Chương 1642. Không thể tha thứ
Sau khi Bảo Nhi hút luồng khói đen tím kia đi, nàng kéo Tiểu Hoa đâm thẳng vào bức tường ở phía sau để phá vỡ bức tường ấy. Nhưng mà sau khi bức tường kia bị phá vỡ thì vẫn còn một bức tường vô hình khác chặn lại khiến Bảo Nhi và Tiểu Hoa bật trở lại.
Bảo Nhi đảo mắt, đôi chân nàng đạp lên mặt đất một cái rồi lập tức đạp thành một cái hố to trên mặt đất. Từ đây có thể thấy được trung †âm thương mại ở tầng dưới, nhưng mà bọn họ không hề rơi xuống, dường như có một màn chắn vô hình đang bọc lấy Bảo Nhi và Tiểu Hoa, không để hai đứa rơi xuống trung tâm thương mại ở tầng một.
Trong trung tâm thương mại ở bên dưới ấy vẫn có người ra ra vào vào, nhưng lại hoàn toàn không một ai phát hiện ra rằng bên trên đã bị đục thành một cái lỗ to đùng, người cần đi dạo thì cứ đi dạo, người cần mua đồ thì vẫn cứ mua đồ, hoàn toàn không có ai chú ý đến nơi này cả.
“Ta đã nói rồi, vô dụng thôi, ở trong huyễn cảnh Sâm La của ta, ngươi không tài nào trốn thoát nổi đâu” Người phụ nữ kia thích thú đánh giá Bảo Nhi rồi nói: “Ngươi thật sự là một sủng vật thú vị đấy, đáng tiếc ta không còn thời gian nữa, nếu Hàn Sâm trở về thì sẽ rất phiền phức, cho nên tốt nhất là ngươi lập tức rời đi, nếu không thì đừng trách ta giết ngươi ngay bây giờ. Ngươi đáng yêu tới như vậy, bây giờ mà giết thì thật sự đáng tiếc lắm đó. Mà cho dù phải giết thì cũng phải giết trên bàn ăn mới thú vị hơn chứ.”
“Chị ơi, ngươi cần Tiểu Hoa làm gì vậy? Hắn còn chẳng nhiều thịt bằng †a, nếu ngươi muốn ăn thịt thì chi bằng mang Bảo Nhi đi này?” Bảo Nhi chớp mắt nói.
Người phụ nữ kia khit mũi một tiếng, không nói thêm gì nữa, khói đen tím trên cơ thể lại bốc lên, nhưng mà lần này không hề cuốn về phía Bảo Nhi và Tiểu Hoa mà là cuốn về cơ thể mình.
Thân thể người phụ nữ kia nhanh chóng bị làn khói tím đen bao trùm, làn khói ấy vặn vẹo ngưng tụ lại, dần dần hình thành lên một chiếc áo giáp tỉnh thể màu tím đen trên cơ thể người phụ nữ kia khiến nàng trông như một người máy.Aml
Sau khi mặc xong chiếc áo giáp tinh thể màu tím đen ấy, người phụ nữ kia lại bước ra, thân hình của nàng xé toạc không gian, lao thẳng tới trước mặt Bảo Nhi và Tiểu Hoa.
Bảo Nhi biến sắc, nàng kéo Tiểu Hoa nhanh chóng bay lùi về phía sau nhưng vẫn không thể trốn thoát khỏi đôi bàn tay của người phụ nữ kia, mắt cũng đã thấy đôi bàn tay ấy sắp tóm được bắp tay của Tiểu Hoa.
Bảo Nhi lập tức kéo lấy Tiểu Hoa, đồng thời bàn tay nhỏ siết chặt thành quyền tung về phía bàn tay của người phụ nữ kia.Aml
Bảo Nhi lập tức bị chấn văng ra ngoài rồi va phải bức màn chắn vô hình. Máu tươi không ngừng trào ra từ khuôn miệng nhỏ của nàng.
Người phụ nữ kia không hề quan tâm tới Bảo Nhi, nàng ta lại vươn tay bắt lấy Tiểu Hoa một lần nữa.
Bảo Nhi nghiến răng, nàng nhanh chóng lồm cồm bò dậy từ trên mặt đất, lắc mình xuất hiện ngay trước mặt Tiểu Hoa, dùng hồ lô trong tay chặn lấy bàn tay của người phụ nữ kia.
“Nếu ngươi muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.” Trong lòng người phụ nữ kia hơi bực tức, đôi bàn tay được bao bọc trong lớp giáp tinh thể màu tím đen ấy siết lại thành quyền đánh về phía hồ lô.Aml
Bảo Nhi lại bị chấn văng ra một lần nữa, lại tiếp tục va phải màn chắn, máu tươi trong miệng trào ra, nhưng mà bởi vì có hồ lô làm đệm đỡ cho lên không hề bị thương nặng như trước đó.
Bảo Nhi lại nhanh chóng bò lên tiếp, gắt gao bảo vệ ở trước mặt của Tiểu Hoa, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia cũng chẳng hề do dự, từng quyền liên tiếp được tung ra. Bảo Nhi nắm lấy hồ lô để chống cự, cơ mà nàng lại tiếp tục bị chấn văng ra ngoài, nhưng cũng lại xông trở về một lần nữa.
Răng rắc!
Sau nhiều lần liếp tiếp nhận lấy đòn tấn công, trên mặt hồ lô của Bảo Nhi cũng đã xuất hiện những vết nứt, trong đó còn có vết nứt thành cả một cái lỗ.
Bảo Nhi nghiến răng quay trở về trước người Tiểu Hoa lần nữa, tiếp tục sử dụng hồ lô để nghênh đón một quyền của người phụ nữ kia. Chỉ
nghe “rắc” một tiếng, hồ lô bỗng chốc bị đánh vỡ tan tành.
Trong miệng Bảo Nhi điên cuồng phun ra máu tươi, sắc mặt lập tức trắng bệch. Trông có vẻ việc hồ lô bị vỡ ảnh hưởng rất nhiều đến nàng.
Bảo Nhi lại tiếp tục bò dậy, khắp nơi trên thân thể nàng đều nhuộm đỏ bằng máu tươi, đến cả thân hình cũng hơi lắc lư, ấy vậy mà nàng vẫn quay về trước người Tiểu Hoa, dang hai tay đứng trước mặt hắn.
“Một sủng vật cấp Bán Thần nhỏ nhoi như ngươi mà cũng có thể kiên trì chống đỡ được nhiều đòn của ta như vậy, không tệ đâu. Nhưng mà đây đã là cơ hội cuối cùng của ngươi rồi, lần này ta sẽ lấy mạng của ngươi.” Người phụ nữ kia chậm rãi giơ nắm đấm lên, đôi bàn tay được bọc trong giáp tinh thể màu tím đen tỏa ra khói hệt như một đôi tay của ác ma, nó toát ra khí tức khủng bố không tài nào tưởng tượng nổi.
Bảo Nhi nhìn chằm chằm vào nắm đấm của người phụ nữ kia, nàng lạnh lùng nói: “Hắn là con trai của cha, là em trai của Bảo Nhi, không một ai có thể làm hại hắn trước mặt Bảo Nhi hết.”
“Vậy sao?” Người phụ nữ kia hừ lạnh một tiếng, nắm đấm đáng sợ lập †ức xé toạc không gian rồi đánh về phía Bảo Nhi. Thậm chí sức mạnh khủng bố ấy của nàng ta còn có thể hủy diệt được cả một thế giới.
Bảo Nhi siết lấy bàn tay nhỏ rồi đón lấy nắm đấm của người phụ nữ kia.
Bảo Nhi bay ra ngoài hệt như một ngôi sao băng, thân thể của nàng va phải tấm màn chắn vô hình rồi vang lên thứ âm thanh hệt như gãy xương, máu tươi trong miệng cũng hệt như đang nở rộ. Thân hình nhỏ bé ấy ngã xuống đất, nảy lên mấy cái rồi mới nằm im bất động.
