Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 202: Rác rưởi

Chương 202: Rác rưởi




Ầm ầm!

La Mục bắt cổ tay Mộ Dung Chiến, trận pháp quanh mình hắn nháy mắt vỡ nát.

Lực kình mạnh mẽ bạo phát, đánh bay đám cao thủ gia cố trận pháp ra ngoài, ngã trên đất, bất tỉnh nhân sự.

Đám người trừng to mắt.

Nhiều cao thủ gia trì trận pháp như vậy nhưng trận pháp chỉ trong nháy mắt đã bị phá, lực lượng kinh khủng đến mức nào chứ!

Trận chung kết Thập Vũ Chi Tinh cũng không có như vậy!

- Khí tức thật mạnh...

Thần sắc Chiêm Long và chư cao thủ ngưng trọng.

Trong không khí, tràn ngập khí tức cổ quái uy nghiêm!

Một khắc này.

Ngoại trừ Vân Phi Dương, tâm thần tất cả mọi người đều rung động, hai chân có xúc động quỳ xuống.

Đây là lần thứ hai thức tỉnh, Thần hồn không trọn vẹn không bạo phát uy áp mạnh mẽ. Nếu không, bọn họ chắc chắn đã quỳ lạy, nội tâm chỉ có kính sợ!

Bởi vì, La Mục hiện tại chính là Thần!

- Không có khả năng...

Sắc mặt Mộ Dung Chiến đại biến.

Thời khắc La Mục bắt cổ tay hắn, thuần Linh lực trong cơ thể hắn tán loạn, rác rưởi trước mặt như hóa thân cao vạn trượng, dùng ánh mắt xem thường nhìn mình.

Nhỏ bé.

Nhỏ bé giống như hạt bụi!

Hô hô!

Đột nhiên, Mộ Dung Chiến cảm giác mình bay lên.

Không phải bay lên.

Hắn bị người ta nhấc lên, nhẹ nhàng, đơn giản như thế, thật giống như rơm rạ tùy ý bị người xách lên.

La Mục bỗng nhiên dùng sức, quát:

- Cút!

Xoát!

Mộ Dung Chiến bị hung hăng ném ra ngoài.

Loại tốc độ kia nhanh hơn tốc độ Tiêu Bằng bay lên Thương Khung rát nhiều, trong nháy mắt hình thành một đạo cuồng phong, thổi ngã toàn bộ học sinh chung quanh.

Bành bành bành!

Mộ Dung Chiến một đường cuồng bay, những nơi đi qua, cây cối hay kiến trúc đều bị đụng sập.

Ầm ầm!

Cuối cùng, hắn đụng vào một tòa lầu các bên ngoài Diễn Võ Trường, toàn bộ kiến trúc đổ sụp, bụi đất tung bay, thân thể mới dừng lại.

Trên Diễn Võ Trường, hoàn toàn tĩnh mịch!

Tất cả mọi người ngốc trệ.

Bởi vì, Diễn Võ Trường và các kiến trúc xung quanh sụp đổ, khoảng cách trọn vẹn mười dặm!

Má ơi.

Phất tay hất lên đã vung Sát Lục Chi Tinh ra xa như vậy, lực lượng một cú hất này mạnh bao nhiêu mới có thể làm được đây?

Nội tâm đám người chấn kinh, không thể diễn tả bằng ngôn từ.

Chỉ có Vân Phi Dương bình tĩnh.

Kim Cương Thần trong cơ thể La Mục lần thứ hai thức tỉnh, Thần lực tại lần đầu đã tiêu xài không ít, nếu không cái hất này, chỉ sợ đã ném Mộ Dung Chiến ra khỏi Đông Lăng Quận.

Nếu thời toàn thịnh.

Ném ra khỏi Vạn Thế đại lục cũng không phải không thể!

Oanh!

Đột nhiên, khu vực đổ sụp bụi đất tràn ngập động, Mộ Dung Chiến kéo thân thể suy yếu đi tới.

Mặt mũi hắn đầy tro bụi, quần áo vỡ vụn, rất chật vật.

Nhưng khóe miệng lại lộ mỉm cười, quanh thân bao phủ Sát Lục chi khí, âm trầm cười rộ lên.

- Thiêu đốt, máu của ta rốt cục thiêu đốt!

Xoát!

Ánh mắt hắn lạnh lùng, thân thể đột nhiên biến mất.

Đám người khẽ giật mình.

Lần nữa nhìn lại, Mộ Dung Chiến đã xuất hiện trước người La Mục, hưng phấn oanh quyền quát.

- Tiểu tử, máu của ta sôi trào, chiến thống khoái đi!

Một quyền này, ngưng tụ 25 trọng thuần Linh lực.

Đừng nói võ đài vỡ vụn, mà mặt đất ngay vị trí hắn giẫm lên, cũng cấp tốc rạn nứt, lan tràn ta bên ngoài!

Mọi người đều kinh.

Nhao nhao lui ra xa.

- Hả?

La Mục khẽ nhíu mày, bỗng nhiên nhấc tay đập tới, thản nhiên nói:

- Rác rưởi!

Một chưởng này rất chậm.

Bất kì người nào cũng có thể thấy rõ, dù Vũ Đồ cũng sẽ cho rằng, mình có năng lực né tránh!

Hết lần này tới lần khác.

Một quyền vung tới, Mộ Dung Chiến lại trốn không thoát, tâm thần hắn xuất hiện tia không ổn, xuất hiện một loại cảm giác vô lực chống lại.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn một chưởng kia chậm rãi vung đến!

Cuối cùng...

Ba!

La Mục tát một cái vào mặt hắn, truyền đến thanh âm vang dội.

