Chương 1643. Món đồ chơi của ta
Nắm đấm mang theo diễm khí màu tím đen của người phụ nữ kia đánh về phía Bảo Nhi, nhưng mà Bảo Nhi không hề né tránh, cũng không hề dùng tay để ngăn lại, đôi mắt vẫn gắt gao nhìn thẳng vào người phụ nữ ấy.Aml
Đôi đồng tử của người phụ nữ kia co rút lại. Nắm đấm của nàng ta gần như đã chạm vào cơ thể của Bảo Nhi, nhưng mà một ánh sáng sặc sỡ kỳ lạ xuất hiện từ trong bộ quần áo rách nát của Bảo Nhi, một phiến lá
non mềm vươn ra từ trong vết rách của của quần áo, tóm lấy nắm đấm của người phụ nữ kia.
Sức mạnh khủng bố ấy đánh vào phía bên trên của chiếc lá màu vàng kim trông có vẻ cực kỳ yếu ớt, nhưng mà nó cũng chẳng đủ để đánh nát chiếc lá hay khiến chiếc lá dao động dù chỉ một chút.
“Sao có thể như vậy được?” Người phụ nữ kia kinh hãi nhìn Bảo Nhi.
Chắc chắn cho dù là Bán Thần đỉnh cấp cũng chẳng thể nào ngăn chặn nổi sức mạnh của nàng sau khi đã khoác lên mình chiến giáp gen. Nàng không biết rốt cuộc chiếc lá đó là thứ gì mà lại có thể cản được một quyền của nàng.
Nàng ta lùi lại phía sau mấy bước nhìn chằm chằm vào Bảo Nhi với vẻ kinh ngạc và hoài nghi. Chỉ thấy từng chiếc lá hệt như hoàng kim kia lại tiếp tục vươn ra từ trên cơ thể, bao phủ lấy Bảo Nhi hệt như một lớp vảy rồng rồi hình thành lên một tấm áo giáp từ lá vô cùng đặc biệt. Nó bao bọc cả cơ thể Bảo Nhi ở trong đó trông giống như một đứa trẻ mặc một bộ giáp vảy rồng hoàng kim vậy.
Chẳng qua những phiến lá ấy không phải là vảy rồng mà chỉ là từng chiếc lá hoàng kim giống như lá phong mà thôi.
“Chiến giáp gen… Không thể nào… Tại sao một sủng vật có thể sở hữu chiến giáp gen cơ chứ… Không thể thế được… Rốt cuộc ngươi là thứ gì?” Rốt cuộc người phụ nữ kia cũng chẳng thể nhìn ra cái gì hết, quả thật nàng ta kinh hãi đến mức không dám tin vào mắt mình.
“Dùng máu của ngươi để đền bù lại cho nước mắt của Tiểu Hoa đi!” Dường như Bảo Nhi không hề nghe thấy người phụ nữ kia nói gì cả, đôi mắt như lệ quỷ vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đó rồi bước từng bước tới gần nàng ta.
“Không thể nào… Không thể nào như vậy được… Không thể nào có sinh mệnh sử dụng được chiến giáp gen bản mệnh trong này… Không thể nào…” Người phụ nữ kia hét lên một tiếng, quang diễm màu tím đen trên người lại bùng nổ hệt như núi lửa phun trào đánh về phía Bảo Nhị, dường như nàng ta đã điên cuồng lên rồi.
Trước đó người phụ nữ kia còn khống chế sức mạnh chứ không hề bộc lộ tất cả. Mà giờ đây, nàng ta đã không còn kiêng dè gì nữa, chỉ muốn giết chết Bảo Nhi ngay tức khắc. Sức mạnh khủng bố ấy tuôn ra ào ạt, chỉ sợ riêng làn sóng xung kích cũng đủ để nghiền nát khu vui chơi trẻ em này thành tro.
Cho dù Tiểu Hoa có thể sống sót thì mấy đứa trẻ khác cũng sẽ chết chắc.
