Chương 1665. Tiếng chuông
Vẻ mặt Hàn Sâm hơi khó coi, hắn vẫn luôn giám sát toàn bộ Tí Hộ Sở, nhưng Cốt Yêu lại ngã xuống bỏ mình ở dưới mí mắt của hắn, vậy mà hắn không nhìn ra Cốt Yêu chết như thế nào.
Mặc dù bản thân hắn đang ngồi uống trà với Hàn Mộng Nhi và Bảo Nhi, thế nhưng mỗi phút mỗi giây Động Huyền Khí Tràng đều chú ý đến từng ngọn cây cọng cỏ trong Tí Hộ Sở.
Hàn Sâm thấy rõ vừa rồi Cốt Yêu còn tuần tra ở trên tường thành, nhưng đi tới đi lui lại đột nhiên ngã xuống đất chết, cái chết xảy ra đột ngột hoàn toàn không có bất kỳ triệu chứng nào.
Hàn Sâm cũng không thấy có bất kỳ sức mạnh nào xuất hiện giết chết Cốt Yêu, điều này cứ như đại nạn của Cốt Yêu đã tới, cho nên lúc này nó phải chết.
Cố Khuynh Thành đến nơi này gần như cùng một lúc với Hàn Sâm, sắc mặt của nàng cũng cực kỳ tồi tệ hệt như vậy. Nàng cũng đang quan sát toàn bộ Tí Hộ Sở, thế nhưng bây giờ Cốt Yêu bị giết chết ngay dưới mí mắt của nàng, mà ngay cả việc Cốt Yêu chết như nào nàng cũng không biết, trong lòng còn giận dữ hơn cả Hàn Sâm.
Mấy người Lâm Phong và Nữ Hoàng cũng đã chạy tới, ai nấy nhìn thi thể Cốt Yêu xong đều không nói gì, rõ ràng chuyện này đã vượt qua nhận thức của tất cả mọi người, không một ai nhìn ra được rốt cuộc Cốt Yêu đã chết như thế nào.
Theo lý mà nói, có Gương Cổ Chiếu Thiên đặt ở đó, cho dù Cốt Yêu thật sự bị thứ gì gây thương tích thì cũng có thể hồi sinh ở trong Gương Cổ Chiếu Thiên, nhưng nó lại cứ thế mà chết.
Trong lúc nhất thời, cả Tí Hộ Sở đều trở nên hoảng loạn, rất nhiều sinh vật cũng sinh lòng sợ hãi.
Đáng lẽ chúng cho rằng có Gương Cổ Chiếu Thiên làm chỗ dựa thì không cần sợ hãi cái chết, nhưng bây giờ rõ ràng Gương Cổ Chiếu Thiên đã mất đi tác dụng, điều đó khiến bọn chúng cũng có chút lo lắng bất an.
Nghĩ tới cường giả đông đảo của các tộc ở bên ngoài, không có sự bảo hộ của Gương Cổ Chiếu Thiên, chắc chắn bọn chúng khó thoát khỏi cái chết, không ít sinh vật đã run lẩy bẩy.
Sau khi mai táng thi thể Cốt Yêu, Hàn Sâm gọi tất cả những nhân vật nòng cốt của Tí Hộ Sở tới Dị Linh Thần Điện.
“Nữ Hoàng, ngươi và đám người Lâm Phong về Liên Minh trước đi, sau đó ta sẽ liên lạc với các ngươi.” Hàn Sâm nhìn về phía đám người Nữ Hoàng rồi nói.
Nữ Hoàng chỉ lắc đầu không nói gì, Vương Vũ Hàng lại tức giận nói: “Tiểu Hàn, ngươi coi bọn ta là loại người gì chứ, bọn ta là loại được lợi thì lên, gặp nguy hiểm thì chuồn sao?”
Lâm Phong võ võ bả vai Vương Vũ Hàng: “Chú út, ngươi đừng có gấp, ngươi biết lão Hàn không có ý đó mà.”
Nói xong, Lâm Phong lại nhìn về phía Hàn Sâm nói: “Mặc dù tình cảnh hiện tại rất nguy hiểm, chúng ta không biết rốt cuộc kẻ địch giết Cốt Yêu thế nào, nhưng mà ta lại có một vài phỏng đoán.”
“Phỏng đoán gì?” Đường Chân Lưu không hiểu hỏi.
Lâm Phong cười cười: “Tình huống hiện tại trông có vẻ rất đáng sợ, thế nhưng nếu như ngươi là kẻ địch sở hữu sức mạnh có thể tùy ý giết chết đối thủ, ngươi sẽ chỉ giết một tiểu tốt giữ cửa thôi ư? Cho nên ta mới nói, chắc chắn loại sức mạnh này của kẻ địch có hạn chế hoặc là thiếu sót gì đó, hắn cũng không thể tùy ý giết người được.”
“Có lẽ hắn chỉ muốn chơi trò mèo vờn chuột để từng người chúng ta bị
giết trong sự sợ hãi.” Đường Chân Lưu nói.
“Sẽ không đâu, từ Thiết Bối Lang đến Cốt Yêu, những người mà bọn chúng giết đều là những người không liên quan, nếu như đổi lại là ta, cho dù muốn chơi trò chơi như vậy thì cũng sẽ giết người quan trọng một chút, ít nhất cũng phải làm thịt Miên Dương và Thanh Ngưu trước.” Kinh Cực Vụ cười nói.
“Dựa vào cái gì mà làm thịt bọn ta trước chứ, tại sao không làm thịt ngươi trước?” Miên Dương và Thanh Ngưu lập tức giậm chân, tức giận kêu lên với Kinh Cực Vụ.
