Bảo Nhi cũng không muốn chết. Nhưng nếu để mất em trai, cha sẽ đánh chết Bảo Nhi. Chị đẹp như vậy, nhất định có một tấm lòng tốt, giúp Bảo Nhi với? Đừng đưa em trai đi, được không?” Đôi mắt to tròn của Bảo Nhi lộ ra vẻ vô tội, đáng thương nói.
“Đúng là sủng vật đáng yêu. Ta rất muốn mang theo ngươi về… để ăn..” Người phụ nữ đưa đầu lưỡi ra liếm liếm môi. Đầu lưỡi nàng vừa mảnh vừa dài như con rắn. Hơn nữa phía trước lại còn phân nhánh, trông rất kỳ dị.
“Bảo Nhi còn nhỏ, thịt ít quá ăn không ngon, hay là chị đợi thêm vài năm nữa, đợi Bảo Nhi lớn lên một chút, mập lên rồi hãy đến ăn Bảo Nhi được không?” Bảo Nhi bảo vệ Tiểu Hoa đang ở phía sau, chớp chớp đôi mắt to nói.
Tiểu Hoa thò đầu qua khỏi vai Bảo Nhi, tò mò nhìn người phụ nữ.
“Ngươi thật thông minh. Đáng tiếc,ngươi có kéo dài thời gian cũng vô dụng. Cho dù ngươi là thú hồn của Hàn Sâm thì cũng khó có thể xuyên qua huyễn cảnh Sâm La của ta để liên lạc với hắn, hãy từ bỏ hy vọng đó đi” Người phụ nữ nói, cơ thể lại lóe sáng một lần nữa, dịch chuyển tức thời đến túm lấy Tiểu Hoa.
Bảo Nhi kéo Tiểu Hoa với tốc độ nhanh đến kỳ lạ. Cơ thể người phụ nữ lóe sáng lên vài lần nhưng vẫn không bắt được Tiểu Hoa, sắc mặt không khỏi khẽ thay đổi.
Người phụ nữ nghiêm túc quan sát Bảo Nhi rồi lạnh lùng nói: “Những tên đó đúng là phế vật, thú hồn sủng vật mạnh như vậy, bọn chúng lại cho rằng đó chỉ là vật làm cảnh. Khi trở về nhất định phải xin giáo quan phạt bọn chúng thật nặng.”
Dứt lời, khói khí đen tím trên người người phụ nữ bốc lên. Trong khu vực trẻ em, khói khí đen tím nổi lên khắp nơi, những làn khói đó giống như những dải ruy băng quấn lấy Bảo Nhi và Tiểu Hoa.
Bởi vì khắp nơi đều là khói khí đen tím, Bảo Nhi và Tiểu Hoa không còn chỗ để di chuyển nữa.
Những làn khói đen tím đó lan đến những đứa trẻ khác, lập tức giống như một sợi dây thừng, trực tiếp trói lây cơ thể bọn chúng, khiến cho từng đứa một ngã xuống đất.
Một vài đứa trẻ sợ hãi đến mức muốn gào khóc. Nhưng sau khi bị làn khói đen tím trói, bọn chúng lại khóc không thành tiếng, miệng như bị bịt kín, chỉ có thể trợn tròn mắt khóc thầm.
Một loạt khói đen tím như những chiếc xúc tu chặn đường rút lui của Bảo Nhi và Tiểu Hoa, bốn phương tám hướng đều không có lối thoát.
Bảo Nhi vỗ tay một cái, trong tay lập tức xuất hiện một cái hồ lô nhỏ. Nàng mở nắp hồ lô ra, vỗ một cái về phía làn khói khí màu đen tím, những làn khói khí đen tím đó lập tức bị hút vào bên trong hồ lô nhanh chóng như một chiếc máy hút khói.
“Hả? Đó là cái gì? Hạch gen ư? Tại sao thú hồn sủng vật lại có hạch gen được?” Người phụ nữ hơi kinh ngạc nhìn Bảo Nhi đang hút làn khói khí đen tím ngập trời vào trong hồ lô.
Hết chương 1641.