Bảo Nhi gắng gượng chịu đựng muốn bò dậy, nhưng mà nàng giãy giụa mấy lần mà vẫn không tài nào bò lên nổi. Xương cánh tay của nàng đã bị gãy, nó vặn vẹo thành một hình dạng rất quái dị, khó mà có thể dùng sức được nữa.
Người phụ nữ kia thấy Bảo Nhi chỉ còn sót lại nửa cái mạng, bởi vậy cũng chẳng thèm lãng phí thời gian nữa, lập tức vươn tay tóm lấy Tiểu Hoa ở bên cạnh.
“Ta đã nói rồi, đừng có mà động vào Tiểu Hoa.” Một giọng nói vang lên †ừ phía bên cạnh, giọng nói ấy vẫn là của Bảo Nhi.
Người phụ nữ kia quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bảo Nhi vẫn đang quỳ trên đất, đôi bàn tay chống lấy mặt đất cố gắng đứng dậy, nhưng mà làm thế nào cũng không thể đứng dậy rồi.
“Có bản lĩnh thì tới ngăn ta đây này.” Người phụ nữ kia khinh thường nói một câu. Nàng ta không thèm quan tâm tới Bảo Nhi nữa, tiếp tục bắt lấy Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa nhìn thấy chiếc áo giáp màu tím đen hệt như ác ma và bóng của đôi bàn tay trên đỉnh đầu sắp bắt được hắn, hắn oa một tiếng khóc òa lên, nước mắt không ngừng rơi xuống.Aml
Người phụ nữ sắp bắt được Tiểu Hoa kia đột nhiên cảm thấy một luồng khí tức khủng bố bốc lên từ ngay bên cạnh, khiến nàng cảm nhận được mối nguy hiểm tột độ. Nàng ta lập tức phản ứng lại, lắc mình lùi về phía sau một khoảng.
Ánh mắt nàng ta nhìn qua đó, chỉ thấy Bảo Nhi đã vùng vẫy đứng dậy từ mặt đất, dường như không khí xung quanh cơ thể Bảo Nhi đã trở nên vặn vẹo khiến người ta không tài nào nhìn rõ được.
“Không thể tha thứ… Không thể tha thứ… Dám làm Tiểu Hoa khóc… Không thể tha thứ được… Bảo Nhi chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo khủng bố hệt như một lệ quỷ đang bò ra từ địa ngục.
Người phụ nữ kia lạnh hết cả sống lưng, nàng không tự chủ được mà lùi về phía sau nửa bước, giờ đây mới phản ứng lại được, trong lòng cũng thầm khinh thường bản thân: “Nó chỉ là một sủng vật cấp Bán Thần mà thôi, vậy mà ta lại sinh ra dao động, xem ra thời gian an nhàn của ta quá lâu rồi.
“Hóa ra ngươi còn thú vị tới như vậy, ta còn định giữ lại cái mạng cho ngươi để ngươi tới báo tin cho Hàn Sâm. Nhưng nếu ngươi đã muốn chết tới vậy, thế thì ta đành thành toàn cho ngươi thôi.” Người phụ nữ kia sa sầm mặt mày, quyền cước trong tay nàng ngưng tụ ra sức mạnh
khủng bố một lần nữa, đánh về phía Bảo Nhi.
“Chỉ có ta mới được phép ức hiếp hắn, vậy mà ngươi dám làm hắn khóc, ngươi… đáng… chết…” Bảo Nhi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia như thể chưa hề nhìn thấy quyền cước mang theo sức mạnh đáng gờm kia vậy. Sát khí trong đôi mắt nàng càng ngày càng nồng đậm hệt như đôi mắt của lệ quỷ, bất cứ ai cũng phải sinh ra cảm giác không lạnh mà run.
Hết chương 1642.