Chương 1666. Giết người tặng lễ
Chỉ thấy nơi xa xa có một con lừa toàn thân màu trắng đang chậm rãi đi về phía Tí Hộ Sở Ly Ảnh.
Con lừa kia có kích thước tương đương với một con lừa bình thường,
bộ lông trên cơ thể nó là một màu trắng tinh không chút pha tạp, trên cổ được đeo một chiếc chuông đồng lắc lư qua lại theo thân thể phát ra tiếng kêu leng keng.
Mà ở trên lưng con lừa kia là một sinh vật trông như nhân loại đang ngồi, không rõ là chủng tộc gì, chỉ nhìn ra được là một người đàn ông mặc một bộ đồ màu xanh.
Người đàn ông kia khoanh chân ngồi ở trên lưng con lừa, một tay để ở †rước ngực, trong tay khác cầm một chuỗi tràng hạt, ngón tay khẽ khàng di chuyển từng chút một.
Nếu như nhìn kỹ tràng hạt trong tay hắn thì sẽ phát hiện đó cũng không phải là hạt châu thật, mà là từng cái đầu lâu nhỏ trong suốt như ngọc.
Không biết những đầu lâu nhỏ kia đã được tẩy luyện và chìm đắm trong nhiệt độ bàn tay ấy biết bao năm tháng mà chúng đã bị mài trong suốt như ngọc, như thể bên ngoài được bao bọc bởi một lớp sứ.
Thế nhưng ai nấy đều có thể nhìn thấy rõ ánh đỏ dị thường lóe lên trong hốc mắt của mỗi cái đầu lâu nhỏ. Nếu như nhìn thẳng vào ánh đỏ đó thì sẽ khiến tâm trí run lên như thể muốn rời thân thể bay về phía hốc mắt của đầu lâu.
Người đàn ông kia vừa xoay đầu lâu nhỏ, vừa lẩm nhẩm cái gì đó trong miệng, hai mắt nhắm lại, dáng vẻ bình tĩnh khiến người ta rất dễ dàng lầm tưởng hắn đang dạo chơi tắm nắng nơi ngoại thành.
Con lừa lắc lư đi về phía cánh cổng của Tí Hộ Sở Ly Ảnh, đôi mắt to gian giảo nhìn chằm chằm vào đám người Hàn Sâm trên cổng thành.
Nó ngẩng đầu nghênh nghênh tự đắc, chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn đám người Hàn Sâm, dáng vẻ kia giống như đang nói rằng, ngoài tên đang ngồi trên lưng ra, ông đây chính là thiên hạ đệ nhất.
“Mẹ nó, cuối cùng tên kia cũng xuất hiện rồi, để ta dẫn người đi tiêu diệt bọn chút.” Miên Dương oán hận trừng mắt với người đàn ông và con lừa kia.
“Ngươi muốn chết thì ta không cản ngươi, nhưng mà đừng dẫn theo người khác.” Cố Khuynh Thành lạnh lùng nói một câu, ánh mắt lại không nhìn Miên Dương, mà là nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên lưng con lừa.
Miên Dương bị dọa rụt cổ một cái, ý thức được người đàn ông kia không phải là nhân vật dễ chọc.
Hàn Sâm cũng đang nhìn người đàn ông ngồi trên lưng lừa kia, liếc mắt cái là lập tức nhận ra người đàn ông kia là Cổ Ma mà Cố Khuynh Thành đã nói tới.
Mặc dù Hàn Sâm chưa từng gặp Cổ Ma, thế nhưng hắn đã từng gặp một cái bóng Cổ Ma để lại ở Tí Hộ Sở Cổ Ma bên trong Quỷ Vực. Về mặt hình thể thì dường như cái bóng kia không khác gì Cổ Ma, diểm khác biệt duy nhất chính là khí chất.
Hình bóng kia như Thần như Phật, mà bản thân Cổ Ma này lại trông như một phàm phu tục tử thông thường, ngoại trừ một chuỗi tràng hạt đầu lâu trong tay hắn ra, cả người hắn đều giống như một giáo đồ thành kính.
Nếu như không biết đến cái bóng kia ở trong Tí Hộ Sở thứ ba thì chỉ sợ cho dù là ai thì đều cũng sẽ cho rằng, thứ kia mới là chân thân của Cổ Ma tiếng tăng lừng lẫy.
Mắt thấy con lừa lông trắng kia cách cổng Tí Hộ Sở chưa đến hai trăm mét, vẻ mặt Cố Khuynh Thành lạnh lẽo, Thần Quân Cổ Kiếm lao ra khỏi vỏ, mang theo một ánh kiếm hệt như cả thiên địa chém về phía Cổ Ma.
Con lừa lông trắng cứ như không nhìn thấy kiếm quang vô cùng bá đạo kia, nó vẫn chậm rãi đi về phía về cổng Tí Hộ Sở theo tốc độ và tiết †ấu như ban đầu.
Mãi cho đến khi kiếm quang sắp chém tới đỉnh đầu, Cổ Ma mới khế nâng bàn tay đưa lên trước ngực, bốn ngón tay siết chặt, chỉ có ngón cái giơ lên đè kiếm quang của Cố Khuynh Thành lại.
Trong khoảnh khắc ngón cái tiếp xúc với kiếm quang, kiếm quang kia lập tức trượt xuống theo hướng ngón tay cái hệt như nước suối, chảy vào trong khe bốn ngón tay khép hờ.