“Bởi vì các ngươi là trợ thủ đắc lực của lão Hàn, là nhân vật quan trọng. Nếu như bọn họ thật sự muốn khiến cho Hàn Sâm chết trong sự sợ hãi thì phải xử lý các ngươi trước tiên, hiệu quả tự khắc tốt nhất.” Kinh Cực Vụ thuận miệng nói.
Miên Dương và Thanh Ngưu nghe Kinh Cực Vụ nói như vậy thì lập tức đều ưỡn ngực lên: “Nói cũng đúng, ngay cả nhân vật quan trọng như bọn ta mà cũng không quan tâm, vậy thì chắc chắn sức mạnh của bọn họ có hạn chế và thiếu hụt, không có gì đáng sợ hết.”
Mấy người Hàn Sâm đều cảm thấy hơi buồn cười, rõ ràng ý của Kinh Cực Vụ là, Miên Dương và Thanh Ngưu là hai kẻ dễ bị giết nhất trong mấy nhân vật quan trọng, thậm chí còn dễ bị giết hơn cả Cốt Yêu. Thế nhưng đối phương lại không hề giết bọn họ, điều đó chứng tỏ bởi vì có một loại hạn chế và thiếu hụt nào đó, cho nên không thể tùy ý muốn giết ai thì giết.
“Bây giờ chúng ta nhất định phải nghĩ cách làm rõ xem rốt cuộc đối phương giết người như thế nào, hạn chế của hắn là gì.” Lâm Phong suy nghĩ một chút lại nói thêm: “Bây giờ không có manh mối, chỉ có thể chờ đối phương ra tay lần nữa, hy vọng có thể phát hiện một vài dấu vết để lại.”
“Nếu như sau khi chết thêm người nữa mà vẫn không phát hiện được thì sao?” Miên Dương có chút thấp thỏm mà hỏi.
“Nếu như chết nhiều rồi, cho dù không nhìn ra được bọn họ giết người như thế nào thì cũng có thể có được một vài suy luận.” Lâm Phong nói.
“Đây mà gọi là biện pháp hả?” Miên Dương kêu lên.
“Ngươi có biện pháp tốt hơn sao?” Kinh Cực Vụ nhìn Miên Dương rồi hỏi.
Miên Dương lập tức im lặng đương nhiên, nó không có biện pháp gì, ngay cả Hàn Sâm và Cố Khuynh Thành cũng khó mà phát hiện Cốt Yêu chết thế nào, nó thì có thể có biện pháp gì chứ.
Đám người Lâm Phong không chịu về Liên Minh, Hàn Sâm đành phải bàn bạc với bọn họ về việc bố trí công việc giám sát ra sao, đến nửa đêm mới ai về nhà nấy.
Cả một đêm không hề xảy ra chuyện bỏ mạng nữa, buổi sáng Hàn Sâm dẫn theo Bảo Nhi cùng đi dò xét, lúc nhìn thấy hai tên nhóc Miên Dương và Thanh Ngưu thì không khỏi giật mình.
Chỉ thấy trên người Miên Dương và Thanh Ngưu dán đầy lá bùa màu vàng, mặt trên còn có rất nhiều bùa chú vẽ chu sa.
Trên trán, trên mông, khắp cơ thể đều có, thậm chí Thanh Ngưu còn làm một cái phù dạng váy, bước đi là lấp la lấp lánh trông cực kỳ bắt mắt.
“Các ngươi lấy mấy thứ này từ đâu ra vậy?” Hàn Sâm kinh ngạc nhìn bọn chúng rồi hỏi.
“Ông chủ, những thứ này là do bọn ta nhờ Vương Vũ Hàng mua giúp bọn ta đó, nói chung cũng khá tốn kém, nghe hắn nói cái gì mà Thần đã khai quang, những phù chú này có thể trừ tà tránh họa, có chúng rồi, sức mạnh yêu tà gì cũng không thể dính vào người…”
“Chỗ ta còn có phù may mắn, chỉ cần đeo nó lên thì sẽ có được may mắn, cho dù là đến lượt bọn ta chết thì cũng sẽ là lượt cuối cùng… Ông chủ… Thứ này là ta giúp ngươi mua, ngươi mau đeo lên…”
Miên Dương và Thanh Ngưu thần bí nói, Miên Dương còn đưa cho Hàn Sâm một cái túi bùa.
Hàn Sâm lập tức cảm thấy dở khóc dở cười, Vương Vũ Hàng có thể lừa gạt được Miên Dương và Thanh Ngưu có đấy, có lẽ kiếm được không ít lợi ích từ hai đứa đâu.
“Cảm ơn các ngươi.” Hàn Sâm nhận lấy túi bùa rồi nói.
“Ngươi là ông chủ của bọn ta mà, đương nhiên bọn ta không muốn ngươi xảy ra chuyện rồi.” Miên Dương nói.
“Đúng thế, dù sao chúng ta và ông chủ nhất định sẽ sống đến cuối cùng.” Thanh Ngưu cũng tiếp lời nói.
“Chúng ta đều sẽ sống.” Hàn Sâm nói một câu, đang muốn bỏ túi bừa vào trong túi áo thì Miên Dương lại nói: “Ông chủ, cái này cần treo ở trước ngực mới có tác dụng, ta đeo lên giúp ngươi, còn có cái này, thứ này là ta xin bùa bình an giúp tiểu thư Bảo Nhi đó…”
Trong lúc đang nói chuyện, vẻ mặt Hàn Sâm bỗng nghiêm trọng, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài Tí Hộ Sở, chỉ nghe thấy giống như có tiếng chuông từ đằng xa truyền đến.
Hết chương 1665.