Chương 1700. Giáo quan cũ
“Dạ, đã lâu không gặp, ngươi còn sống là tốt rồi. “ Giáo quan nở một nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai như thần, bước lên không trung, chậm rãi đi đến trước mặt Ngao Dạ.
“Có thể gặp lại ngươi một lần nữa thật sự quá tốt rồi.” Ngao Dạ có chút phấn khích.
Vốn dĩ người thân và những bạn bè cùng trang lứa của Ngao Dạ đã chết trong thảm họa đó rồi, nhưng hắn không ngờ rằng lại có thể gặp lại người mà mình kính trọng, cảm giác vui sướng không thể hình dung được.
“Dạ, đi theo ta đi, mặc dù Tinh tộc đã không còn, thế nhưng chỉ cần ta và ngươi còn ở đây, quân đoàn đặc chủng số ba sẽ không bao giờ bị tiêu diệt.” Giáo quan nhìn Ngao Dạ nói.
Ngao Dạ mở miệng, nhưng dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn Yak, lại nhìn giáo quan với vẻ mặt phức tạp, hỏi: “Giáo quan, hắn là người mà ngươi phái tới để đối phó với nhà họ Hàn đúng không?”
“Trưởng bối của nhà họ Hàn đã trộm đi một thứ rất quan trọng của chúng ta, chúng ta phải lấy lại nó, chuyện này ngươi không cần xen vào.” Giáo quan nói.
Trong mắt Ngao Dạ xẹt qua một tia khác thường, nhìn giáo quan nói: “Giáo quan, ta còn nhớ ngươi từng dạy ta, thiên chức của quân nhân là bảo vệ, bảo vệ sinh mạng, bảo vệ quy luật, bảo vệ trật tự của thế giới.”
Giáo quan khẽ thở dài: “Ta biết ngươi muốn nói gì, thế nhưng thế giới đã sụp đổ, trật tự cũng không còn, có một số chuyện cần phải dựa theo sự thay đổi của thế giới mà thay đổi.”
“Tinh tộc đã diệt vong, nhân loại và Tu La vẫn ở đó, bọn họ cũng có những quy tắc và trật tự của riêng mình, chúng ta không nên phá vỡ những trật tự đó.” Ngao Dạ có chút kích động, tiếp tục nói: “Giáo quan, đây đều là những điều trước kia ngươi đã dạy ta, tại sao bây giờ ngươi lại muốn làm như vậy?”
Giáo quan nhìn Ngao Dạ và nói: “Nếu những điều ta dạy thực sự hữu ích, Tinh tộc cũng sẽ không bị diệt vong. Thứ mà chúng ta cần hiện tại không phải là trật tự, mà là khôi phục Tinh tộc một lần nữa, vì vậy chúng ta phải làm đến cùng mà không tiếc bất cứ điều gì.”
Ngao Dạ nhìn giáo quan với vẻ mặt phức tạp, nhất thời không nói nên lời. Dường như vị giáo quan ở trước mặt và giáo quan hắn biết trước đây là hai người khác nhau, khiến cho hắn cảm thấy xa lạ.
“Giáo quan, ngươi cũng nói trưởng bối của họ đã trộm đi đồ gì đó của ngươi, chuyện này không liên quan gì đến bọn họ, mong ngươi hãy bỏ qua cho họ.” Ngao Dạ nhìn giáo quan nói.
Giáo quan im lặng, dường như đang lưỡng lự.
“Giáo quan, bọn chúng là manh mối duy nhất của chúng ta, chỉ có bắt được bọn chúng mới có thể dụ được tên trộm già Hàn Kính Chi kia ra, ngươi sẽ không chỉ vì tên nhóc này mà bỏ qua cơ hội này chứ? Hơn nữa chúng ta đã hy sinh rất nhiều người, chuyện này không thể cứ để yên như vậy được.” Yak lạnh lùng nói.
“Câm miệng! Ta đang nói chuyện với giáo quan.” Ngao Dạ liếc Yak một cái, Yak đột nhiên cảm thấy như rơi vào hầm băng, mặc dù trong lòng rất không phục, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì nữa.
Giáo quan thở dài: “Chà, nếu ngươi đã nói rồi, vậy thì cứ như vậy đi.”
Nói xong, giáo quan đi đến trước mặt Ngao Dạ, võ võ bả vai của hắn: “Đi thôi, Dạ, lâu như vậy không gặp, ta có rất nhiều điều muốn nói với ngươi.”
“Giáo quan…” đôi mắt Ngao Dạ đỏ hoe, dường như ngay lúc này vị giáo quan khiến tất cả binh lính trong quân đoàn đặc chủng số ba ngưỡng mộ và kính trọng đã trở lại.
Rầm!
Nhưng ngay giây tiếp theo, nắm đấm của giáo quan lại đánh vào bụng Ngao Dạ, một luồng sức mạnh kinh khủng và quỷ dị đã phá vỡ áo giáp của Ngao Dạ, xâm nhập vào trong cơ thể của Ngao Dạ.
Ngao Dạ hoàn toàn không ngờ rằng giáo quan sẽ ra tay với mình, đợi đến khi phản ứng lại thì đã nôn ra máu và bay ra ngoài rồi, đâm sâm vào một tòa nhà, khiến cho tòa nhà sụp xuống.
“Ngao Dạ!” Đám người La Lam sửng sốt, đồng thời mắng tên giáo quan kia vô liêm sỉ.