Trong tích tắc toàn bộ kiếm quang đều bị hút vào trong đó, mà Cổ Ma cũng mở bàn tay ra, bên trong chỉ còn lại tro tàn.
Bây giờ Cổ Ma mới mở mắt ra, hé miệng khẽ thổi vào lòng bàn tay một cái, tro tàn kia liền hóa thành bụi bặm bay tung tóe, biến mất trong nháy mắt.
Lúc này con lừa lông trắng cũng dừng chân, ánh mắt Cổ Ma nhìn về phía Hàn Sâm ở trên cổng thành, khẽ cười nói: “Kẻ hèn này là Cổ Ma Vô Tịnh Sơn, xin hỏi các hạ có phải là Hàn Sâm Thiên Kiếm không?”
“Ta chính là Hàn Sâm, không biết Cổ Ma Đại Đế đến chỗ ta làm gì đây? Chẳng lẽ cũng muốn lấy mạng của ta giống như các cường giả tộc ư?” Hàn Sâm nhìn Cổ Ma rồi nói.
Đối với Cổ Ma này, Hàn Sâm không dám xem thường một chút nào. Một kẻ có khả năng bố trí kế hoạch giết Thần, mặc dù cuối cùng hắn không thể thành công, nhưng người như vậy tuyệt đối không thể khinh thường.
Chỉ nhìn những thuộc hạ dưới trướng thôi là đã biết sự đáng sợ của hắn, Thiên Đế, Quỷ Dạ Xoa, Hương Âm, A Tu La, hầu như không một nhân vật nào dễ chọc vào cả.
Với tư cách là chủ nhân của những cường giả này, mặc dù cuối cùng bị A Tu La làm phản giành mất cơ hội thôn phệ Thần trước, thế nhưng hắn vẫn có thể toàn thây trở ra ngoài, cuối cùng còn thăng cấp lên Bán Thần, không thể không nói, bản thân người đàn ông này là một truyền kỳ.
Trên gương mặt Cổ Ma mang theo nụ cười: “Kẻ hèn này cũng không phải đối địch với ngươi, chẳng qua được bạn bè nhờ vả, hy vọng có thể xin một cái ân tình của ngươi.”
“Vậy phải xem là người nào nhờ vả, xin cái ân tình gì.” Hàn Sâm lạnh nhạt nói, kỳ thật trong lòng hắn đã có đáp án.
“Chủ nhân của Thần Vực là bạn thân của ta, con gái nhỏ Thần Nữ của hắn trẻ người non dạ, không cẩn thận mạo phạm ngươi, hy vọng ngươi có thể mở một con đường, thả cho nàng một con đường sống, kẻ hèn này vô cùng cảm kích.” Cổ Ma hơi cúi đầu hành lễ nói.
“Nếu như ta không chịu mở một con đường thì sao?” Hàn Sâm nhìn Cổ Ma nói.
Cổ Ma vẫn cúi đầu không hề ngẩng lên, chỉ là thở dài nói: “Một mạng đổi ba ngàn bốn trăm năm mươi sáu cái mạng, tương đương ngươi cứu được ba ngàn bốn trăm năm mươi sáu tính mạng, đây là ân đức lớn công lao lớn, ngươi thông minh như vậy thì chắc chắn hiểu được nên chọn lựa như thế nào.”
Nghe Cổ Ma nói những lời này, trong mắt Hàn Sâm lập tức lộ ra sát ý.
Ba ngàn bốn trăm năm mươi sáu, đây chính là số lượng toàn bộ sinh vật cộng lại bây giờ, không thừa cũng không thiếu.
“Thiết Bối Lang và Cốt Yêu là do ngươi giết ?” Hàn Sâm nhìn chằm chằm Cổ Ma, lạnh giọng hỏi.
“Vì để đưa một phần lễ cho ngươi, ta không thể không làm khổ những sinh mệnh kia.” Cổ Ma tỏ vẻ từ bi.
“Ngươi giết người của ta là vì đưa lễ cho ta ư?” Hàn Sâm nhìn Cổ Ma rồi cười lạnh.
Cổ Ma thản nhiên giải thích: “Nếu ta không giết bọn chúng thì làm sao ngươi biết được ta có thể giết ba ngàn bốn trăm năm mươi sáu tính mạng chứ? Bây giờ ngươi biết ta có thể giết bọn chúng, nhưng lại không giết, đây chẳng phải là ba ngàn bốn trăm năm mươi sáu cái ân tình sao? Dùng ân tình như vậy đổi lấy một mạng của Nữ Thần, có lẽ chắc là đủ rồi nhỉ”
Đám sinh linh bên trong Tí Hộ Sở lập tức giận dữ, Hàn Sâm cũng cười
lạnh nói: “Món nợ này của ngươi tính hay đấy, đáng tiếc vẫn tính thiếu một khoản”
“Không biết kẻ hèn này thiếu một khoản nào?” Cổ Ma cứ như không hiểu hỏi.
“Ngươi tính thiếu một mạng của bản thân ngươi.” Bóng dáng Hàn Sâm khẽ lay động, trong chốc lát đã đến trước mặt Cổ Ma, Cát Liệt Đao trong tay điên cuồng chém về phía đầu của Cổ Ma.
Hết chương 1666.