Nhưng mà người phụ nữ kia vừa mới vung nắm đấm ra, thân hình của Bảo Nhi vèo cái xuất hiện trước mặt nàng ta như một bóng ma. Đôi bàn tay nhỏ bé được bọc lớp lá hoàng kim ấy đè lên nắm đấm của người phụ nữ kia.
Sức mạnh hệt điên cuồng hệt như ma diễm kia tan thành mây khói dưới bàn tay của Bảo Nhi, dường như cả thế giới bỗng im ắng cả lại.
Người phụ nữ kia trợn tròn hai mắt nhìn Bảo Nhi hệt như đang thấy một con quỷ. Nàng ta dùng sức muốn thu tay về, nhưng mà lại phát hiện hoàn toàn không thể nào động đậy nổi. Đôi bàn tay của nàng bị bàn tay nhỏ kia nắm lấy cứ như là bị cố định trong một cái kẹp sắt vậy.
Thấy ánh mắt ác liệt của Bảo Nhi tràn đầy sát khí, người phụ nữ kia thầm rùng mình, trong lòng cũng sinh ra nỗi sợ hãi bất an đến tột độ.
“Ngươi… đáng… chết…” Bảo Nhi gần từng chữ một cứ như đang ép từng chữ ra khỏi kẽ răng vậy, dường như chữ nào chữ nấy đều mang theo mùi máu.
Giây phút chữ cuối cùng được nói xong, đôi bàn tay bé nhỏ đang tóm lấy nắm đấm của người phụ nữ kia đột nhiên dùng sức, cả thân thể của người phụ nữ đó không tự chủ được mà bị nàng quăng lên không trung.
Bịch! Bịch! Bịch!
Bảo Nhi xuất hiện ngay trước cơ thể của người phụ nữ đang bị ném văng lên không trung cứ như dịch chuyển tức thời, đôi bàn nắm đấm nhỏ liên tiếp giáng vào trên cơ thể người phụ nữ đó hệt như búa bổ. Mỗi một quyền đều trực tiếp tạo thành một lỗ thủng trên áo giáp của người phụ nữ kia khiến máu thịt và xương cốt ở bên trong đều bị giày xéo.
“Chiến giáp gen… Vậy mà lại bị đánh vỡ… A..” Người phụ nữ kia không ngừng kêu gào thảm thiết, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì khác.
Nắm đấm của Bảo Nhi đập vỡ bộ giáp rồi đánh vào cơ thể hết lần này tới lần khác khiến nàng giấy dụa kêu la thảm thiết, máu tươi tung tóe như mưa, đồng thời mảnh vỡ của chiến hồn gen cũng bay tán loạn, thân thể của nàng ta hoàn toàn vặn vẹo, cuối cùng không phát ra tiếng kêu gào nào được nữa.Aml
Cú đấm cuối cùng giáng trên cơ thể của người phụ nữ ấy trực tiếp khiến cho cơ thể đã không còn hình người và chiến giáp gen rách nát cùng nhau nổ tung, hóa thành một màn sương máu ngập trời rơi xuống.
Người phụ nữ kia vừa chết, huyễn cảnh Sâm La lập tức biến mất, áo giáp lá hoàng kim trên người Bảo Nhi cũng biến mất theo luôn, trong †ay lại có thêm một quả hồ lô, quả hồ lô ấy hút lấy màn sương máu và mảnh vỡ vào bên trong ngay tức khắc. Trừ mặt đất đã nứt toác ra và các thiết bị vận hành ra thì dường như không còn nhìn thấy được chút vết tích nào nữa.
“Tiểu Hoa… Đừng sợ… Có chị ở đây rồi… Sẽ không có bất kỳ một kẻ nào có thể làm hại đến ngươi đâu…” Bảo Nhi bước đến trước mặt Tiểu Hoa, nàng vươn tay xoa xoa đầu Tiểu Hoa rồi nở một nụ cười.
Nhưng giây tiếp theo, Bảo Nhi lại ngã khụy về phía trước, bất tỉnh ngay bên cạnh Tiểu Hoa.
“Chị Bảo Nhi…” Tiểu Hoa vội vàng ôm lấy Bảo Nhi, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Mấy đứa trẻ con vừa được trả lại tự do kia lập tức khóc òa lên, hệ thống trí não của trung tâm thương mại cũng phát hiện ra khu vực dành cho trẻ em bị tổn hại, thế là trí não lập tức phát ra cảnh báo, nhân viên bảo an cũng nhanh chóng chạy tới khu vui chơi trẻ em kia. Giờ đây tất cả mọi người cũng đều phát hiện ra điều bất thường, bất kể là người gửi hay không gửi con ở đó đều chạy tới muốn xem xem đã xảy ra chuyện gì, xem xem có thể giúp đỡ được gì hay không.
Cảnh tượng nơi này bỗng chốc vô cùng hỗn loạn, lúc Hàn Sâm chạy tới thì phát hiện Bảo Nhi đã hôn mê nằm bên cạnh Tiểu Hoa, thế là lập tức biến sắc, vội vàng kiểm tra thân thể Bảo Nhi. Cũng may là mặc dù sinh cơ của Bảo Nhi vô cùng yếu ớt, nhưng mà ít nhất là vẫn còn.
Hàn Sâm ôm Bảo Nhi và Tiểu Hoa lên, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lao về nhà, ôm Bảo Nhi vào Tí Hộ Sở để tìm Tiểu Ngân Ngân xin giúp đỡ.
Giờ phút này cũng chỉ có Tiểu Ngân Ngân mới cứu được Bảo Nhi thôi.
Tiểu Ngân Ngân sử dụng sức mạnh từ lôi điện màu bạc chữa trị cho Bảo Nhị, tuy rằng hồi phục rất chậm, nhưng mà quả thật sinh cơ của Bảo Nhi cũng đang từ từ được khôi phục lại, Hàn Sâm cũng thấy yên tâm hơn hẳn.
Bảo Nhi đã thoát khỏi nguy hiểm, chẳng qua vết thương quá nặng, phái điều trị từ từ mới được.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao Bảo Nhi lại bị thương nặng đến như thế?” Hàn Sâm để Tiểu Ngân Ngân tiếp tục trị thương cho Bảo Nhi, còn mình thì quay trở lại Liên Minh hỏi Tiểu Hoa xem đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu Hoa mới hơn một tuổi, nhưng mà bản thân hắn cũng đã có thể nói được khá nhiều. Mặc dù không thể nào kể lại một cách hoàn chỉnh được, cơ mà Hàn Sâm vẫn hiểu được đại khái đã xảy ra chuyện gì.
“Lế nào người phụ nữ đó là người của tổ chức Thần ư? Thế mà dám ra tay với Tiểu Hoa cơ đấy, may mà còn có Bảo Nhi ở đó, nếu không thì thật sự để bọn họ thành công rồi, mẹ kiếp…” Trong lòng Hàn Sâm giận sôi cả máu.
Sau quá trình điều trị của Tiểu Ngân Ngân trong một thời gian dài, mười mấy tiếng sau, cuối cùng Bảo Nhi cũng tỉnh lại, nhưng mà cơ thể vẫn cực kỳ yếu ớt, nếu như muốn hồi phục hoàn toàn thì chắc chắn không thể trong một sớm một chiều được.
“Tiểu Hoa không sao chứ?” Sau khi Bảo Nhi tỉnh lại thì nhìn thấy Hàn Sâm, nàng bắt lấy tay hắn rồi hỏi.
“Tiểu Hoa rất an toàn, không hề bị thương gì cả, đều là do ngươi đã bảo vệ hắn, ngươi là một người chị tốt, à không, phải là người chị giỏi nhất mới đúng.” Không biết vì sao mà Hàn Sâm cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.
“Hừ, Tiểu Hoa là đồ chơi của Bảo Nhi, chỉ có Bảo Nhi mới được ức hiếp hắn, những kẻ khác thì không được phép ức hiếp hắn.” Bảo Nhi dẩu môi nhỏ nói.
Hết chương 1643.