“Tại sao chứ?” Ngao Dạ chống đỡ thân thể, bò ra khỏi đống đổ nát, vẫn không thể tin được mà nhìn về phía vị giáo quan trên bầu trời.
Giáo quan thờ ơ nói: “Để Tinh tộc có thể có tương lai, có một số việc ta bắt buộc phải làm. Ngươi là binh lính xuất sắc nhất mà ta từng dạy, ngay cả ta cũng không chắc có thể hoàn toàn trấn áp được ngươi, thế nhưng việc này ta vẫn bắt buộc phải làm, vì vậy chỉ có thể tạm thời để ngươi chịu thiệt vậy.”
“Ngươi không còn là giáo quan mà ta biết nữa.” Sự cô đơn thoáng hiện lên trong đôi mắt của Ngao Dạ.
“Thế giới đang thay đổi, mọi người cũng đều đang thay đổi, ngươi cũng vậy, chỉ là bản thân ngươi không nhận ra điều đó mà thôi.” giáo quan nhàn nhạt nói: “Zac, Zaku, bắt lấy con trai của Hàn Sâm và xã trưởng
Tân Lưu Xã, ừm, ta nghĩ có lẽ gọi hắn là Hàn Ngọc Phi thì đúng hơn.”
Chỉ nhìn thấy hai tên quái nhân kim loại xuyên qua không trung, trên người bọn chúng đều mặc chiến giáp gen, trực tiếp đi đến đỉnh của tòa nhà.
“Ta sẽ đi giúp.” Yak lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ngao Dạ rồi cùng Zac và Zaku đi đến sân thượng tòa nhà.
Ngao Dạ cố chịu đựng vết thương trên người, thân hình lại lóe lên, định đột phá không gian để ngăn cản đám người Yak, nhưng lại thấy trước mắt lóe lên một bóng người, giáo quan đã đi tới trước mặt hắn.
“Giáo quan, xin tránh ra, hôm nay ta sẽ không để ngươi mang ai đi cả.” Ngao Dạ lau vết máu trên khóe miệng, nhìn giáo quan nói.
“Ngươi là một binh lính Tinh tộc xuất sắc, không nhất thiết phải làm điều này cho những nhân loại kia.” Giáo quan không có ý định nhường đường.
Thấy đám người Yak đã sắp lao đến sân thượng của tòa nhà, Ngao Dạ không có thời gian nói gì cả, thân hình lóe lên muốn lao qua sự ngăn cản của giáo quan.
Thân hình giáo quan khẽ động, tung một cú đấm nữa về phía Ngao Dạ.
“Giáo quan, thực xin lỗi.” Sức mạnh bên trong Ngao Dạ bùng nổ, muốn đột phá sức mạnh của giáo quan.
Thế nhưng thân thể Ngao Dạ vừa khẽ nhúc nhích đã bị ép phải rút lui bởi cú đấm quỷ dị từ trong không trung của giáo quan. Ngao Dạ đã thay đổi hướng di chuyển nhiều lần, nhưng đều không vượt qua được sự ngăn cản của giáo quan.
Thậm chí đến chiêu thức của hắn cũng chỉ dùng được một nửa đã phải lùi về rồi bắt đầu lại từ đầu.
Rầm!
Ngao Dạ tung một cú đấm vào ngực của giáo quan, cơ thể văng xa cả trăm mét mới dừng lại, máu tràn ra từ trong miệng.
“Ngươi là do ta dạy, tất cả những gì ngươi biết đều là học được từ ta, hiện tại ngươi lại bị thương, muốn chiến đấu vì những số phận khác cũng không làm nổi, từ bỏ đi, đi theo ta, chúng ta cùng nhau hồi sinh Tỉnh tộc.” Giáo quan nhẹ nhàng nói.
Ngao Dạ cũng không nói gì, lại lao về phía giáo quan một lần nữa, thế nhưng cứ cho là hiện tại hắn lao đến thì cũng đã muộn rồi, Yak và Zac, Zaku đã lao đến đỉnh của tòa nhà rồi.
“Mấy tên chết tiệt, hại bọn ta hy sinh nhiều sinh vật Thần như vậy, tất cả các ngươi đều đáng chết.” Một tia sát khí lóe lên trong mắt Yak, ánh mắt của hắn quét qua khuôn mặt mọi người, thay vì bắt Tiểu Hoa và Hàn Ngọc Phi trước, hắn lại tung một cú đấm về phía đám người La Lam, dường như muốn trực tiếp giết chết tất cả bọn họ.
Sắc mặt của đám người La Lam rất khó coi, thế nhưng tất cả đều đã sẵn sàng chống lại kẻ thù, mặc dù bọn họ đều biết bản thân không phải là đối thủ của Yak, thế nhưng hiện tại không còn sự lựa chọn nào khác.
Hàn Ngọc Phi cũng cắn răng chịu đựng vết thương mà ra tay, thế nhưng khi họ chưa kịp ra tay thì đã thấy một luồng ánh sáng màu vàng lóe lên. Bảo Nhi trong bộ giáp hình lá màu vàng dùng nắm đấm nhỏ đỡ lấy nắm đấm của Yak.Aml
Khi hai luồng sức mạnh đáng sợ va chạm vào nhau, Yak lộ ra vẻ kinh hoảng, vậy mà sức mạnh của hắn lại bị phá vỡ, cơ thể cũng bị văng ra.
Vẻ mặt của Bảo Nhi đầy sát khí, thân thể di chuyển rồi bay lên không †rung, nắm đấm nhỏ của nàng đánh về phía Yak một cách dữ dội.
Hết chương 1700.