Oanh!

Mộ Dung Chiến không thể chịu được lực lượng kia, trực tiếp cắm trên mặt đất, thân thể lõm sâu trong lòng đất, bùn đất chung quanh vỡ vụn!

Đây chính là hậu quả trang bức trước mặt La Mục.

Quản ngươi hưng phấn hay không, quản máu ngươi sôi trào, lão tử một cái tát đập chết ngươi!

Toàn bộ học phủ yên tĩnh.

Rất nhiều học sinh còn đang suy nghĩ, đệ nhất thiên tài bọn hắn sẽ đứng lên, chỉ cần một quãng thời gian có thể giành thắng lợi.

Đáng tiếc.

Hiện thực rất tàn khốc.

Mộ Dung Chiến thân hãm trong lòng đất, bị một cái tát đánh ngất.

- Rống!

La Mục đứng trong võ đài, nổi giận gầm lên một tiếng, nếu như hắn lấy tay đánh ngực, thì càng giống một đầu vượn thú!

Trong thanh âm tràn ngập thoải mái, lại ẩn chứa bi ai.

Xoát.

Hắn ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía Vân Phi Dương, khóe miệng mỉm cười, ý vị thâm trường nói:

- Vân Phi Dương, hảo hảo sống sót!

Còn chưa dứt lời, con ngươi La Mục lập tức ảm đạm.

Phù phù.

Hắn uể oải ngã trên mặt đất, ngất đi.

Xoát.

Vân Phi Dương vọt tới, đặt tay lên trên mạch hắn, trong lòng phẫn nộ quát:

- Ngươi sao nói đi là đi, còn chưa nói cho ta biết, Thần Giới vì sao vẫn lạc kìa!

Mắng cũng vô bổ.

Bởi vì trên thế giới này, Kim Cương Thần chân chính đã biến mất.

Hoặc nói, Thần hồn không trọn vẹn đã hòa làm một thể cùng phàm thai, lấy một loại hình thái khác kéo dài.

Tàn hồn Kim Cương Thần thức tỉnh, nhưng La Mục không phải Kim Cương Thần.

Hắn chỉ kế thừa Thần Cách cùng y bát đối phương, nếu như một mực tu luyện rồi tái tạo Thần Cách, hắn sẽ thành một Thần mới!

La Mục đột nhiên bạo phát, chiến thắng Mộ Dung Chiến.

Đông Lăng Học Phủ lấy 5-0 quét ngang Thiên vũ học phủ.

Nhưng.

Khi sau khi cuộc tranh tài kết thúc.

Không ai đi để ý điểm số sỉ nhục này.

Tất cả đang nghị luận về trận thứ năm, La Mục không có chút nào tu vi đã kinh lịch cái gì, mới có thể bộc phát ra lực lượng khủng bố, trong nháy mắt giây sát Mộ Dung Chiến!

Không ai đoán được.

Dù Chiêm Long và Cao Viễn Chúc cũng không biết.

Đoán không ra, vẫn suy đoán.

Căn cứ vào khí tức kinh khủng kia, có người kết luận La Mục thi triển một loại Cấm Thuật cổ lão nào đó.

Khoan hãy nói.

Khi Chiêm Long nghe Cao Viễn Chúc kể, La Mục là hậu duệ La thị nhất tộc, hắn lập tức khẳng định suy đoán này.

Đông Lăng thành La gia, có truyền thuyết được Thần chiếu cố, dòng chính bọn hắn thi triển ra Cấm Thuật kinh khủng, hết thảy đều hợp lý không ai nghi ngờ.

Mà loại này suy đoán, Vân Phi Dương vô cùng mong muốn.

Tất cả theo hai Quận thi đấu kết thúc mà bình tĩnh trở lại.

Nhưng.

Ngày thứ hai, phát sinh một việc chấn kinh Vạn Thế đại lục, chấn kinh tất cả Võ Giả!

Bầu trời tự dưng xuất hiện một đạo quang mang kim sắc, càng loá mắt hơn Thái Dương, tản mát ra ánh sáng để người kính úy.

- Đây là..

Vô số cường giả đưa mắt, tâm thần rung động.

Bọn họ càng nhìn đạo kim quang càng hoảng hốt, càng có một cỗ xúc động muốn quỳ bái.

Chỉ có Vân Phi Dương bình thản nằm trên đồng cỏ.

Hắn nhẹ nhàng giơ tay lên che mặt, từ khe hở của bàn tay nhìn kim quang kia, cười nói:

- La Mục thức tỉnh thành công, Thần cung của Kim Cương Thần lần nữa xuất hiện .

Thần cung.

Cung điện dành cho Thần, đại biểu Thần Cách cùng Thần vị.

La Mục thức tỉnh, Thần Cung Kim Cương Thần lần nữa xuất hiện, mà hắn muốn thành thần, nhất định phải bước vào Thần cung, cùng bản nguyên kết hợp, như thế mới tính Kim Cương Thần quy vị.

- Hả?

Đột nhiên, Vân Phi Dương nhíu mày.

Hắn mơ hồ nhìn thấy xung quanh Thần cung Kim Cương Thần, có kim quang yếu ớt lấp lóe.

Nếu như nói nhìn thì nên nói trực giác. Bởi vì, khoảng cách hắn và Thần cung Tinh Túc rất xa, xa đến không dám tưởng tượng!

- Có lẽ như ta đoán...

Hắn thầm nghĩ:

- La Mục thức tỉnh, tuyệt không phải người đầu tiên, trong ngàn vạn thế giới, đã có người đã thức tỉnh trước một bước!


Trang 101# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất